Nghe đến hai từ “ca ca”, lông mi La Tiểu Lâu giật giật, nhưng vẫn không đáp lại, cậu thậm chí vươn tay, tính toán đẩy La Thiểu Thiên ra.
Lúc này, đá vụn trên không trung theo chấn động không ngừng rơi xuống, dần dần xuất hiện ra một thân ảnh thật lớn.
“Chết tiệt! Đúng là sinh hóa thú! Nơi này rõ ràng có rất nhiều sinh hóa thú!” Người thanh niên tóc hồng bên cạnh Gerald kêu lên, hắn cố hết sức đến gần Gerald, để bảo hộ vương tử của họ.
Người của An đế quốc cũng thay đổi sắc mặt, cho dù bọn họ là những chiến binh tinh nhuệ, nhưng đối mặt với sinh hóa thú có thể tiêu diệt cả quân đội thì thật không có nhiều phần thắng. Còn nói, sinh hóa thú xuất hiện nhiều như trong khi bọn họ chỉ có hơn hai mươi người.
Một con sinh hóa thú bất chợt phóng tới La Thiểu Thiên và La Tiểu Lâu, La Thiểu Thiên cúi đầu nhìn vào La Tiểu Lâu đang còn mê man, rồi xoay người chăn lại đòn tấn công của sinh hóa thú.
Vừa khi La Thiểu Thiên xoay người, trong mắt La Tiểu Lâu hồng quang chợt lóe, móng tay lộ ra vuốt sắc nhọn, hướng thẳng đến tim của La Thiểu Thiên mà đâm vào. Nhưng khi vừa chạm đến phần ngực, trên mặt La Tiểu Lâu lộ ra thần sắc thống khổ, tay cũng ngừng lại. Nhân lúc cậu lần thứ hai rơi vào mê mang, La Thiểu Thiên liền dẫn sinh hóa thú ly khai nơi này, không cho chúng có cơ hội tổn thương La Tiểu Lâu.
Gerald kéo người thanh niên tóc hồng bên cạnh lại gần, Ethedis tìm cách chế trụ hai con sinh hóa thú, An đế quốc bên này cũng miễn cưỡng chế trụ hai con.
Trong đại sảnh chỉ có Phượng Già Lăng và La Thành Vận vẫn không có động thủ, Nguyên Tích rốt cục đuổi kịp La Tiểu Lâu, liền bắt lấy tay cậu, phát hiện ra một con sinh hóa thú đang đánh tới. Hắn chỉ có thể đem La Tiểu Lâu đẩy sang bên cạnh, ngăn chặn con sinh hóa thú kia.
La Tiểu Lâu không để ý Nguyên Tích đang hổn hển rống to tên cậu, tiếp tục tới tầng sáu chạy đi.
Phượng Già Lăng cùng La Thành Vận vừa định ngăn đón La Tiểu Lâu, thì bên phòng khách lại vang lên một trận âm thanh nặng nề, hai thân ảnh màu vàng lớn hơn nữa xuất hiện.
Trong lúc đang chiến đấu, thanh niên tóc hồng nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sắc mặt lại là biến đổi, “Chính là… Biến dị sinh hóa thú.” Sinh hóa thú đã cực khó đối phó, biến dị sinh hóa thú thì càng không thể ngăn chặn được, cho dù là vương tử điện hạ cũng khó cầm cự, chẳng lẽ, bọn họ hôm nay thật sự phải chết ở tầng thứ năm?
Biến dị sinh hóa thú vừa xuất hiện, sắc mặt Phượng Già Lăng cùng La Thành Vận rốt cục thay đổi, La Thành Vận nghiêng đầu liếc mắt sang Phượng Già Lăng một cái, lao đến sinh hóa thú màu vàng ở gần La Tiểu Lâu. Nếu thực sự có người có thể ngăn cản hai con biến dị sinh hóa thú, thì chính là La Thành Vận cùng Phượng Già Lăng. Nếu bọn họ không ra tay giết chết biến dị sinh hóa thú, e rằng La Tiểu Lâu không thể đi khỏi nơi này.
