“Trời mưa rồi.”
Trên đầu cảm giác được một trận mát lạnh, lại ngẩng đầu lên nhìn thì bi giọt mưa nghịch ngợm tiến vào mắt, chỉ có thể cúi đầu liều mạng chớp chớp.
“Mấy ngày nay trời vẫn luôn mưa, đường xá lại khó đi.” Hách Phúng một bên oán giận, một bên trùm mũ áo lên đầu đem mặt mình che kín bên trong.
Lâm Thâm quay đầu lại nhìn cậu, chỉ thấy một nam nhân vóc dáng cao ráo rụt cổ lại giống như một đứa trẻ rúc đầu vào trong mũ trốn mưa. Vốn là hình ảnh nên cảm thấy buồn cười, anh lại thấy có vài phần đáng yêu. Tưởng tượng một nam nhân cao gầy bị mưa làm ướt, bộ dáng run rẩy, cho dù Lâm Thâm không biết trên đời còn có từ “Tương phản manh” thế nhưng vào giờ khắc này anh sâu sắc cảm nhận được điểm đó.
(tương phản manh/ 反差萌: ý chỉ có hai cái đối lập cùng tồn tại trên một thứ, trong trường hợp này nghĩa là Hách Phúng lớn mà dễ thương đáng yêu như đứa bé)
Nhưng mà cho dù trong đầu nghĩ như thế nào, thực tế anh chỉ đi lên phía trước vỗ thật mạnh vào Hách Phúng.
“Sát, đau quá.” Hách Phúng bị anh đánh một cái đến lảo đảo, nhìn Lâm Thâm cũng không quay đầu lại lướt qua mình, hướng trên núi đi.
“Anh đối xử với một nhân viên cần cù chịu khó như vậy sao? Rất không có lương tâm nha.”
“Đối với nhân viên, tôi không có nghĩa vụ phải đối xử ôn nhu.” Lâm Thâm không thèm quay đầu lại, nói:”Chỉ là quan hệ thuê làm mà thôi.”
“…” Hách Phúng nghe vậy chỉ có thể yên lặng nhìn bầu trời, không nói gì chảy hai hàng nước mắt:”Mặc dù là lời thật lòng, nghe anh nói như vậy thật làm cho người ta cảm thấy nguội lạnh.”
Lâm Thâm thản nhiên nói:”Trong mắt của tôi, bất luận đối với ai cũng có thể lộ ra tươi cười, cũng có thể làm bộ ôn nhu, mới càng làm cho người nguội lạnh.”
“Anh nói câu này sao giống như có ý gì khác?”
“Có sao?”
“Tuyệt đối có! Anh nhất định là chỉ cây dâu mà mắng cây hòe!”
“Được rồi, vậy cậu nghĩ đúng rồi đó.”
Lâm Thâm tiến lên một bước, nhìn nơi bàn chân hạ xuống xuất hiện một dấu chân dính bùn đất hãm vào thật sâu.
“Tôi không thích người khác đối với tôi tươi cười giả tạo, cũng không thích đối với người khác như thế. Cho nên mỗi khi nhìn thấy cậu làm vậy, sẽ thật không vui, nói vậy cậu vừa lòng chưa?”
Anh cứ thế nói trắng ra làm cho Hách Phúng nhất thời có chút không tiếp thu được, cậu gãi gãi đầu, hơi xấu hổ:”Tôi, tôi cũng không phải luôn đối với anh giả cười mà.”
“Không có, luôn?”
“Được rồi, được rồi, gần đây tôi không có làm như vậy! Anh không phát hiện sao?”
“Phát hiện, cho nên cậu trong lòng luôn đối với tôi nhe răng trợn mát.” Lâm Thâm nói:”Chỉ thiếu không đem tôi sai như người hầu.”
“Tôi chết, đối với anh giả mù sa sương anh không thích, đối với anh bộc lộ tính cách anh cũng không thích, anh như thế nào khó hầu hạ vậy!” Hách Phúng nóng nảy.
“Khó hầu hạ? Có lẽ vậy đi.” Lâm Thâm đột nhiên đứng lại bất động:”Vì vậy trong mắt cậu tôi là người khó ở chung à? Cậu vẫn luôn cảm thấy tôi thật phiền?”
Đề tài tại sao lại xoay chuyển đến nỗi này vậy nè? Mới đầu bọn họ còn đang thảo luận về thời tiết, nói tới nói lui lại thành bầu không khí xấu hổ này?
Hách Phúng có chút không biết làm sao:”Không, tôi không có nghĩ như vậy.”
