Có Giỏi Thì Đừng Chết

Chương 10: Ảnh ngược trong nước (phần 1)




【 Gần đây sao rồi? 】

【Mày còn sống không đó?】

【 Nói đi, đã lâu không thấy mày online, rốt cuộc mày đã chạy đi đâu? 】

【 Thấy tin nhắn nhớ trả lời tao. 】

【 Có đang online không đó? 】

【 Ê, đừng nói mày đi tới mấy cái chỗ hoang vu, chim không thèm ấy ấy sống nha? 】

【 Chẳng lẽ mày bị người ngoài ngoài hành tinh bắt đi, thật đáng thương. 】

Tin nhắn cuối cùng, khẩu khí rõ ràng là trêu chọc còn có một chút bất đắc dĩ.

【 Thằng em, khi nào người ngoài hành tinh trả mày về, nhớ mang đặc sản của tụi nó cho tao nha. 】

Hách Phúng chỉ lấy điện thoại đăng nhập QQ, vừa vào đã bị khủng bố tin nhắn, làm cậu không kịp phản ứng, mà đa số tin nhắn đó đều đến từ một người. Lướt xem qua, cậu cũng không tính trả lời bọn họ, lại thoát ra.

Sau đó, bắt đầu đeo tạp dề chuẩn bị buổi sáng.

Nói thêm, cái tạp dề khỉ gió này cũng không phải Hách Phúng muốn mặc. Một ngày đẹp trời, sau khi Lâm Thâm xuống núi, lúc về đem nó theo, nói cái gì mà người phụ trách nấu cơm phải mang tạp đề mới đúng chuẩn, không biết anh ta nghe mấy cái thứ tào lao này ở đâu.

Hách Phúng không phải chưa từng đứng lên đấu tranh, nhưng Lâm Thâm nói mỗi tháng sẽ thưởng cho cậu một trăm đồng nếu chịu mang tạp dề, cậu cũng chỉ có thể bán rẻ lương tâm mà đồng ý.

Thật là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán.

Khi Hách Phúng bưng bữa sáng lên, Lâm Thâm cũng mặc áo mưa từ bên ngoài trở về, cả người ướt sũng.

Sáng hôm nay mưa cũng không nhỏ, sáng sớm Lâm Thâm đã ra khỏi nhà đi kiểm tra đoạn sông bị chặn hôm trước. Nhìn Lâm Thâm đang đưa lưng về phía cậu cởi áo mưa, Hách Phúng thầm nghĩ: Người này tuy ngoài mặt có vẻ bất cần, không nói lý lẽ, nhưng có lẽ bên trong là một người cực kỳ nghiêm túc, rất có trách nhiệm.

“Sữa còn nóng, mau uống đi.”

Một ly sữa lớn đưa đến trước mặt Lâm Thâm, anh nhìn chằm chằm nó nhìn một hồi, hỏi: “Là ảo giác của tôi hay sao, hình như gần đây sáng nào cũng uống sữa thì phải?”

Hách Phúng cười meo meo: “Bởi vì anh cần uống mà.”

Cậu kéo ghế ra, ngồi đối diện Lâm Thâm.

“Chỉ có mấy đứa nhỏ đang lớn mới cần uống nhiều sữa.” Lâm Thâm đưa mắt chuyển từ ly sữa qua người Hách Phúng.

“Chính xác. Cho nên tôi mới nói, anh cần phải uống sữa nhiều, không phải sao?” Nói xong, còn nở một nụ cười ôn hòa, chân thành với người đối diện.

Nhưng Lâm Thâm thừa biết đằng sau nụ cười này, chính là một tên lòng dạ hẹp hòi, có thù tất báo.

Hách Phúng vẫn còn ghi thù vụ lần trước Lâm Thâm châm ám chỉ cậu là con nít. Chỉ cần rảnh rỗi một chút, cậu sẽ dùng đủ loại phương pháp từ công khai đến lén lút để “trả thù rửa hận”.

