Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

Chương 11: Hoa Lan: Chuyện gì vậy, cậu đang yêu thật à?




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Đỡ chủ nhà về phòng anh thật ra thì cũng hơi tốn sức, vì dù gì cũng phải leo lên tầng hai, Khương Điềm cũng không ra vẻ là con gái này nọ nhiều, dứt khoát đỡ người ta về phòng ngủ của mình.

Có lẽ Lune nghĩ rằng cảnh hai người đỡ nhau loạng choạng bước đi rất thú vị, ve vẩy cái đuôi đi theo hai người hóng chuyện.

Khương Điềm vốn đang đỡ một người đàn ông trưởng thành đã mệt đến mức thở hổn hển như cụ già 80 tuổi, bị Lune quậy như vậy, cô sợ dẫm phải nó, vừa đến gần mép giường đã lảo đảo, cùng ngã xuống chiếc giường lớn mềm mại với chủ nhà.

Chủ nhà bị ngã xuống có lẽ càng cảm thấy choáng hơn, một tiếng “Ưm” trầm thấp bật ra khỏi miệng.

Nệm đã được Khương Điềm thay sau khi cô chuyển đến đây, vô cùng đàn hồi, hai người nảy lên nảy xuống trên giường, như hiện trường một sự kiện thể thao quy mô lớn nào đó, làm Lune sợ tới mức mặt mèo quả hồng cũng ngơ ra luôn.

Khương Điềm gắng gượng ngồi dậy, vuốt vuốt mái tóc rối bù, không chút do dự tặng cho chủ nhà một đạp.

Anh “Ưm” cái gì mà “Ưm”, cứ làm như là tôi đã làm gì anh í, sao anh không uống say c.h.ế.t đi!

Đạp xong rồi quay qua nhìn quai hàm bạnh ra kia, Khương Điềm lại mềm lòng, nghiêng người nhẹ nhàng nâng đầu chủ nhà lên, nhét một cái gối vào.

Nhìn đi nhìn đi, có qua thì kiểu gì cũng phải có lại.

Mấy hôm trước người ta cho cô mượn gối với chăn, hôm nay cô đã trả lại rồi.

Cảm thán xong, Khương Điềm định đứng dậy, nhưng vừa động đậy thì sau gáy lập tức bị ấn xuống, người đàn ông vừa rồi còn ngủ say như c.h.ế.t từ từ mở mắt ra, Khương Điềm buộc phải gồng cổ nhìn anh.

Bàn tay anh đỡ sau gáy Khương Điềm, mang theo hơi ấm của men say, đôi mắt sáng ngời, đầu mày nhíu lại, nhìn Khương Điềm chằm chằm không chớp mắt.

Khương Điềm nhất thời sửng sốt, sau đó đưa tay ra sau gáy, cạy mở từng ngón tay của chủ nhà: “Đừng nhìn nữa, không phải bạn trai cũ của anh đâu, là cô gái đang thuê nhà anh đấy.”

Cô còn vô cùng chu đáo nhấn mạnh giới tính của mình để tránh bị nhận nhầm thành người khác.

Quả nhiên, sau khi khai báo giới tính, chủ nhà hình như không còn hứng thú gì với cô nữa, hai tay buông thõng một bên, nhắm mắt lại một lần nữa.

Khương Điềm đứng dậy, thở dài, rồi đi vào bếp rót một cốc nước ấm, khi cô quay lại phòng ngủ thì thấy người trên giường vắt một tay lên trán, ánh mắt thẫn thờ, không biết đang nghĩ đến điều gì.

Trước khi chủ nhà về, Khương Điềm đang điều chế nước hoa, trong phòng chỉ bật một cái đèn bàn, chai lọ vẫn để la liệt trên bàn, đèn không sáng nhưng Khương Điềm liếc thấy một vệt nước mờ mờ tràn ra từ nơi khóe mắt thanh tú hơi xếch lên của chủ nhà.

“Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chẳng qua là vì chưa đến mức đau lòng mà thôi.”

Khương Điềm cầm cốc nước đứng ở cửa, không gây ra tiếng động cũng không cử động.

Trong giây lát ấy, cô nhớ đến cái đêm năm 18 tuổi kia, cô khoác áo ra ngoài, khi nhìn thấy mặt mình trong chiếc gương ở huyền quan, đôi mắt trống rỗng và nước mắt vương nơi khóe mắt cũng không khác gì chủ nhà lúc này.

Có lẽ những tiếng khóc thút thít cực kỳ đau lòng đều lặng yên không một tiếng động như vậy, âm thầm diễn ra, rồi cũng âm thầm kết thúc, chỉ có người trong cuộc mới biết được đó là một cơn bão lớn, một cơn sóng thần hay một trận núi lửa phun trào.

Khương Điềm nhạy cảm nghĩ rằng, có lẽ anh không muốn sống nữa.

Một lát sau, người vừa trải qua cuồng phong bão táp tự mình đứng dậy, như thể cảnh khóc vừa rồi là do cô tự tưởng tượng ra, mắt cũng không đỏ hơn chút nào, không nói gì đi ngang qua Khương Điềm rồi chậm rãi đi lên tầng hai, bước chân của anh vẫn hơi loạng choạng, suýt chút nữa thì dẫm phải bé Lune đang đứng trước cửa xem trò vui.

Lune nhanh nhẹn tránh ra, quẫy quẫy cái đuôi tỏ vẻ mất kiên nhẫn.

Không thể để anh ấy một mình được.

Khương Điềm nghĩ vậy, và không chút do dự, cô đi cùng lên tầng hai.

Phòng ngủ của chủ nhà đơn giản như phòng khách sạn, trên bàn chẳng có gì ngoài một chiếc gạt tàn, anh nằm yên trên giường, Khương Điềm nghe thấy giọng nói nhàn nhạt của anh, trầm trầm: “Nếu như có thể nhìn thấy quỷ thì tốt rồi.”

Khương Điềm sợ quỷ: “...”

Cô vô cảm đặt cốc nước lên tủ đầu giường của chủ nhà, trong lòng cảm thấy bùng nổ còn dữ dội hơn cả bão táp, sóng thần hay núi lửa.

Vả lại còn rất muốn b.óp cổ anh hỏi cho rõ, quỷ thì đẹp chỗ nào chứ?!

Chủ nhà ngủ một giấc lâu thật lâu, đến tận trưa ngày hôm sau cũng không có dấu hiệu thức dậy, Khương Điềm muốn trông chừng anh để đề phòng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nhưng đồng thời cô cũng muốn đi làm việc, chỉ có điều là mấy cái chai lọ đó đều làm bằng thủy tinh, di chuyển một chút thôi cũng đã phát ra tiếng động rồi, cô cũng không đành lòng đánh thức một người đang buồn đau.

Điện thoại rung lên, Tô Vãn Châu gửi tin nhắn:

【Tôi trao cả linh hồn này cho em, kể cả tất thảy những điều kỳ quặc, nóng nảy vô cớ, sáng nắng chiều mưa, một nghìn tám trăm thói hư tật xấu. Đáng ghét quá đi, chỉ tốt có chút xíu thôi, yêu em.】

Ngày nào cũng nhận được mấy tin nhắn kiểu này từ Tô Vãn Châu, cô đã chai lì rồi.

Cậu Tô đây lấy lý do vô cùng mỹ miều là giúp cô tìm linh cảm cho nước hoa, để cô cảm nhận được vị ngọt ngào của tình yêu, cứ rảnh rỗi là anh ta lại lên mạng tìm vài câu nói mùi mẫn rồi gửi sang cho cô.

Khương Điềm liếc nhìn chủ nhà đang ngủ say, rón rén đi đến ban công tầng hai, gọi cho Tô Vãn Châu.

