Cơ Giáp Chiến Thần

Chương 82: Kế hoạch đột kích (4)




Hơn một trăm chiếc máy bay của liên bang xuất phát từ tầu mẹ bay xuống điểm chỉ định của Trần Lạc, trong khoang lái các phi công đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải hi sinh.

Có người nhìn ảnh con trai mình lần cuối, có người tiếc nuối nhớ về người yêu, có người thì lo lắng cho gia đình. Ai cũng bảo quân nhân là gỗ đá, là sắt thép, trong quân đội chỉ có kỉ luật và mệnh lệnh không có chỗ cho tình cảm, nhưng đâu ai biết rằng chiến sĩ cũng là người, quân nhân cũng là người, đã là con người thì đều có tình cảm.

Chỉ huy chiến dịch tập kích bằng không quân lần này là Duy Hạo, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, ông nhập ngũ từ thời kì chiến tranh giữa Địa Cầu và các tinh hệ khác nổ ra, qua hai mươi năm cống hiến giờ thành chỉ huy mặt đất của không quân, trong phi đội của mình có con trai ông năm nay mới hai mươi hai, nhiệm vụ lần này cấp trên đã đánh tiếng ông có thể để con trai mình ở lại, lần này đi có thể phải hi sinh cả phi đội. Tuy làm chỉ huy nhưng Duy Hạo chưa bao giờ ưu ái con mình, ông đối xử với toàn thể binh sĩ dưới trướng đều như nhau, biết lần này nhiệm vụ có thể phải hi sình toàn bộ binh sĩ dưới trướng trong đó có cả con mình, vị chỉ huy này như già đi vài tuổi.

Gọi con trai vào phòng trước khi xuất phát Duy Hạo nói:

“ Tiểu Tứ lần này cấp trên cho phép ba giữ con ở lại, nếu con muốn, ba có thể một lần vứt hết thể diện giữ con ở lại! “.

Đối mặt Duy Hạo là một chàng thanh niên cao, thân hình cân đối tên là Duy Tứ cũng chính là con trai của Duy Hạo, bình thường anh hay gọi con mình là tiểu Tứ, chỉ khi huấn luyện hoặc thì hành nhiệm vụ mới gọi tên thật của Duy Tứ.

“ Ba, làm quân nhân phải chấp hành nhiệm vụ, không thể vì con là con trai của ba mà được hưởng đặc quyền, dù ba có muốn con ở lại nhưng con không thể bỏ đồng đội, đây là những gì ba đã dậy con, con hoàn toàn tự nguyện tiếp thu nhiệm vụ này “. Duy Tứ nhìn ba mình hai mắt kiên định trả lời.

“Tốt, tốt, tốt..”. Duy Hạo vừa ôm con trai vừa nói:” Không hổ là con trai của ta “.

“ Ba có thể cho con nói chuyện với má được không “.

“ Có thể, tạm biệt với má con lần cuối đi, ba thật không tốt, không thể giữ lời hứa với bà ấy, không thể giữ lại con! “. Vừa nói khuân mặt của Duy Hạo càng trở lên âm trầm, khóe mắt đã ướt, vị quân nhân đã cống hiến gần như cả đời mình cho đất nước, đến cuối đời cũng không thể bảo vệ được con trai mình.

Duy Tứ nhấc điện thoại vệ tinh trong phòng ba mình, bấm số máy của mẹ.

Píp.. Píp.. Píp.

“ A lô, lão Hạo hả, làm gì mà nửa đêm còn gọi về nhà thế “.

“ A lô, con đây má! “

“ Tứ nhi hả, sao vậy con, sao con lại dùng điện thoại của bố gọi cho má thế “.

“ Má ở nhà có khỏe không?“

“ Ừ, má vẫn khỏe “.

“ Con poom có khỏe không má, lần trước nó bị tiêu chẩy đi khám về đã đỡ hơn chưa má?“

“ Con poom khỏe rồi con, giờ nó ăn uống khỏe hơn trước rồi “.