Ngay lúc đi ngang qua La Tiểu Lâu, bỗng nhiên La Thành Vận dừng lại, đưa đầu ngón tay mang chút huyết sắc ấn lên mi tâm của La Tiểu Lâu. Vết máu vừa vương dính, mi tâm của La Tiểu Lâu đau nhói dữ dội. Cậu sững sờ nhìn La Thành Vận trước mặt đang tản ra khí thế kinh người, không tự chủ được mà lùi từng bước về phía sau.
La Thành Vận lạnh lùng nhìn La Tiểu Lâu, giơ tay chặn ngang đường lui của cậu.
La Tiểu Lâu lập tức cứng đờ toàn thân, muốn di chuyển cũng không thể động đậy. Ngón tay lạnh băng kia lại điểm vào trán cậu, rồi chậm rãi di đến mang tai. Vô luận như thế nào cũng xem ra là động tác cực kỳ dịu dàng, tựa hồ hắn chỉ đanh sửa sang lại mái tóc rũ xuống của La Tiểu Lâu. Khoảnh khắc hai cơ thể thật gần, thanh âm lạnh lùng của La Thành Vận truyền vào tai La Tiểu Lâu: “Nếu ngươi dám biến thành cái loại gì gì đó, làm cho thực nghiệm của ta thất bại, ta nhất định sẽ tự tay giết ngươi.”
La Tiểu Lâu kích động quay đầu, La Thành Vận đã đem sinh hóa thú màu vàng ngăn cản lại.
Phượng Già Lăng sắc mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm vào sinh hóa thú màu vàng đang hướng tới mình, lại nhìn thoáng qua Nguyên Tích cùng nhóm người An đế quốc, liền xoay người rời xa đám đông. Y theo bản năng sờ lên chiếc nhẫn mà Nguyên Liệt đặt ở trong ***g ngực, thấp giọng nói một câu, “Nguyên Liệt. Nếu ta đi khỏi ngươi, chớ có trách ta.”
Sinh hóa thú màu vàng chú mục vào Phượng Già Lăng, trong mắt hiện lên thèm khát, đầu lưỡi liếm liếm nhịn không được mà chảy ra nước miếng.
Phượng Già Lăng lạnh lùng nhìn con sinh hóa thú trước mặt, không tiếp tục lui bước mà quyết định xuất ra cơ giáp. Ngay lúc y vuốt đến chiếc nhẫn kia thì bỗng nhiên nó phát ra một trận bạch quang chói mắt, chậm rãi khuếch tán, bao trùm lấy Phượng Già Lăng.
Trong mắt Phượng Già Lăng hiện ra tia khiếp sợ khó gặp. Rõ ràng Nguyên Liệt đã đem chìa khóa cởi bỏ phong ấn cho y đặt trong chiếc nhẫn. Trách không được y không sao có tìm được phương pháp. Trách không được, Nguyên Liệt chưa bao giờ rời khỏi chiếc nhẫn.
Ở trong bạch quang, khóe miệng Phượng Già Lăng vểnh lên lên, lộ ra nụ cười khiến người khác phải thất thần. Nguyên Liệt quả nhiên sẽ không nhẫn tâm để cho y gặp phải nguy hiểm. Tự tay đem cái chìa khóa đưa đến trước mặt y, y đã thua.
Sinh hóa thú màu vàng trừng trừng nhìn bạch quang trước mắt, con mồi cực độ mê người dần dần phát ra khí tràng kinh người. Quanh thân mỹ nam tử phát ra năng lượng càng ngày càng mạnh, làm cho con quái thú không khỏi kinh tâm.
Ssinh hóa thú gào thét kêu một tiếng, cấp bách về phía Phượng Già Lăng chộp tới.
La Tiểu Lâu không dám tin nhìn quanh phòng khách, nơi nơi đều là hình ảnh mọi người cùng sinh hóa thú chiến đấu, cùng những tiếng hô hoảng sợ, không ngừng có người bị thương.
Cậu nhìn đến con sinh hóa thú trực diện giao tranh cùng Nguyên Tích, trong lòng đau đớn kịch liệt, cậu biết, Nguyên Tích tính toán tốc chiến tốc thắng là vì nguyên nhân gì.
La Tiểu Lâu rất nhanh phát hiện mặt khác của sự kiện đáng sợ này, máu của La Thành Vận quả thật làm cho thần trí của cậu tạm thời thanh tỉnh, thế nhưng cậu tựa hồ khống chế không được thân thể của chính mình, muốn trợ giúp mọi người mà không sao động thủ được. Rốt cuộc, La Tiểu Lâu lại chậm chạp xoay người, đi lên tầng thứ sáu.