“Em gái Điềm, hôm nay ra ngoài uống tí không?” Nghe giọng Tô Vãn Châu là biết vừa mới ngủ dậy, đoán chừng còn chưa rời giường nữa, giọng ngái ngủ như đang nói mớ.

Khương Điềm hạ tiếng, thấp giọng hỏi: “Cậu có thể giúp tôi mua mấy cốc đựng mà không phát ra tiếng động rồi gửi cho tôi không, nhựa hoặc giấy chống thấm đều được, tôi dùng để điều chế nước hoa.”

“Cốc dùng một lần được không?” Tô Vãn Châu hỏi thẳng.

Khương Điềm suy nghĩ một lúc, vẫn nhỏ giọng nói: “Tốt nhất là loại trong suốt, nhỏ hơn cốc giấy một chút.”

Tô Vãn Châu cười nắc nẻ: “Được, đợi đấy, vừa lúc muốn xem nơi cậu sống trông thế nào, gửi địa chỉ cho tôi, một lát nữa tôi đến.”

Tô Vãn Châu từ nhỏ đã rất thú vị, năm nào Khương Điềm cũng dành rất nhiều thời gian ở Pháp, về nước cũng chỉ ở lại hai tháng, những người khác trong nhóm chỉ tụ tập lại lúc cô về, ở nước ngoài cũng không liên lạc thường xuyên, chỉ có Tô Vãn Châu là thường xuyên nhắn tin qua lại, ngày lễ ngày Tết còn gửi quà sang cho cô.

Lune là một bé mèo không chịu được cô đơn, tối qua thừa dịp chủ nhà say rượu liền bò lên trên giường người ta, đến tận bây giờ vẫn còn đang ngủ, ngủ đến nỗi mất cả dáng mèo, lông trắng trên bụng lộ hết ra ngoài, rất không chú ý đến hình tượng.

Khương Điềm nghe xong mấy lần bài hát của Ngụy Thuần, Tô Vãn Châu gửi tin nhắn đến:

【Ra đây đi.】

Khương Điềm rón rén rời khỏi phòng ngủ của chủ nhà, nhẹ nhàng đóng cửa lại mới chạy vội xuống tầng, ra khỏi sân thì thấy Tô Vãn Châu mặc đồ ngủ đang ngồi phía ghế lái, cửa sổ xe hạ xuống một nửa, còn ngáp một cái rõ dài.

“Cứ thế mà lái xe đến đây? Tô Vãn Châu, có phải cậu đang ngại mình sống lâu quá không?” Khương Điềm vỗ một cái lên trán anh ta.

“Shh, em gái Điềm, tôi phát hiện ra cậu chả có tí lương tâm nào cả, cậu Tô đây đã hy sinh thời gian ngủ quý giá của mình để cứu nguy giang hồ cho cậu, cậu không thấy cảm động sao? Không thấy vinh hạnh sao? Không thấy hạnh phúc sao?” Tô Vãn Châu lấy hai cái hộp trong xe ra ném cho Khương Điềm, “Đây, cốc đựng trong suốt.”

Hai cái hộp cùng lúc bay ra ngoài, Khương Điềm không đỡ được, chỉ có thể bắt lấy một cái, một cái khác rơi xuống đất, Khương Điềm ngồi xổm xuống nhặt đồ, tay còn chưa chạm vào cái hộp, đầu ngón tay khựng lại một lát, cầm lấy cái hộp dí vào mũi Tô Vãn Châu, giọng đột nhiên cao vút lên: “Que thử thai?!”

Tô Vãn Châu quệt chóp mũi: “Aiz, nhất thời tôi không nghĩ ra có cốc đựng nhỏ bằng nhựa trong suốt nào cả, không phải trong này có cốc đong nhỏ gì đấy sao, sạch sẽ vô cùng, phù hợp thế còn gì.”

“...Ai đề xuất cho cậu ý tưởng này?” Khương Điềm hỏi.