“….”
“Tuy rằng anh thật cổ quái, nhưng đôi khi cũng rất chân thực nhiệt tình.”
“….”
“Tôi đang nói thật, bây giờ rất ít có người giống anh hoàn toàn không che giấu con người mình, có lúc tôi thật sự rất bội phục anh, không cần ngụy trang, không cần đeo lên mặt nạ, cũng có thể một người sống tự do tự tại.” Hách Phúng nói xong, giống như nghĩ đến địa phương xa xôi nào đó:”Cũng chỉ có chỗ này mới có thể sinh hoạt như vậy, nếu ở bên ngoài…”
“Hách Phúng.”
“Ách, ân? Cái gì, gọi tôi hả?”
“Lấy điện thoại cậu ra.”
Hả? Liên quan gì đến điện thoại? Hai người bọn họ không phải đang nói chuyện rất nghiêm túc sao?
Hách Phúng một bên nghi hoặc, vẫn nghe theo móc điện thoại ra, vừa mới mở khóa màn hình liền nhìn thấy gì đó, kinh ngạc:”Có tín hiệu! Lúc trước trong phòng rõ ràng không có tín hiệu! Chuyện gì xảy ra?”
So với cậu kinh ngạc, Lâm Thâm giống như sớm có chủ ý.
“Bởi vì chúng ta đã ra khỏi ‘Phạm vi’ “
“Phạm vi?”
“Phạm vi che phủ sóng.” Lâm Thâm nói:”Tuy rằng tôi rất ít ra ngoài, nhưng vẫn biết bây giờ có một ít thiết bị có thể phá sóng điện thoại, cái này không phải là thứ cậu luôn nói là công nghệ hiện đại sao?”
“Thì ra là thứ đồ chơi này, có thể phá sóng điện từ, chắc là một loại thiết bị làm nhiễu sóng.” Hách Phúng trợn to hai mắt:”Ý anh là trong nhà gỗ có người mang theo thiết bị làm nhiễu sóng?”
“Nếu không cậu cho là gì? Đột nhiên điện thoại không thu được tín hiệu, sẽ có nguyên nhân khác?”
“Ân, tỷ như tập thể công nhân công ty điện thoại bãi công linh tinh?”
Lâm Thâm không để ý đến suy nghĩ ngu ngốc của cậu, quay đầu nhìn về phía trên núi, nói:”Đương cục giả mê, tiếp tục ở lại trong phòng kia, có một số việc chúng ta vẫn không thể thấy rõ, cho nên tôi mới nói muốn đi ra ngoài.”
(đương cục giả mê/当局者迷: ý chỉ người trong cuộc thì mơ hồ)
“Bởi vì ở bên ngoài, mới có thể thấy rõ chân tướng sự tình sao?” Hách Phúng như có điều suy nghĩ:”Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì?”
“Làm gì?” Lâm Thâm cười cười:”Đương nhiên là chờ Judas kia tự mình lộ ra dấu vết. Sẽ nhanh thôi.”
(Judas: theo truyền thuyết Cơ đốc giáo, kẻ phản đồ đã nhận 30 đồng bạc để bán đứng thầy Jesus của mình, thường dùng với ngụ ý chỉ kẻ phản bội)
Rất nhanh Judas sẽ bị sợ hãi cùng nôn nóng vây quanh, không cách nào duy trì tỉnh táo.
***
“Còn bao lâu? Khi nào bọn họ mới trở về?”
Đây là lần thứ ba Lý Đông hỏi thời gian.
Dương Duệ cũng không nhìn đồng hồ treo trên tường, trả lời:”Nhanh nhất cũng phải hai tiếng nữa.”
“Đại Đông, cậu hỏi đã mấy lần rồi, vội vã như vậy làm gì?” Có người nhịn không được hỏi.
“Có thể không gấp sao? Hiện tại Chu Dịch Quân không thấy, Vận Vận cũng biến mất, cố tình chết tiệt chúng ta lại không thể ra ngoài, cũng không biết hai người bọn họ có gặp chuyện không may hay không! Hơn nữa Vận Vận còn bị thương!”
So với Chu Dịch Quân mất tích, Lý Đông giống như lo lắng cho Liễu Vận Vận hơn:”Một mình cậu ấy đến tột cùng là đi ra ngoài như thế nào? Cậu ấy bị thương có nặng không? Cậu ấy khi nào đã tỉnh? Những chuyện này chúng ta một chút cũng không biết, vạn nhất cậu ấy xảy ra chuyện gì thì sao!”