La Tiểu Lâu từng nghĩ tới rất nhiều lần, làm thế nào trừ bỏ đi Ngoan, bất luận trả giá cái gì đi nữa. Thế nhưng, cậu đã đánh giá thấp cái thứ trong thân thể mình. La Tiểu Lâu cực kỳ lưu luyến, quay đầu lại nhìn Nguyên Tích, đem phần còn lại của nguyên lực đang cố gắng đối kháng với Ngoan, tất cả đều tập trung đến ngực. Với sự mò mẫn bao ngày qua của cậu, ngực chính là nơi có thể đơn phương thay đổi khế ước.
Đây là thứ duy nhất Nguyên Tích lưu cho cậu, mà Nguyên Tích thì luôn gấp gấp nối lại khế ước, nhưng La Tiểu Lâu lại dùng đủ lí do để kéo dài. Cậu muốn khi toàn bộ Ngoan trong cơ thể bị trừ bỏ thì mới cùng Nguyên Tích một lần nữa ký kết khế ước.
Thời điểm La Tiểu Lâu đi đến cánh cửa của tầng thứ sáu, một người toàn thân là máu đã chắn trước mặt cậu.
La Tiểu Lâu ngẩng đầu, thấy được nụ cười sáng lạng của Nguyên Tích, nụ cười mang theo huyết sắc lại vô cùng mê người.
Nguyên Tích vươn tay ôm cậu, “Ta không phải đã nói, ngươi nên chờ ta sao?” Cái ôm ấm áp trước sau như một thật làm người ta an tâm.
La Tiểu Lâu tuyệt vọng khi bị Nguyên Tích ôm vào trong ngực, tựa vào đầu vai hắn, cảm nhận được tay của mình đang hướng tới ngực của Nguyên Tích sờ soạng, móng tay sắc bén dần dần lộ ra.
Sau đó, móng tay sắc nhọn ấy run rẫy ấn xuống.
La Tiểu Lâu trên mặt một trận vặn vẹo, miễn cưỡng nuốt xuống máu tươi cùng thanh âm trong miệng. Trầm lặng tựa vào người Nguyên Tích một lúc lâu, mới từ trong đau đớn lấy lại tinh thần, miễn cưỡng cười nói, “ Nguyên Tích, ngươi xem, bên trong tầng thứ sáu toàn là họa đồ tinh tế, ngươi đi giúp mẫu thân, sau đó dẫn ngài lại đây được không?”
Nguyên Tích phát giác La Tiểu Lâu càng ngày càng mềm mỏng, hắn thích La Tiểu Lâu dựa dẫm vào hắn. Nghe xong lời nói của La Tiểu Lâu, Nguyên Tích nghiêng đầu nhìn phòng khách tầng thứ năm đang hỗn loạn, do dự mà nói, “Nhưng một mình ngươi ở trong này, không có vấn đề sao?”
“Đương nhiên, ngươi xem, tầng thứ sáu trừ bỏ họa đồ, cái gì đều không có. Ta thực sự an toàn, hoặc là nói, toàn bộ địa cung này, đây là tầng an toàn nhất. Chúng ta phải nhanh đi khỏi địa cung, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ đợi.” La Tiểu Lâu cười nói, đồng thời, thản nhiên tắt đi nguồn điện của 125, đem vòng cổ màu lam lặng lẽ đặt vào túi áo của Nguyên Tích.
Nguyên Tích bị La Tiểu Lâu thúc đẩy rời đi, La Tiểu Lâu thì đứng lại trước cửa tầng thứ sáu, vẫn duy trì mỉm cười nhìn hắn. Thẳng đến đi ra ngoài thật lâu, Nguyên Tích mới dời đi ánh mắt, xoay người trợ giúp những người khác.
Âm thanh lạnh lùng trong thân thể La Tiểu Lâu hừ một tiếng, “Ngươi cứ nhiên có thể dùng phương pháp như vậy để đối phó ta, bất quá, cho dù bị thương, ta cũng sẽ chữa trị toàn thân chỉ torng vòng mười phút, phản kháng của ngươi là không có ý nghĩa gì.”