Tô Vãn Châu khá đắc ý: “Chính là anh đây, chỉ có cậu Tô anh đây đầu óc thông minh lanh lợi mới có thể nghĩ ra được đấy được không hả!”

Được thôi, chỉ có thể là cậu Tô sở hữu chỉ số IQ chưa bao giờ chơi thắng trò mạt chược, poker hay xúc xắc, đây đã là cảnh giới cao nhất của anh ta rồi.

Khương Điềm cầm đồ định đi vào thì bị Tô Vãn Châu gọi giật lại: “Này em gái Điềm, chạy vặt cho cậu cả buổi mà cũng không mời tôi vào ăn sáng sao?”

“Để hôm khác đi, chủ nhà vẫn còn đang ngủ, cái người giọng oang oang như cậu đừng vào làm ồn ào, sẽ đánh thức anh ấy mất.” Khương Điềm vừa nói vừa nhìn thoáng qua cửa sổ tầng hai.

“Gượm đã! Bảo vệ anh ta vậy sao?” Tô Vãn Châu bỗng dưng cau mày, nheo mắt, “Chuyện gì vậy, cậu đang yêu thật à?”

Khương Điềm toàn bốc phét về chuyện tình cảm của mình nên những người không biết cô nghĩ cô là gái đểu thay bạn trai như thay áo thật, nhưng Tô Vãn Châu biết tất cả đều là nói điêu hết, không thể tin được câu nào.

Nhưng lần này, sao trông có vẻ quan tâm đến vị chủ nhà này thế?

Ngủ một giấc thôi mà, còn không cho làm ồn luôn?

Giữa trưa đến nơi rồi mà vẫn chưa dậy?!

“Đúng đấy, yêu đến nỗi chết đi sống lại, nửa phút không thấy thôi mà tim gan phèo phổi đau hết cả lên.” Khương Điềm nghiên cứu chiếc hộp trong tay, thuận miệng trả lời.

Nếp nhăn giữa hai chân mày Tô Vãn Châu chầm chậm mờ đi, cảm thấy mình lo lắng quá nhiều, rõ ràng Khương Điềm vẫn như trước kia, anh ta khởi động xe, cười nói: “Vậy được thôi, tôi đi trước đây, hôm nào ấy, hôm nào mời tôi bữa cơm, tôi muốn ăn sandwich cá ngừ cậu làm.”

Nói xong, cậu Tô hôn gió Khương Điềm một cái, vẫy vẫy tay: “Đi đây!”

...

Lúc Ngụy Thuần thức dậy thì đã là nửa đêm, lúc mở mắt ra anh còn tưởng mình đã bị đưa đến phòng khám chui nào đó chuyên mổ lấy tim lấy thận.

Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, cô gái tầng dưới đang ngồi ở cửa phòng anh, mặc áo blouse trắng, đeo một cặp kính rất to, tai đeo tai nghe, không hề nhận ra anh đã dậy.

Cái bàn của Ngụy Thuần thường ngày chỉ có mỗi cái gạt tàn thuốc kia đã được cô trưng dụng, bày một đống chai chai lọ lọ, Khương Điềm đeo găng tay dùng một lần, dùng ống nhỏ giọt nhỏ chất lỏng màu hồng nhạt vào trong một chiếc cốc nhựa nhỏ trong suốt.

Căn phòng thoang thoảng một hương thơm ngọt ngào không thuộc về anh.

Ngụy Thuần lấy điện thoại trong túi ra thoáng nhìn qua ngày tháng, điện thoại đã tắt tiếng, pin còn 19%, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, lúc này vừa hay lại có một cuộc gọi đến.

Ngụy Thuần quẹt ngang, áp điện thoại lên tai, nhìn Khương Điềm đang bận rộn, thấp giọng: “Alo?”

