Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 12: Ảnh ngược trong nước (phần 3)




“Đó là cái quái gì chứ, chuyện là như vậy…”

Hách Phúng vừa nói vừa khoa tay múa chân.

“Lúc tôi rửa mặt bên dòng suối, vừa ngẩng đầu, thấy nó lướt ngang qua, một chút tiếng động cũng không có. Lúc đó, trong rừng rất vắng vẻ, ngay cả cọng lông chim cũng không thấy. Sau đó tôi tìm khắp nơi cũng không thấy cái bóng trắng kia, tôi cam đoan tuyệt đối không phải là ảo giác. Đúng lúc này, tôi cảm thấy có một luồng khí lạnh thổi qua sai gáy, sau đó tôi quay đầu lại…”

Hách Phúng cùng Lâm Thâm mắt to trừng mắt nhỏ.

“Thấy…”

Mí mắt của Lâm Thâm chả thèm chớp cái nào.

Hách Phúng đột nhiên có cảm giác thất bại, bắn liên thanh: “Nhìn thấy phía sau là dòng suối nhỏ kia, sau đó mới phát hiện luồng khí lạnh vừa rồi là gió từ dưới suối thổi đến. Tại sao anh ngay cả một chút phản ứng cũng không có chứ?”

“Phản ứng?” Lâm Thâm xoay cổ: “Đối với mấy người thích thêm mắm dặm muối cho câu chuyện của mình giống như chuyện kinh dị, phản ứng tốt nhất chính là không cần để ý tới.”

“…”

“Cậu nói gặp quỷ chính là chỉ chuyện này à?”

“Chẳng lẽ còn chưa đủ sao?” Hách Phúng hỏi lại: “Rõ ràng là ban ngày, im lặng không một tiếng động mà chạy đến gần tôi, sau đó tôi vừa ngẩng đầu lên ngay cả cái bóng cũng chưa thấy rõ đã mất tiêu, đây không phải là quỷ thì là cái quái gì?”

“Có lẽ là người kia chạy trốn tương đối nhanh.”

“Đậu xanh! Đi đường cũng phải có tiếng chứ.”

“Có lẽ là thân thể người kia tương đối nhẹ.”

“Nhưng mà trên núi này chỉ có tôi và anh, chưa kể lại là giờ cơm trưa, ai lại rảnh rỗi chạy vào rừng bắt bướm chứ?” Hách Phúng bắt được điểm đáng ngờ.

Lâm Thâm nhìn cậu: “Cậu đã bỏ qua một khả năng, muốn tôi nhắc nhở một chút không?”

Sắc mặt Hách Phúng nháy mắt trắng bạch: “Đừng nói với tôi là…”

“Chính là cái đó.”

“Tôi thà tin rằng là mình gặp quỷ.” TvT

“Như thế nào, người so với quỷ càng khó chơi hơn à?” Lâm Thâm trêu tức nói.

“Về một mặt nào đó thì đúng là như thế. Hơn nữa nếu thật sự là kẻ tự sát, tôi chẳng phải là đã phá hủy chuyện tốt của người ta sao. Nếu người đó treo cổ thành công, thành quỷ vẫn thích theo ám tôi thì làm sao?”

Lâm Thâm nói: “Thế thì đừng để người đó thành quỷ là được.”

“A?”

Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn Hách Phúng nhếch miệng, tựa vào trên ghế sa lông nói: “Không phải tôi đã nói sẽ giúp cậu bắt quỷ sao. Buổi tối chờ xem kịch vui đi.”

Dưới tâm trạng vừa thấp thỏm vừa khẩn trương của Hách Phúng, một ngày trôi qua thật nhanh, chớp mắt đã tới chạng vạng. Trong lúc đó, cậu vẫn lượn qua lượn lại trong phòng khách, để xem Lâm Thâm có chuẩn bị gì không. Nhưng mà lần nào cậu cũng chỉ thấy Lâm Thâm lười biếng ngồi đó, một tay chống cằm, ra vẻ như đang tự ngẫm về triết lý cuộc đời.

Nhìn cái điệu này của anh ta có thể đi bắt quỷ thật à? Hách Phúng tỏ vẻ cực kỳ nghi ngờ.

Mãi đến lần thứ mười Hách Phúng nhìn lén Lâm Thâm, anh rốt cục từ trên ghế sa lông ngồi thẳng dậy.

“Cậu.”