Khóe miệng La Tiểu Lâu chảy ra dòng máu tươi, cậu không phải đã tìm ra biện pháp giết chết Ngoan, mà chỉ đơn giản là lợi dụng khế ước, đem sự tổn thương của Nguyên Tích chuyển lên người cậu mà thôi. Ai bảo Ngoan lựa chọn vị trí trái tim, mà nơi đó chính là nơi tình yêu dành cho Nguyên Tích tồn tại.
Âm thanh của Ngoan bỗng nhiên không quá lạnh lùng, trở nên vô cùng hấp dẫn, “Hãy lựa chọn đồng hóa cùng ta, ngươi sẽ vĩnh viễn được sống trong vũ trụ. Máu của ngươi cùng bọn họ bất đồng, ta tin tưởng, lúc này đây ta rốt cục có thể không bị diệt vong. Ngươi sẽ được chạm đến quyền lực cao nhất, sức mạnh cao nhất… cho dù ngươi muốn nam nhân kia, ta cũng có thể đem hắn tặng cho ngươi. Vậy là hoàn mỹ, đương nhiên, tình yêu cũng quả thật tốt đẹp làm cho người ta lưu luyến.”
La Tiểu Lâu không hề để ý tới âm thanh trong cơ thể, xoay người đi lên tầng sáu.
Tầng thứ sáu giống với tầng thứ nhất, vẫn là những bức họa độ tinh tế, thế nhưng nhìn kỹ có thể nhận ra, những bức vẽ này so với tầng một vô cùng khác biệt. Nếu nhân viên nghiên cứu kỹ thuật ở trong này, bọn họ sẽ phát hiện một sự thật kinh người, đây là những điều chưa từng xuất hiện trong bất cứ họa đồ nào. Có lẽ là những khu vực xa xôi hơn, có lẽ là những sinh linh khác bên ngoài vũ trụ…
Mà lúc này đây những bức vẽ càng thêm rõ ràng, những tinh cầu chuyển động như là thực thể đồng dạng. Chân thật nhất chính là một phần nhỏ trong bức họa đồ, có hai cái địa phương nhìn rất quái dị, một chỗ tất cả đều là thuần trắng, nếu không chú ý, còn tưởng rằng đó là tinh cầu mang nhiều sương mù, thế nhưng, trên thực tế, nơi đó không có tinh cầu nào cả, chỉ có khí thể màu trắng đang không ngừng phun dũng, giống như vật còn sống bình thường.
Còn địa phương thứ hai thì khác biệt, nó là tinh khiết một màu đen, giống như bị chìm trong hắc ám, ngay cả ánh sáng cường đại cũng không thể tiến vào.
Khi La Tiểu Lâu hướng đến khí thể màu trắng, âm thanh trong cơ thể bỗng nhiên bất an, điên cuồng mà hô, “Dừng lại! Dừng lại! Ngươi muốn chết sao! Cái địa phương đó không thể đi vào! Từ từ, ta có thể ký sinh trong thân thể người khác, chúng ta cũng có thể trao đổi một vài điều kiện…”
La Tiểu Lâu mắt điếc tai ngơ, cứ thẳng đến khí thể màu trắng. Ngay lúc đó, cậu nghe tiếng quát: “La Tiểu Lâu, ngươi đang làm cái gì?”
Thanh âm kia hoang mang lại thật thận trong, La Tiểu Lâu xoay người, nhìn đến gương mặt tràn đầy bất an của Nguyên Tích.
La Tiểu Lâu nói, “Cứ ở chỗ đó, cục cưng à, không cần lại đây. Nếu ngươi tiến một bước, ta lập tức đi vào khí thể này.”
Nguyên Tích biến sắc, trên vài phương diện hắn gần như dã thú là có trực giác, hiện tại hắn chỉ muốn đem La Tiểu Lâu kéo ra xa thật cái quần thể màu trắng kia. Tốt nhất là giam cầm cậu ở trong lòng ngực của mình! Thế nhưng hắn rất nhanh bị Phượng Già Lăng kéo lại.