“Đại Đông…” Một bên cũng đồng dạng lo lắng Triệu Nghiên khuyên bảo hắn:”Không cần quá lo lắng, Vận Vận cậu ấy nhất định sẽ không có việc gì.”
Lý Đông nhìn cô, gian nan gật đầu.
Một bên Lô Mộng cùng đồng học bên cạnh khe khẽ nói nhỏ:”Lý Đông khi nào cùng Triệu Nghiên còn có Liễu Vận Vận quan hệ tốt như vậy?”
“Cậu không biết? Khoảng thời gian trước thình lình tốt lên, khi đó trong lớp còn có người đồn Lý Đông xem trọng Liễu Vận Vận.”
“Còn có chuyện này?”
“Đúng vậy, cậu ta cùng Liễu Vận Vận mỗi ngày đều ở chung với nhau. So với tình nhân còn dính hơn, không biết cả ngày cùng một chỗ làm gì.”
Lô Mộng nghe vậy, đôi mắt lóe lên, lại nhìn về phía Lý Đông mang theo một ít ý tứ khác.
“Lớp trưởng, tôi ra ngoài hít thở chút được không?” Từ Nhất Phi giơ tay:”Vừa rồi ở trên gác thiếu chút nữa nghẹn chết tôi, tôi muốn ra ngoài hít thở không khí.”
“Tôi đã nói trước khi hai chủ nhân của nhà gỗ trở về, chỗ nào cũng không thể đi.”
“Tôi tuyệt đối không ra ngoài!” Từ Nhất Phi giơ tay:”Chỉ muốn hít thở mà thôi, cửa sổ phòng khách bên kia hình như có thể mở ra, bên ngoài là một con đường nhỏ thông tới cửa chính, tôi ở trên đường này đi dạo được không?”
“Ai, còn có con đường này hả?”
“Bọn tôi tại sao không phát hiện? Từ Nhất Phi cậu ở chỗ nào nhìn thấy?”
Từ Nhất Phi mang mọi người đi xem, hắn vào phòng khách đến gần một bên cửa sổ chỉ vào nó, nói:”Chính là chỗ này, tôi vừa rồi mở cửa sổ mới phát hiện, dựa theo cấu tạo của ngôi nhà này, đường nhỏ ngoài kia phải thông đến cửa chính, các cậu nhìn đi.”
Hắn đẩy ra cửa sổ ra, mọi người ló đầu nhìn. Chỉ thấy một con đường nhỏ lầy lội hiện lên trước mắt, nói nó là đường, không bằng nói là ngôi nhà gỗ và vách tường bên ngoài chính giữa lưu lại khe hở, quanh co uốn khúc, khi đi đến cuối mới phát hiện đã vòng trở lại cửa chính.
Đây là một lối đi không dễ bị phát hiện.
“Bên cạnh đường nhỏ đều là vách tường, cậu cũng không cần lo lắng tôi chạy đi nơi khác, giống như một đường hầm tuần hoàn, từ cửa sổ đi ra ngoài, lại từ cửa chính trở vào. Thế nào, an toàn phải không?” Từ Nhất Phi khoe khoang:”Như vậy cũng không tính là tôi đi ra ngoài, vẫn ở trong phạm vi nhà gỗ a.”
“Từ Nhất Phi cậu thật giỏi nha, cái này cậu cũng tìm ra được!”
“Hắc hắc.”
“Lớp trưởng à, được không?”
Đây là một lối đi không dễ bị phát hiện.
Nhìn xung quanh, một cặp mắt song song nhìn cậu, Dương Duệ bất đắc dĩ thở dài:”Chỉ có thể đi dọc theo con đường này, không được rời khỏi cửa.”
“Tuân lệnh!”
Lập tức hô to, một đám sinh viên như phạm nhân được thả đi hóng gió, tất cả từ cửa sổ nhảy ra ngoài. Chỉ thấy không đến nửa phút, đám người lại hô hào từ cửa chính chui vào.
“Thật nhanh a!”
“Lối đi bí mật, lối đi bí mật!”
Dương Duệ bất đắc dĩ khoanh tay trước ngực, nhìn nhóm thanh niên hô hào chơi đùa một vòng lại một vòng, mà cửa sổ cũng bị dẫm đến nổi đầy dấu chân. Đợi cho thời điểm phục hồi lại tinh thần, trong gian nhà chỉ còn lại một mình hắn, những tên khác đều không thể đợi được tiếp tục trò chơi vòng quanh này. Ngay cả Triệu Nghiên mềm yếu cũng bị đồng bạn kéo ra ngoài giải sầu.