Đầu kia điện thoại là Sở Duật, là một người đàn ông còn nói nhiều hơn cả Giang Việt, Ngụy Thuần thất thần nghe Sở Duật nói luyên thuyên: “...Cậu mà sớm nói cậu có bạn gái thì tôi đã không đưa cậu về nữa, cậu không thấy bạn gái cậu che chở cậu thế nào đâu, rất hung dữ, còn xách theo cái bánh mì baguette như là muốn ăn thịt tôi đến nơi vậy!”

Xách theo bánh mì baguette?

Khóe miệng Ngụy Thuần lặng lẽ nhếch lên.

“Còn cả mèo của cậu nữa, aizo cái mặt cáu kỉnh đó, cảm giác như kiểu tôi đụng vào cậu thêm chút nữa thôi là sẽ bị cào thành từng mảnh, nhà cậu nuôi mèo từ lúc nào vậy? Khi trước Giang Việt muốn nuôi cậu đều... Ờm, khụ, cái gì nhỉ, cậu tỉnh rượu chưa? Nhớ phải ăn chút gì đấy nhé.” Có lẽ Sở Duật nhận thấy mình đã lỡ lời, cẩn thận tránh né những chủ đề có liên quan đến Giang Việt.

Ngụy Thuần “ừm” một tiếng, coi như là trả lời.

“Cậu xem cậu chứ, bạn gái cậu xinh vậy, mèo cũng đáng yêu nữa, sao còn uống nhiều rượu thế, cậu đừng đắm chìm trong quá khứ nữa, nên bắt đầu một cuộc sống mới thôi anh Thuần à, thật đấy, cậu thế này tôi thấy khó chịu lắm.”

Sở Duật đầu kia điện thoại vừa nói một câu “bạn gái của cậu”, Ngụy Thuần không khỏi nhướng mày, quay đầu nhìn Khương Điềm tỉ mỉ.

Cô nương này mặc một chiếc váy dài màu trắng, bắt chéo chân, bắp chân trắng nõn lộ ra từ tà váy dài, gót chân thon nhỏ, mắt cá chân cũng nhỏ nhắn xinh xắn, những ngón chân sơn màu xanh lục đậm lúc ẩn lúc hiện trong đôi dép lê ếch con.

Quả thật là rất xinh.

Sở Duật như thể 800 năm rồi không được nói chuyện nên sắp bị nghẹn chết đến nơi, vẫn còn bô bô nói chuyện: “A Thuần, cậu phải đối xử với bạn gái mình cho thật tốt vào, người ta thấy cậu uống quá chén còn chạy ra ngoài nhanh như chạy nước rút 100m, tớ nói cho cậu biết, cô ấy tuyệt đối là, tình yêu chân chính của cậu.”

Tình yêu chân chính?

Cô gái vẫn đang đeo tai nghe, không động đậy nhìn chằm chằm ống nhỏ giọt trong tay, trông chuyên chú vô cùng.

Ngụy Thuần cười nhẹ một tiếng.

Lấy đâu ra tình yêu chân chính, trong mắt cô ấy chỉ có những chai chai lọ lọ đó thôi.

Sở Duật luyên thuyên dài dòng dặn dò một đống thứ, Ngụy Thuần “ừm” một tiếng kết thúc cuộc nói chuyện, cúp điện thoại.

Lune phát hiện Ngụy Thuần đã dậy trước Khương Điềm, nó giương bản mặt quả hồng nghiêm túc ngửi ngửi cánh tay lộ ra bên ngoài chăn của Ngụy Thuần, vươn cái thân lông xù xù của mình, nhảy xuống giường đi tới lưng ghế của Khương Điềm.

Khương Điềm đang đắm chìm trong công việc cuối cùng cũng nhận thấy động tĩnh, cô quay lại mỉm cười với Lune đang định đặt lớp đệm thịt lên vai của mình.

Ngụy Thuần nằm trên giường, nhìn gương mặt tươi cười rạng rỡ của cô, những lời Sở Duật vừa nói hiện lên trong tâm trí anh:

“Cậu xem cậu chứ, bạn gái cậu xinh vậy, mèo cũng đáng yêu nữa.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.