La Tiểu Lâu vô cùng thâm tình mà nhìn Nguyên Tích, “ Nguyên Tích, van ngươi, hãy đứng tại nơi đó và nghe ta nói, ta muốn nói cho ngươi mấy câu, chỉ vài câu mà thôi. Nguyên Tích, mấy ngày này ta suy nghĩ rất nhiều, ta phải thừa nhận, ta là một người thực sự ích kỷ, biết rất rõ trong thân thể có Ngoan, là căn nguyên mang đến cho người đủ nguy hiểm đích, nhưng vẫn duy trì ở cạnh ngươi mà không muốn ly khai. Bởi vì ta thật sự muốn được sống. Ta thật là một kẻ không có trách nhiệm, thậm chí còn nghĩ, nếu sự tình biến chuyển xấu đến không hồi cứu vãn, người sẽ cùng ta rời đi, mang theo con của chúng ta…”
“Ta nguyện ý! Chỉ cần ngươi lại đây, ta thì nguyện ý! Ta sẽ dẫn ngươi đi khỏi, cùng nhau tìm biện pháp giải quyết, chúng ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp!” Nguyên Tích run rẩy quát, hắn tức giận đến ánh mắt đều đỏ lên.
La Tiểu Lâu lộ ra nụ cười dịu dàng, “ Nguyên Tích, ta biết, tuy rằng bề ngoài nhìn không ra, nhưng ngươi chính thực là một người vô cùng đáng yêu. Không một ai có thể hoàn mỹ hơn người được. Cho nên ta không dám hỏi ngươi, thế nhưng, câu trả lời của ngươi vẫn như cũ đã khiến ta thực sự được giải thoát. Bất quá, hiện tại, ta đã không thể đi khỏi nơi này. Từ khi tiến vào tầng thứ năm ta đã nhận ra, Ngoan đã bắt đầu sống lại, nó hiện tại thậm chí có thể khống chế ta xuống tay với ngươi. Càng đáng sợ chính là, nó đã kích hoạt biến dị bạch tuộc nhân ở tầng thứ hai, những tiêu bản ở tầng thứ năm cũng chính là Ngoan, sinh hóa thú chẳng qua là kẻ trông coi mà thôi. Ngoan sẽ sống lại, sẽ đem mọi người biến thành thứ quái vật giống như tiêu bản cuối cùng, sau đó hoàn toàn hủy diệt vũ trụ.”
“ Nguyên Tích, ta thực sự ích kỷ, ta luôn muốn sống sót để đi khỏi nơi này, so với mọi người cái khao khát đó càng mãnh liệt hơn. Thế nhưng, sự ích kỷ đó không thể ngày một lớn hơn được nữa. Nguyên Triệt đại ca, Thiểu Thiên, Nguyên Liệt bệ hạ, La Thành… Phụ thân ta, Arthur còn có rất nhiều người phải hy sinh, bọn họ còn đang chiến đấu, còn đang chờ chúng ta. Ta không thể để cho cả nhà chúng ta trở thành phế tích bị hủy diệt, ta nhất định phải giết chết nó, ta không thể để cho nó sống lại. Ta chỉ có thể vì các ngươi làm một ít chuyện cỏn con này.”
Như chứng minh lời nói của La Tiểu Lâu, bên ngoài, địa cung tầng thứ hai, vốn sắp tiêu diệt triệt để bạch tuộc nhân, chẳng biết tại sao một giờ trước lại bắt đầu tăng nhiều, hơn nữa còn bạo tàn hơn. Càng đáng sợ chính là, bọn họ nhưng người lãnh đạo tối cao đã mất đi liên hệ. Biến dị bạch tuộc nhân càng ngày càng nhiều, tất cả người của các nền văn minh cũng đã chống đỡ không được.
Arthur toàn thân đẫm máu, thế nhưng vẫn như cũ đứng chắn ở An đế quốc trước nhất. Hắn lại chém ra một đao, nghĩ đến cái kẻ luôn bình tĩnh xinh đẹp… Âm thầm may mắn, may mắn là hắn thay Mộ Thần vào đây.
Nhưng mà, ngay tại thời điểm hắn cảm thấy bọn họ không thể kiên trì đi được nữa, giống như trong nháy mắt, biến dị bạch tuộc nhân bỗng nhiên không hề công kích nữa.
Bên phòng khách hai tầng thứ hai bỗng nhiên xuất hiện hai chiếc bóng thật lớn, lái hai cơ giáp rời đi. Người lái cơ giáp hoàn toàn không nhìn những trận công kích của bọn họ đối với biến dị bạch tuộc nhân, thẳng một đường vội vội vàng vàng li khai.