Nghe tiếng cười cùng kinh hô ngoài cửa sổ, Dương Duệ vô lực mà mỉm cười, đúng là nghẹn chết bọn họ mà, trò chơi nhàm chán này cũng có thể chơi vui vẻ như vậy.
“Lạch cạch, lạch cạch.”
Nơi cửa sổ lối đi bí mật giống như có gì đó, khung cửa sổ bị gió thổi mạnh, phát ra âm thanh kỳ quái. Dương Duệ nhíu mày, đột nhiên cảm thấy âm thanh này hình như có chút quen tai.
Ở nơi nào đó, ở chỗ nào đó, hắn đã từng trong lúc nửa mê nửa tỉnh nghe được âm thanh này.
Đêm khuya, âm thanh lạch cạch lạch cạch quỷ dị, một tiếng vang thật lớn. Sau đó là tiếng chói tai của người phụ nữ thảm thiết hét lên, đó là — —
Dương Duệ mãnh liệt xoay người, nghênh đón là đôi con ngươi lạnh lẽo.
“Là ngươi!!”
Bóng đen núp trong tối nâng khóe môi, chậm rãi giơ đồ vật trong tay lên.
Thình thịch, đông — —
Cửa chính, Từ Nhất Phi đang muốn bước vào đột nhiên sửng sốt, vươn tay đẩy ra cánh cửa.
“Lớp trưởng?”
Đáp lại hắn là phòng khách trống rỗng, còn có bức màn bị gió thổi kia.
Thoắt cái, thoắt cái, giống như bạch y u linh, đối với không khí vẫy chào.
Mau đến đây, mau đến đây, giấu đi đâu rồi? Giấu đi đâu rồi?
Vẫn còn giấu sao?
— — Ngón tay thứ sáu vặn vẹo xấu xí.
***
“Gia gia cháu nội của ngài gọi kìa, gia gia cháu nội của ngài gọi kìa!”
“Gia gia cháu nội của ngài — —!”
Hách Phúng móc ra chiếc điện thoại không đang ngừng vang lên, bình tĩnh nhấn nút tắt, tin nhắn ồn ào mới ngừng lại.
“Ân?” Hách Phúng ngẩng đầu:”Nhìn tôi làm gì?”
“Không có gì.” Lâm Thâm nghĩ thầm: Sau này nhất định không để tên này nhắn tin nữa, chết cũng không!
“Tới rồi! Đợi nửa tháng, hàng đã đến tay!” Hách Phúng sau khi nhìn xong tin nhắn, hưng phấn kêu lên.
Lâm Thâm nghi vấn:”Hàng?”
Hách Phúng cười thần bí.
Cậu quơ quơ màn hình điện thoại, nói:”Nói không chừng cái này liên quan đến vụ việc, sẽ phát huy công dụng.”
Hách Phúng cảm thấy mỹ mãn đem cất điện thoại, đột nhiên nhớ đến một việc.
“Đúng rồi! Sống với nhau mấy tháng, tôi cũng không biết số điện thoại của anh là gì? Mau mau nói a!”
Lâm Thâm lắc đầu.
“Không có.”
“Cái gì?”
“Tôi không có thứ đồ chơi này.”
Vốn chuẩn bị rảnh thì mua một cái, bây giờ nghe Hách Phúng nhắc tới, Lâm Thâm kiên quyết thủ tiêu ý định này.
Điện thoại di động, rất cần phải có sao?
Chỉ cần bên người bất cứ lúc nào cũng mang theo cái điện thoại hình người này là được rồi đi.
“Nè nè, thiệt hay giả vậy, bây giờ học sinh tiểu học đều sử dụng hết rồi, anh vậy mà không có a!”
Bên kia Hách Phúng còn đang kinh ngạc, trong đầu Lâm Thâm không muốn tiếp tục đề tài này, liển nói:”Trở về.”
“Trở về, vội như vậy làm gì?”
“Trời mưa.” Lâm Thâm mắt nhìn sắc trời, nói:”Trước khi trời mưa, đem mọi chuyện giải quyết.”
================================
Chương này thật nhiều cái cần giải thích nha
Anh công thấy Tiểu Phúng dễ thương kìa
Nhóm sinh viên lần này cũng đáng yêu phết
Lớp trưởng đại nhân bị bắt đi rồi
Truyện càng lúc càng theo chiều hướng kinh dị nha
Sẵn tiện cái này là bài nhạc tin nhắn của Tiểu Phúng, mọi người nghe chơi
Thiết bị làm nhiễu sóng điện thoại:
1