Anh giơ một ngón tay ra, ngoắc ngoắc. Hách Phúng kích động chờ đợi, đây là anh ta đang muốn an bài nhiệm vụ cho cậu sao?

“… đi vào bếp làm cơm chiều.”

“Cơm chiều?” Hách Phúng không còn lời gì để nói: “Bây giờ là lúc để ăn cơm chiều á?”

“Năm giờ rưỡi, chẳng lẽ cậu không đói bụng?”

“Đói thì có đói…”

“Vậy đi làm cơm đi. Đúng rồi, mở cửa sổ nhà bếp ra cho thoáng, trong phòng ngộp lắm.”

Nhìn Lâm Thâm sau khi ra lệnh cho cậu lại tiếp tục… ngồi ngẩn người, Hách Phúng có cảm giác giống như mình biến thành bà chủ gia đình. Có điều đúng là cậu cũng đang đói thật, giữa trưa ăn có ít mì chả đủ nhét kẽ răng nữa. Cho nên đứng chần chừ cỡ vài giây, Hách Phúng vẫn ngoan ngoãn đi vào nhà bếp nấu cơm.

Sau khi cậu rời khỏi, Lâm Thâm quay đầu lại, dùng ánh mắt phức tạp mà nhìn về phía phòng bếp, lập tức đứng dậy, đi vào phòng.

“La lá la là, chiên trứng gà là chiên trứng gà, thêm tí cà là thêm tí cà, ngon quá hà, mà không khó nà.” (Bài này t sáng tác đó:3)

Hách Phúng vừa chiên trứng gà vừa ngâm nga tự chế lại một bài ca chiên trứng. Về phương diện nghệ thuật tinh túy tự chế nhạc tự ca tự khen này, Hách Phúng phải gọi là thần đồng.

“Chiên xong chưa?”

Lâm Thâm đứng ở trước cửa phòng bếp, nhìn cậu hỏi.

“Xong rồi. Đói quá, đợi không kịp à?”

Dọn dĩa trứng lên bàn, Hách Phúng mới vừa buông cái sạn chiên trứng xuống, đã bị Lâm Thâm đẩy một cái khăn vào người.

“Đi tắm đi.” Lâm Thâm nói.

“Tôi còn chưa…”

“Tôi trông chừng giúp cậu, tắm đi rồi ra ăn cơm.” Lâm Thâm không để cho cậu nói thêm câu nào.

Tuy rằng không biết người này lại tính giở trò quỷ gì, Hách Phúng vẫn ôm khăn đi vào phòng tắm, dù sao bận bịu cả một ngày, toàn thân đổ đầy mồ hôi. Vào phòng tắm mới biết, Lâm Thâm đã sớm chuẩn bị nước tắm cho cậu.

Hách Phúng nghi ngờ mà quay đầu lại nhìn, người này rốt cuộc đang định làm trò gì đây?

Thôi quên đi, hiếm khi anh ta chu đáo như vậy, mình cũng nên hưởng thụ một chút vậy.

Nhanh chóng cởi đồ, Hách Phúng hô to một tiếng, lập tức nhảy vào bồn tắm lớn, làm nước văng tung tóe.

“Hô, vẫn là tắm bồn thoải mái nhất, la lá la…”

Hách Phúng để phân nửa đầu chìm xuống nước, dùng mũi thổi khí, vọc nước đến quên mình, quên luôn cả chuyện tắm rửa. Mười mấy phút sau, nước ấm dần dần lạnh đi, Hách Phúng lúc này mới nhớ tới chính sự, qua loa lau vài cái trên người, rồi mới từ bồn tắm lớn chui ra.

Cậu để mình trần, đứng trong phòng tắm, hơi nước bốc lên, cũng không hề cảm thấy lạnh, cầm khăn mặt quấn quanh nửa người dưới, từ tốn mặc quần áo. Đột nhiên, cảm thấy phía sau có chút mát mẻ, có gì đó không hợp lý, Hách Phúng quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy không biết từ khi nào cửa mở ra một khe nhỏ, hơi ấm dần tản ra khỏi phòng tắm, mà một đôi mắt xuyên qua khe cửa đang âm thầm quan sát cậu – không phải là Lâm Thâm thì còn có thể là ai chứ.

“Tắm rửa một cái mà mất hơn nửa ngày?” Lâm Thâm thấy cậu phát hiện, dứt khoát mở hẳn cửa ra, thoải mái mà đánh giá dáng người Hách Phúng.