“Hắn… bọn chúng đi đâu vậy?”
“Mặc kệ, đã thật sự chống đỡ không được…”
Những người ở tầng thứ hai đều nằm ngã trên mặt đất, cũng không quản biến dị bạch tuộc nhân vì sao ngừng lại, cũng không còn sức quan tâm ai đã rời đi…
Ở tổng bộ, một gã quan quân sắc mặt trắng bệch vội hồi báo với Mặc Gia công tước, “Công tước, bạch tuộc nhân bỗng nhiên hoàn toàn không nghe chỉ lệnh của chúng ta, bọn chúng, bọn chúng đều ly khai!”
“Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?! Bọn chúng đều đi đâu?” Vốn đã nắm chắc phần thắng, Mặc Gia công tước bất giác sắc mặt âm trầm xuống, hắn không muốn nghe đến bất cứ lí do ngoài ý muốn nào.
“Bọn chúng, bọn chúng tựa hồ hướng tới Theles…”
Mặc Gia công tước biến sắc, không để ý biểu muội cùng Nguyệt Thượng, rất nhanh vọt tới khống chế trước đài.
Tại nơi mà không ai nghe thấy được, Ngoan ở trong cơ thể La Tiểu Lâu phát ra tiếng kêu thảm thiết. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, bản thân không thể trong vòng mười phút tiêu hủy tổn thương, còn bị La Tiểu Lâu lợi dụng dòng gien vương giả của Ngoan để khống chế biến dị bạch tuộc nhân, thậm chí tiêu diệt luôn cả những thứ đang sống lại của Ngoan. La Tiểu Lâu làm sao dám làm ra loại sự tình này! Thật muốn chết sao…
La Tiểu Lâu cuối cùng liếc mắt nhìn Nguyên Tích, lui dần về phía sau, “ Nguyên Tích, thời gian ta tới nơi này cũng không dài, thế nhưng gặp được ngươi, cùng ngươi kết hôn, ta thực sự hạnh phúc, bất luận phát sinh tình huống nào, ngươi đều vẫn ở bên cạnh ta, cho dù khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời ta.”
“ Nguyên Tích, ta yêu ngươi.”
La Tiểu Lâu nói xong câu sau cùng, hoàn toàn mà vùi sau vào quần thể màu trắng. Tại ví trí trung tâm, khí thể màu trắng càng thêm nồng đậm, như vật chất có sự sống, cuốn lấy La Tiểu Lâu khuất dần.
“—— Không!” Nguyên Tích trong mắt tràn đầy kinh hoảng cùng thống khổ, không dám tin mà nhìn bên kia, không cách nào hình dung sự thống khổ tột cùng. Hắn không thể tin đây là sự thật. Khi hắn nhất quyết lao đến, lại bị Phượng Già Lăng chế trụ cổ tay.
Nguyên Tích một hồi lâu mới thanh tỉnh lại. Hắn không kêu oán nữa, vẻ âm trầm tĩnh lặng chẳng thể khiến sự thống khổ chung quanh giảm đi nửa phần. Chỉ cần liếc ánh nhìn một cái, có thể cảm cảm nhận đau thương trong tuyệt vọng bất lực.
Phượng Già Lăng đặt bàn tay trên vai Nguyên Tích, đè nén tâm tình, nói, “ Nguyên Tích, ngươi muốn làm gì? Ngươi không biết cái thứ này có thể cắn nuốt người sao? Ngươi đi đến đó, chỉ có thể cùng La Tiểu Lâu tự diệt, ngươi mặc kệ con của các ngươi ư? Ngươi muốn bọn chúng đồng thời mất đi hai vị phụ thân?”
Nguyên Tích kinh ngạc nhìn lại quần khí thể màu trắng, một hồi lâu mà mới nghiêng ngả lảo đảo trụ vững, khi Phượng Già Lăng tính toán lại một lần nữa ngăn cản hắn, Nguyên Tích bỗng nhiên nói, “Mẫu thân, ta sẽ không làm cái gì.”
“La Tiểu Lâu ở đâu?” Âm thanh của La Thành Vận theo cạnh cửa lạnh lùng truyền tới.