Lâm Thâm dĩ nhiên hiểu rõ, bưng ly sữa lên uống một hơi, cuối cùng còn mỉm cười nhìn Hách Phúng.

“Tôi rất thích, cám ơn.”

“…”

Cái loại cảm giác một quyền đấm vào bông này là cái gì chứ? Chả có khoái cảm trả thù tí nào cả, Hách Phúng ỉu xìu, hình như cậu không thể nào trả thù được Lâm Thâm.

“Đúng rồi, hôm nay ở trong rừng có phát hiện gì không?”

Vì để dời đi lực chú ý của mình, Hách Phúng lại bắt đầu nói vào chuyện chính.

“Trước mắt thì chưa có.” Lâm Thâm nói: “Nhưng lát nữa tôi phải tuần tra thêm một lần.”

Thấy Hách Phúng khó hiểu, anh giải thích: “Tuy trời mưa xóa hết mọi dấu vết ngày hôm qua, nhưng người lên núi hôm nay, sẽ để lại dấu chân trên bùn đất, cho nên chiều nay tôi sẽ tuần tra thêm lần nữa, so với lúc nãy nhất định có thu hoạch hơn.”

Có thu hoạch, thu hoạch cái gì? Một thi thể khủng bố, hay một tên đang ngáp ngáp gần chết?

Nhớ đến thi thể trương lên vì ngâm trong nước quá lâu lần trước, Hách Phúng không biết ở trong khu rừng này còn biết bao nhiêu người giống như cô ấy, đang ở một góc hẻo lánh nào đó thối rữa sinh giòi. Đối mặt với bữa ăn sáng phong phú trên bàn, đột nhiên cậu chẳng muốn ăn.

Lâm Thâm uống ngụm sữa cuối cùng, ngẩng đầu nhìn cậu.

“Không ăn?”

Làm sao còn tâm trạng để ăn chứ?

“Không ăn thì mau đi tuần tra rồi về, chiều nay cậu còn có việc phải làm.”

Lâm Thâm đứng dậy, thúc giục Hách Phúng, chờ hai người chuẩn bị xong, mưa bên ngoài đã hết, mặt trời cũng e thẹn ló dạng sau đám mây, cây cối được mưa tắm rửa một đêm tùy ý vươn mình ra phơi nắng.

“Xem đi… Cầu vòng kìa!”

Hách Phúng kinh ngạc chỉ lên bầu trời, một chiếc cầu vòng ẩn hiện giữa những đám mây, như làn váy dài do tiên nữ dệt ra bay.

Lâm Thâm nhìn Hách Phúng như nhìn thấy thú lạ.

“Ngạc nhiên lắm à?”

“Rất ngạc nhiên! Ở trong thành phố tôi chưa từng thấy cầu vòng, chỉ khi nào tiết trời đẹp tưới hoa sẽ xuất hiện một cái cầu vồng nhỏ, nhưng cái đó không tính được.”

“Vậy sao?”

Nghe cách nói như kiểu chả có gì là lạ của anh, Hách Phúng đột nhiên quay qua nhìn anh.

“Anh… có phải rất ít khi rời khỏi rừng đúng không?”

Cậu vẫn cảm thấy Lâm Thâm có gì đó không thích hợp, nhưng không thể nói rõ là gì, sau này Hách Phúng mới phát hiện chỗ không đúng của Lâm Thâm – cách giao tiếp của anh.

Lâm Thâm thiếu khuyết cách giao tiếp, trao đổi của người bình thường, dạng như khi anh nguyện ý mới cùng người khác thân thiết, như chú Vương vậy. Nhưng ở một ít phương diện khác, ví dụ như chăm sóc người khác hay vấn đề tình cảm, chính anh cũng thiếu khuyết. Mà sau khi cả hai ở chung Hách Phúng mới phát hiện, tuy khu rừng này Lâm Thâm quen thuộc như hoa viên sau nhà mình, nhưng bên ngoài khu rừng, chuyện Lâm Thâm biết đến lại ít đến đáng thương!

Đối với câu hỏi của Hách Phúng, Lâm Thâm trả lời:

“Mỗi tuần tôi đều xuống núi mua đồ.”