Cảm thấy dáng mình không tồi, cũng không có chỗ nào khác người, Hách Phúng mặc kệ anh ánh giá, nói: “Lâu sao? Mới có mười mấy phút đồng hồ chứ nhiêu.”

Lâm Thâm nhìn cậu từ tốn mặc quần áo, trình tự Hách Phúng mặc đồ rất khác người, cậu thích mặc áo trước,rồi mới mặc quần. Lúc này, cậu đang chồng một cái áo ba lỗ vào người. Thẳng thắn mà nói, dáng người Hách Phúng thật sự rất tốt, thậm chí có thể nói là hoàn mỹ, cơ lưng săn chắc, gợi cảm, kết hợp với áo ba lỗ càng thêm nam tính.

Mặc áo xong, Hách Phúng kéo cái khăn xuống, chuẩn bị mặc quần lót lại nghe thấy một chút ồn ào từ phía sau, quay đầu nhìn lại, sau đó sửng sốt, buồn cười nói: “Mình còn chưa mắc cỡ, tên kia chạy cái gì chứ?”

Thì ra Lâm Thâm vốn đang đứng trước cửa phòng tắm không biết đi lúc nào, nhưng nghe tiếng bước chân kia đã thấy vội vã rồi.

Chờ Hách Phúng mặc xong quần áo đi ra mới thấy Lâm Thâm cũng không đi xa, mà đang đứng ở một góc tối tiêu sái nói đang chờ cậu.

“Tại sao lại không bật đèn?”

“Suỵt…” Lâm Thâm ra hiệu cho cậu im lặng, “Nói nhỏ thôi, đi theo tôi.”

Hách Phúng lập tức hào hứng, lặng lẽ hỏi: “Đang tính làm gì vậy?”

Lâm Thâm liếc mắt nhìn cậu, “Bắt quỷ.”

“Bắt… bắt quỷ!? Ưm!”

Bởi vì ngại Hách Phúng ồn ào, Lâm Thâm dùng tay che miệng cậu, còn trừng mắt một cái ý bảo cậu câm miệng. Sau đó hai người rón rén đi về phía phòng khách.

Lúc đến phòng khách, Hách Phúng mới phát hiện thì ra Lâm Thâm cũng không bật đèn. Cả căn nhà chỉ có phòng bếp là sáng. Hai người không hẹn mà cùng nhìn về phía phòng bếp, chỉ thấy dưới ánh đèn yếu ớt, hình như có cái gì đang chuyển động.

Hách Phúng nheo lại mắt, nhìn kỹ.

Dưới ánh đèn huỳnh quang, một cái bóng trắng đang lắc lư, bóng đổ thật dài chiếu vào cửa sổ thủy tinh, là một nữ quỷ tóc dài che kín mặt.

“Trời…”

Hách Phúng há hốc mồm, chỉ thấy nữ quỷ kia đang lướt tới lướt lui trong phòng bếp, không biết đang tìm cái thứ gì, thỉnh thoảng lại làm phát ra vài âm thanh loảng xoảng.

Cảnh tượng hết sức quỷ dị, phối hợp với xung quanh tối đen như mực, Hách Phúng chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà.

“Quỷ…quỷ…quỷ quỷ quỷ.”

Cậu run rẩy vươn tay chỉ về phía nữ quỷ, hai mắt rưng rưng nhìn Lâm Thâm.

Lâm Thâm thấy bộ dáng sợ hãi này của cậu, chỉ cảm thấy buồn cười.

“Đúng vậy, là quỷ.”

Anh vươn tay nhéo mông Hách Phúng một cái, nói: “Không cần lo, ngay bây giờ tôi sẽ giúp cậu bắt nó.”

Nói xong, anh rón rén đi vào nhà bếp, bỏ lại Hách Phúng đúng tại ngẩn ngơ tại chỗ. Đứng sững sờ hồi tưởng lại, hình như vừa rồi cậu bị Lâm Thâm thả dê phải không? Người luôn đi ăn đậu hủ như cậu thế mà lại bị Lâm Thâm chọc ghẹo!!!

Không đúng, tại sao Lâm Thâm lại sàm sỡ mình chứ?

Vừa nghĩ vậy, cậu lại nghe thấy bên trong phòng bếp truyền đến một tiếng thét sợ hãi. Hách Phúng cả kinh, vội vàng chạy vào theo.

Lúc đi vào phòng bếp, cậu thấy Lâm Thâm thong thả nắm áo con quỷ kia, chưa kể còn nắm áo nâng nó lên cao, ra sức lắc nó.