Phượng Già Lăng quay đầu nhìn La Thành Vận một cái, tuy rằng đối phó với biến dị sinh hóa thú, y vẫn như cũ không nao núng mà đánh bại quái vật. Phượng Già Lăng lại nhìn về phía khí thể màu trắng, âm thanh khô khan mà nói, “Cậu ta ở đó.”
La Thành Vận biến sắc, đi đến bên người Nguyên Tích, cùng nhau xem xét mật độ nồng đậm của khí thể màu trắng, cuối cùng, La Thành Vận lãnh đạm quay đầu hướng về Phượng Già Lăng, “Nếu quay trở lại, cánh cửa kia, ngươi có thể giải quyết?”
Phượng Già Lăng sửng sốt, lập tức nói, “Có thể.”
La Thành Vận gật gật đầu, bình tĩnh nhìn vào khí thể màu trắng, lướt qua Nguyên Tích, tiến lên hai bước, đưa tay chậm rãi duỗi xuyên qua.
Nguyên Tích sững sốt nhìn về phía La Thành Vận, hắn thậm chí không thể tiếp cận đến bạch khí kia. Chỉ cần đến gần là máu trong thân thể như bị ngưng động. La Thành Vận rõ ràng có thể đưa tay luồn vào trong, ông ta có thể cứu La Tiểu Lâu!
Trái tim của Nguyên Tích một lần nữa nhói lên, hắn cảm thấy lại một lần nữa cảm nhận được nhịp đập của sự sống trong ***g ngực mình.
Bàn tay La Thành Vận xuyên vào bên trong bạch khí, có thể nhìn ra từ vị trí trung tâm có gì đó đang dần tan rã. Như là qua một thế kỷ như vậy lâu, tay La Thành Vận bắt đầu thu trở về.
Cuối cùng, một thân người giống như bị đóng băng được mang ra theo.
Phượng Già Lăng lập tức tiến lên đỡ lấy La Thành Vận, sau đó từ trong tay lấy ra vật trong suốt, nhẹ nhàng nhấn một cái, một khối quan tài trong suốt đích xuất hiện trước mặt bọn họ.
Phượng Già Lăng đem La Tiểu Lâu để vào trong quan tài, nhìn về phía La Thành Vận, “Cậu ta không là vật thí nghiệm của ngươi sao? Ngươi như thế nào chấp nhận tiêu hao lực sinh mệnh đưa cậu ta ra? Hơn nữa, biết rõ thứ cứu được chỉ là một khối thi thể như thế này?”
Trên mặt La Thành Vận lộ ra thần sắc mệt mỏi cực độ, ngồi trên mặt đất, không trả lời Phượng Già Lăng. Nhìn La Tiểu Lâu ở trong quan tài, ngón tay nhẹ nhàng xoa một chút, mặt không chút thay đổi mà nói, “Ly Khuynh, thực nghiệm của ta đã xong, con của nàng đúng là hoàn mỹ nhất, vô luận là huyết mạch hay là những phương diện khác… Nó vẫn đều tốt lắm, ngươi có thể yên tâm.”
(Ly Khuynh là mẹ của La Tiểu Lâu)
Lúc này, Những người bên ngoài cũng chật vật tiến vào tầng thứ sáu, bọn họ rốt cục đã giải quyết được sinh hóa thú.
Ánh mắt La Thiểu Thiên nhìn đến quan tài, hắn liền rất nhanh đi tới, trên mặt tràn đầy thống khổ, từ từ cúi xuống, không chuyển mắt mà nhìn khối thi thể như đã hóa đá lạnh lùng.
Thời điểm muốn rời khỏi tầng thứ sáu, ánh mắt Phượng Già Lăng không tự chủ được liếc nhìn chốm màu đen bên cạnh bạch khí. Đó là điểm mấu chốt tinh tế. Không có ai biết, những bức họa đồ ở tầng thứ sáu này xa lạ với tất cả mọi người, lại là vô cùng quen thuộc đối với Phượng Gài Lăng. Cái điểm tinh tế đó, chính là kết thông với đường về nhà y, về với quê hương của y.
Nguyên Tích mang theo quan tài đi cuối cùng, lúc ngang qua Phượng Già Lăng, hắn thấp giọng nói, “Mẫu thân, người cũng muốn rời khỏi phụ thân sao?”
Phượng Già Lăng sửng sốt, cuối cùng đành đi theo Nguyên Tích ra khỏi tầng thứ sáu.