“Còn những chỗ khác thì sao?”

“Tôi đến học trường học ở trên trấn cho đến hết trung học.” Lâm Thâm nói xong, quay đầu lại nhìn Hách Phúng một cái, như là đang hỏi: còn chưa đủ sao?

Hách Phúng nuốt nước miếng, nghĩ đến một chuyện, dũng cảm hỏi anh: “Vậy ngoài thôn trấn, chẳng lẽ anh chưa từng đến nơi khác?”

“Nơi khác?” Lâm Thâm nói: “Tôi không cần đi.”

“Vậy cha mẹ của anh đâu, người nhà của anh?” Hách Phúng sửng sốt, đột nhiên nghĩ lại hình như mình hỏi hơi nhiều, ai bị truy hỏi như thế cũng sẽ cảm thấy không vui.

Nhưng Lâm Thâm hình như cũng không để ý, anh nói: “Ông nội của tôi trước kia cũng là người giữ rừng Lục Hồ, năm đó nhặt được tôi ở bìa rừng, ở nơi khác, tôi không có người thân.”

“A, thật có lỗi.” Hách Phúng có chút ngượng ngùng: “Cho nên sau khi anh tốt nghiệp trung học liền về đây đảm nhận làm người giữ rừng, nối nghiệp ông nội anh sao?”

“Không phải.”

Lâm Thâm nói: “Nghỉ hè tốt nghiệp cấp ba, ông nội tôi qua đời, những người trong trấn không tìm được người chịu làm người giữ rừng, cho nên bọn họ mới để tôi làm.”

Hách Phúng đi phía sau Lâm Thâm, nhìn không thấy vẻ mặt của anh, chỉ nghe âm thanh nhẹ nhàng từ phía trước truyền đến.

“Mà lúc đầu ông nội cũng không muốn để tôi ở trên núi, ông hy vọng tôi có thể đi nơi khác xa hơn.”

Câu chuyện cứ như vậy mà kết thúc, Lâm Thâm không nói gì nữa, Hách Phúng dĩ nhiên cũng không thể mở miệng.

Người giữ rừng trước đó hy vọng Lâm Thâm có thể ra khỏi rừng rậm, rời khỏi trấn nhỏ, đến một nơi xa hơn. Nhưng đến cuối cùng, ngay cả trấn nhỏ hắn cũng chưa bước ra được, mà vẫn bị trói buộc ở đây, một mình sống trong rừng, giữ quan hệ xa cách với những cư dân dưới chân núi.

Nếu Hách Phúng không đến, không biết anh còn phải tiếp tục cuộc sống như vậy bao lâu.

Hách Phúng nhớ đến những ngày còn ở ngoài kia, thế giới trôi qua trong men say, sàn nhảy, ngày đêm điên đảo, khi đó cậu không hề tưởng tượng rằng trên thế giới này lại có một người giống Lâm Thâm, không có cuộc sống về đêm, không có giải trí, mỗi ngày chỉ có thể ở trong rừng sống như hòa thượng, còn phải vui vẻ chịu đựng. Khi đó cậu cũng không nghĩ đến sẽ có ngày mình đến khu rừng này, sống cuộc sống như Lâm Thâm.

Chờ hai người tuần tra xong khu vực hôm nay đã đến giờ cơm trưa. Đi hết nửa ngày, bụng Hách Phúng không chịu bị lơ đẹp, bất mãn kêu ọc ọc.

“Về chưa vậy?” Hách Phúng một bên xoa bụng, một bên hỏi.

“Tôi không về, một lát phải xuống núi.”

“Đi đâu?”

“Lần trước chú Vương cho đồ rồi, hôm nay tôi phải xuống núi giúp họn họ làm việc.”

Vừa nói đến đây Hách Phúng đã nhớ ra.

“Cậu về trước đi.”

Hai người tách ra ở chỗ sườn núi, một người đi về phía chân núi, một người đi lên. Đến nửa đường, Hách Phúng tụ nhiên lại muốn nhìn Lâm Thâm một chút. Cậu xoay người, quay đầu nhìn về phía đường mòn.