Nữ quỷ bị lắc đến mức say xẩm mặt mày, chỉ có thể không ngừng cầu xin tha thứ.

“Ui da, chóng mặt quá, đừng lắc nữa… đừng lắc nữa mà.”

Hách Phúng thấy thế, càng thêm khiếp sợ. Thằng cha Lâm Thâm này đúng là gặp phật giết phật, gặp người giết người, ngày cả lệ quỷ mà cũng sợ anh ta!

Có điều quỷ mà cũng biết nói à?

Hách Phúng lại nhìn về phía chân nữ quỷ đó, có một cái bóng thật dài in trên đất, không phải là thứ mà quỷ sẽ có.

Cậu nhíu mày suy tư: “Nói như vậy…”

“Hu hu hu, thả tôi ra, thả tôi ra.”

Một giọng nữ cực kỳ yếu ớt truyền tới, Hách Phúng đi đến trước mặt nữ quỷ, vén phần tóc giữa mặt nó sang hai bên.

Uầy, thì ra là một cô bé đáng yêu, xem ra mới chỉ có mười bảy, mười tám tuổi thôi. Vì bị Lâm Thâm xách lên, hai mắt cô bé ngập nước nhìn Hách Phúng như cầu xin tha thứ.

Hách Phúng cảm thấy thật thú vị, tại sao dạo này toàn nhặt được mấy đứa con nít nhỉ?

“Lần trước thứ bên dòng suối hù anh là em à?”

“Không phải là em… là em. Ưm, không đúng là em, em không muốn dọa anh,chỉ là em thấy có người nên đi qua nhìn thôi.” Cô bé sụt sịt nước mũi nói.

Hách Phúng chú ý tới mép miệng của cô còn dính chút trứng chiên, quần áo thì dính dầu mỡ, mà lúc mở miệng nói chuyện có thể ngửi thấy mùi cảin. Giỏi lắm, thì ra cơm củ cải hồi trưa cậu làm là do con nhỏ này ăn vụng.

Hách Phúng tiếp tục hỏi: “Nếu chỉ muốn nhìn, thì tại sao lúc anh ngẩng đầu lên, em lại chạy. Hả?”

Cô bé bị hỏi đến sửng sốt, khuôn mặt từ từ đỏ lên, Hách Phúng nghiền ngẫm mà nhìn cô.

Sau đó qua vài giây, chỉ nghe thấy cô bé phát ra thanh âm như muỗi kêu.

“Bởi vì anh rất đẹp trai, em sợ bị anh phát hiện em đang nhìn lén anh nên mới bỏ chạy.”

Hách Phúng ngẩn ngơ, lập tức ôm bụng cười ha ha. Cô bé thấy nụ cười của cậu, hai mắt phát sáng, nhìn chằm chằm vào Hách Phúng với vẻ mặt si mê.

Lâm Thâm đứng một bên thấy thế, nhíu mày, đột nhiên không có báo trước, buông tay ra.

Rầm… Thanh âm vật nặng rơi xuống.

“Ui da.”

Cô bé không hề chuẩn bị đáp đất với tư thế chó gặm bùn. Lúc đứng lên, trước mặt cô chính là bản mặt cười như không cười của Lâm Thâm.

Như là con chuột bị độc xà nhìn trúng, nháy mắt cô bé cảm thấy toàn thân run rẩy, tội nghiệp mà đứng im, không dám cử động nữa.

“Nói thật cho tôi. Trước khi em bị sắc đẹp quyến rũ, em lên núi làm gì?”

“Em…em”

Đồng thời bị hai ánh mắt nhìn chằm chằm, sắc mặt cô bé khi thì đỏ bừng khi thì tái nhợt.

“Em… em chưa làm gì hết, cũng không phải chạy tới để tự sát. Không phải mà. Em còn chưa có yêu ai, cả đời cũng chưa từng gặp qua người nào đẹp trai như vậy. Em… em không muốn chết, thiệt đó.”

“Ừ.” Hách Phúng cười, lộ ra một cái răng khểnh. “Anh tin nửa câu sau em nói là thật.” Đúng rồi, trên đời này, người đẹp trai giống như cậu hiếm y như là lông phượng với sừng lân vậy á.

Lâm Thâm trở mặt xem thường, không thèm nhìn đến kẻ tự luyến nghiêm trọng kia.

Facebook Comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.