Khi phiến đá cần lượng năng lượng cực lớn bị Phượng Già Lăng mở ra, đám người của Ethedis không dám tin mà trợn tròn mắt, cho dù là người của An đế quốc, cũng trợn mắt há hốc mồm, vương hậu bệ hạ của bọn họ, thật sự là quá lợi hại…
Địa cung rất nhanh tiến hành quá trình tự hủy, tất cả mọi người đều nhanh chóng rời đi.
Trừ Ethedis cùng An đế quốc âm thầm lấy được khoa học kỹ thuật của cao cấp văn minh, những cấp van minh khác cũng xem là thắng lợi trở về.
Chỉ riêng Theles, bọn họ đang gặp phải chính là vô số cao cấp biến dị bạch tuộc nhân tiến công.
Đế quốc cùng liên bang rốt cục có thể hòa hoãn, tiến công của bạch tuộc nhân không hề tăng nhiều, cũng không có dấu hiệu tăng mạnh lên. Chiến tranh tuy rằng vẫn còn tiếp tục, thế nhưng hy vọng đã ở cách đó không xa, có thể thắng lợi.
Tại hoàng cung, Nguyên Tích một mình nhìn La Tiểu Lâu nằm trong quan tài trong suốt, cuối cùng lạnh lùng nói, “Ngươi vĩnh viễn sẽ không nghe được lời của ta nói, ta sẽ không nói, ta yêu ngươi.”
Ba năm sau, chiến tranh đã trở thành lịch sử, An đế quốc bước vào giai đoạn phục hưng. Ethedis trở thành tam cấp văn minh, dị thú tuy rằng không bằng Ethedis, thế nhưng cũng đồng thời trở thành văn minh cấp ba.
Sau khi An đế quốc ở trải qua một hồi thảm thiết của chiến tranh, cũng không sa sút đi xuống, mà là rất nhanh tiến nhập vào hàng ngũ nhị cấp văn minh.
Theles vì đại cục của đế quốc mà suy nghĩ, cuối cùng buông tha cho Mặc Gia công tước, dã tâm bừng bừng của A Địch Tác bệ hạ bị Thanh vương thay thế, trở thành Theles đế vương, miễn cưỡng bảo vệ địa vị cho nhị cấp văn minh.
Liên bang hoàn toàn trở thành nước phụ thuộc của Theles, phát triển chậm chạp không ra khỏi văn minh bậc một. Thế nhưng ngay lúc Mặc Gia công tước bị phế truất, Nguyệt Thượng đã bắt đầu nghĩ biện pháp phát triển lớn mạnh liên bang.
An đế quốc hoàng cung.
Nguyên Dục ba tuổi đầu đang vội vàng chạy đến phòng của phụ thân. Lúc này, phụ thân nhất định ở trong phòng ngủ, trông chừng mẫu thân, tuy rằng phụ thân luôn tự nói với nó rằng hắn tuyệt không yêu mẫu thân.
Một người khác cũng ở trong phòng nghỉ, Nguyên Liệt quyến luyến mà nhìn người yêu trong ***g ngực. Phượng Già Lăng không có đi, thật sự là quá tốt, cho tới bây giờ, y nghĩ tới còn thấy sợ, kia một lần, thiếu chút nữa thì mất đi Già Lăng.
Hôn môi người yêu một chút, Nguyên Liệt hỏi, “Vì cái gì không nói cho Nguyên Tích biết, cái quan tài kia có chức năng chữa trị đặc thù?”
Phượng Già Lăng liếc mắt nhìn Nguyên Liệt một cái, “Nếu nói cho hắn biết, La Tiểu Lâu không sống lại được, ngươi cảm thấy Nguyên Tích còn có thể tiếp tục chống đỡ nữa sao? Hắn đều nhanh biến thành khối băng có trái tim như tro tàn.”
Cửa phòng ngủ bị đẩy ra một cái, Nguyên Dục cõng 125 trên lưng đưa cái đầu nhỏ vào thăm dò, thấy phụ thân vẫn là đang ngồi cạnh quan tài.
Qua hai giây, Nguyên Dục bỗng nhiên trừng lớn mắt, nó… Đúng là hoa mắt sao, nó tựa hồ nhìn đến, ngón tay của mẫu thân giật giật.