Lâm Thâm đã đi rất xa, xa đến nổi chỉ còn là một chấm nhỏ. Ánh mặt trời ưu ái theo sau anh tựa như quyến luyến đứa con của mình. Có lẽ do mặt trời quá sáng, cũng có thể do nguyên nhân khác, Hách Phúng nhìn bóng dáng Lâm Thâm ở xa, chỉ cảm thấy thân ảnh của anh trở nên mơ hồ, thoát ẩn thoắt hiện gần như sắp biến mất.

Giây tiếp theo, Lâm Thâm thật sự biến mất.

Hách Phúng kinh ngạc xoa hai mắt, lập tức nhìn thấy bóng dáng của Lâm Thâm từ khúc chuyển của đường mòn bước ra, thì ra lúc anh đi qua chỗ rẽ bị cây che mất. Hách Phúng không hiểu tại sao lại nhẹ nhàng thở ra, nhìn Lâm Thâm từ từ xa dần, đến khi không thấy gì nữa mới thôi.

Từ đáy lòng Hách Phúng có một loại cảm giác, Lâm Thâm không hề giống như bọn họ, anh không giống người của thế giới này, một ngày nào đó, anh sẽ biến mất mà không hề báo trước.

Hách Phúng nhanh chóng lắc hết mấy suy nghĩ vẩn vơ đi, hôm nay cậu nghĩ ngợi nhiều quá, đầu óc cũng mơ hồ. Vừa lúc bên cạnh có một dòng suối nhỏ, chính là nơi cậu gặp xác chết lần trước, cậu quyết định vào đó rửa mặt, tỉnh táo rồi nói sau.

Trước khi tiến về phía đó, Hách Phúng có chút do dự.

Đừng nói lần này gặp được xác chết nữa nha? Chắc số mình không đen vậy đâu.

Ôm tâm tình lo sợ bất an, Hách Phúng đi tới ven dòng suối nhỏ.

Mưa buổi sáng đã rửa sạch mọi thứ trong rừng, ánh nắng ban trưa chiếu vừa phía dòng suối tựa như một dải lụa bạc lấp lánh, tiếng nước chảy róc rách. Suối nước vẫn trong sạch và mát rượi Hách Phúng cẩn thận nhìn xuống đáy nước rồi mới dám rửa mặt.

Dòng nước lạnh lẽo tiếp xúc với làn da, lập tức khiến cả người cậu thoải mái hơn hẳn. Hách Phúng quyết đoán nhúng đầu xuống nước, tóc đều ướt hết. Ở trong nước nhịn thở đến gần một phút, đến khi không chịu nổi mới ngẩng đầu, hất văng nước ra ngoài.

“Hô, thích thật.”

Hất bớt bọt nước từ trên đầu xuống, Hách Phúng dùng sức lau mặt, khi mở mắt ra, khóe mắt nhìn thấy một cái bóng trắng chợt lóe rồi biến mất!

“( ⊙ o ⊙)… đó là… là cái gì vậy?”

Chờ Hách Phúng mở lớn mắt nhìn thì không thấy ai trong rừng, ngoại trừ tiếng côn trùng kêu, còn lại chẳng có gì.

Nhưng rõ ràng vừa rồi cậu thấy có thứ gì đó chạy qua mà, hình như là một bóng người màu trắng.

Không… không đúng. Nếu có người mới lên núi, thì lúc đến gần cũng phải nghe được tiếng bước chân, không thể nào là con người, nhất định là ảo giác của cậu, là ảo giác đóóóó!

Nhưng, nếu không phải ảo giác, vậy cũng chỉ có một khả năng…

Hách Phúng nghĩ đến đây, toàn thân đều nổi da gà.

Vùng núi không người, rừng sâu vắng vẻ, bên khe suối nhỏ có một u hồn đang dòm ngó.

Gặp quỷ sao?

Gặp quỷ rồiiiiiiiiiii. TvT

Facebook Comments


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.