Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 11: Lần đầu chiến đấu




Trần Lạc tiến vào khu rừng trên ốc đảo, vừa tiến vào rừng tầm mắt tối sầm lại, con đường sau lưng lập tức phủ kín cây cối, liên hệ với khung cảnh nóng rực sáng chói lúc nãy biến mất, thay vào đó là một khu rừng u ám.

Trần Lạc đứng yên không nhúc nhích, cẩn thận cảm giác môi trường xung quanh, đây chính là sinh mệnh khảo nghiệm, mạc dù không được huấn luyện hay đào tạo ở trường lớp nhưng ở phương diện này Trần Lạc có thể coi sách báo phim ảnh không ít, tại địa phương mới lạ không biết hoàn cảnh xung quanh cần tìm một địa phương an toàn.

Ước chừng mấy phút về sau khi Trần Lạc quen thuộc với ánh sáng u tối của khu rừng, xác thực cánh rừng u ám này rất nhiều thực vật lạ mà chưa thấy trên Địa Cầu, chả lẽ những loại cây này chỉ tồn tại trong lịch sử Địa Cầu, đủ loại kiểu dáng khác nhau, dù sao đã trải qua một tuần trên sa mạc Trần Lạc rất nhanh điều chỉnh tâm lý cho phù với hoàn cảnh xung quanh, chậm rãi tiến đến đến một hốc cây cổ thụ to lớn, Trần Lạc khẽ tựa lưng vào hốc cây để nghỉ ngơi, trong lúc nghỉ tay Trần Lạc vẫn nắm chặt thanh đao hợp kim, trong môi trường và hoàn cảnh mới lạ thanh đao là vật có tính sát thương và bảo mệnh duy nhất, Trần Lạc tuyệt đối không thể làm mất.

Trong một tuần trên sa mạc ngoài việc thể nghiệm giới hạn chịu đựng, Trần Lạc cũng suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện khó có thể giải thích cần chính hắn đi lý giải.

Đang ngồi suy nghĩ miên mãn, chung quanh hoàn toàn tĩnh mạch, từ chỗ sâu trong cánh rừng truyền đến một mùi tử khí ngột ngạt, bóp chặt không khí xung quanh, có tiếng động truyền đến còn có kỳ lạ tiếng rống của động vật hay một cái gì đó mà hắn không biết, hắn không biết có phải ảo giác do ở trên sa mạc lâu ngày hay không nhưng cảm giác mách bảo khu rừng này không an toàn như vẻ bề ngoài hắn nhìn thấy.

Bông nhiên đang ngồi im bất động Trần Lạc vội lộn vài vòng ra phía trước, chẳng biết từ khi nào trong hốc cây kia lộ ra hai hàm răng to lớn định nuốt lấy Trần Lạc, hai hàm răng cắn vào nhau phát ra tiếng chói tai tạch tạch, chỉ trong mấy giây đồng hồ nếu không phải mùi tử khí ngột ngại làm cho Trần Lạc cảnh giác thì có lẽ giờ Trần Lạc đã nằm trong bụng con thú kia rồi.

Biết rõ nơi đây là rừng rậm nhưng vừa rồi thực sự chủ quan, lý luận và thực tiễn quá khác xa nhau, khi tiếp nhận lý luận vận dụng vào thực tiễn vần có một chút xem nhẹ.

Lần tiếp theo có lẽ sẽ không thoát dễ dàng như vậy được, con thú đáng chết.

Trần Lạc sau khi trấn tĩnh lại không có chạy trốn mà cảnh giác xung quanh xem còn con thú nào bất chợt vọt ra nữa không, thấy con thú không có lặp tức nhào lên Trần Lạc cũng bình tĩnh đứng im, tay nắm chặt thanh đao, Trần Lạc chầm chầm di chuyển xung quanh con thú, con thú vẫn đứng im nhe hai hàm răng sắc nhọn cùng nước bọt về phía Trần Lạc, hai chân sau của con thú khẽ trùng xuống, chân trước co lại thủ thế có thể vồ về phía con mồi bất cứ lúc nào.

Sau giây lát con thú đột nhiên phi thẳng về phía Trần Lạc hai chân sau lấy đà, hai chân trước dậm mạnh nhẩy về phía trước muốn một đòn cắn vào cổ Trần Lạc.

Chậm rãi nhún người trong giây lát đột nhiên Trần Lạc lách nhẹ đòn vồ của con thú, tay trái cầm thanh đao hợp kim đâm mạnh về phía cổ con thú, đao hợp kim chọc thủng lớp da dầy của con thú nhưng được một phần ba lưỡi đao thì con thú hai chân trước đầy móng vuốt cào về phía hắn, Trần Lạc buộc phải cầm đao né qua một bên tránh đòn chí mạng của con thú.

Sau khi tránh qua một bên thấy con thú vẫn còn cử động được, Trần Lạc biết tuy nó trọng thương nhưng chưa phải là vết thương chí mạng.

Con thú như nổi điên vì bị thương, giương nanh vuốt lao tiếp về phía Trần Lạc, nhưng đáng tiếc do thụ thương nên tốc độ nó chậm hơn hẳn so với lúc trước, đó là cơ hội tốt đối với Trần Lạc, nhìn con thú như điên cuồng lao về phía mình nhưng sơ hở của nó còn nhiều hơn trước, khi con thú vô gần tới nới hai mắt Trần Lạc nhíu lại, một tia sáng xẹt qua, một đao lại một đao như tia chớp đâm thẳng vào vết thương cũ của con thú.

Nếu là lúc trước hắn gặp loại quái vật này ngoài chạy trốn ra đến một tia phản kháng cũng không có, nhưng trải qua một tuần huấn luyện làm tinh thần, thể lực đạt đến một sự thống nhất cao độ, nhiều lần chết đi sống lại và tinh thần sụp đổ đã làm cho Trần Lạc bình tĩnh ứng phó với mọi tình huống, con thú bị đâm càng điền cuồng có gắng giẫy giụa thoát ra, hai chân trước đấy mạnh nhưng Trần Lạc cũng không kém, tay trái nắm vững hợp kim đao, tay phải ôm chặt cổ con thú, hắn không chút do dự cầm hợp kim đao đâm mạnh vào miệng con thú đang mở rộng ra rống lớn, có lẽ lần đầu tiên trải nghiệm sống còn thời điểm, Trần Lạc rống lớn một tiếng, lực lượng toàn bộ cơ bắp trên cơ thể quán trú vào nhát đâm đó, liều mạng đâm vào.

Giờ phút này hắn tuyệt đối không do dự, phải làm ra nhanh nhất phán đoán cùng phản ứng, nếu không kịp hắn chỉ có thể bồi mạng vào theo. May mắn hay hắn quyết định kịp thơi, đao cuối cùng đâm thẳng miệng con thú đã chọc thẳng vào não làm con thú tê liệt, dừng lại trong giây lát, con thú hai mắt trừng lớn, cử động toàn thân đông cứng, nhẹ nhàng ngã rầm xuống mặt đất.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.