“ Đống cây con đem về trồng đã nở mầm chưa má “.

“ À đống cây xanh xanh đỏ đỏ ấy hả, có cái nở cái không, mà sao hôm nay con lại nói chuyện lạ thế, có việc gì giấu má phải không con, hay ba con lại làm gì con, để má mắng lão Hạo một trận!“.

“ Không có gì đâu má, con nhớ má nên mới gọi cho má, má ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, lần này con phải chấp hành nhiệm vụ thời gian dài, không có kì nghỉ phép, nên con gọi trước cho má yên tâm “.

“ Con đi chấp hành nhiệm vụ gì, có nguy hiểm không con? “

“ Thôi đến giờ rồi, con cúp máy đây, má ngủ ngon! “.

“ Ừ, đi cho cẩn thận nhé con, đưa điện thoại cho ba con ma có mấy câu muốn nói với ông ấy! “.

Duy Tứ cầm điện thoại vệ tinh đưa cho Duy Hạo, sau đó nhìn Duy Hạo, sống lưng thẳng tắp, chào ba mình lần cuối theo đúng nghi lễ của quân nhân.

“ Con về đơn vị đi, ba nói chuyện với má một chút “.

“ Vâng, thưa thủ trưởng! “.

Duy Tứ đi ra khỏi phòng đóng lại cánh của, Duy Hạo cầm điện thoại lên, hồi lâu ông mới dám mở miệng.

“ Bà nó à, có chuyện gì thế?”

“ Lão Hạo hôm nay tiểu Tứ có việc gì mà phải gọi điện lúc nửa đêm thế, mọi lần đi chấp hành nhiệm vụ có thấy có gọi điện đâu?”.

“ À.. có thể lần này chấp hành nhiệm vụ thời gian hơi lâu, nên nớ sợ bà lo lắng mới gọi điện trước “.

Bằng giác quan thứ sau của người phụ nữ, bà biết chống mình đang nói dối, từ khi con trai gọi điện lòng bà đã bộp chộp không yên, như sắp mất thứ gì đó quan trọng.

“ Lão Hạo, chúng ta lấy nhau được bao lâu rồi?“.

“ Sao bà lại hỏi cái này?”

“ Lão Hạo, dù gì tôi cũng là vợ của quân nhân được hơn ba mươi năm, có lần nào ông đi chấp hành nhiệm vụ mà gọi điện về nhà chưa, đến cả khi tôi mang bầu thằng Tứ ông đi đánh trận suốt nửa năm cũng không thấy gọi về, ông giải thích sao?“.

Vợ của Duy Hạo chuẩn mực là một người phụ nữ lo cho gia đình, suốt ba mươi năm đi bộ đội số ngày ông được về phép trong một năm được đếm trên đầu ngón tay, nhưng chưa bao giờ vợ ông than vãn. Bà biết ở vào hoàn cảnh này, bất kì người phụ nữ nào cũng như bà, dị tộc xâm lấn, dù có nhớ thương chồng đến mấy cũng không thể vì tình cảm riêng tư mà lỡ việc quốc gia. Suốt hơn hai mươi năm Địa Cầu chiến tranh với dị tộc, biết bao người phụ nữ như bà, thời gian đã giúp cho những người phụ nữ Địa Cầu yếu đuối mãnh mẽ cũng không kém gì đàn ông.

“ Việc quân sự cơ mật, bà đừng hỏi nhiều “.

“ Lão Hạo, vì tình nghĩa vợ chồng bao năm, có thể một lần trả lời thật cho tôi không?”

Trầm ngâm hồi lâu ông lên tiếng “ Bà nói đi “.

“ Lão Hạo, lần này tiểu Tứ đi chấp hành nhiệm vụ nó có trở về không?“

" Có thể không ".

" Tiểu Tứ có từng xin ông cho nó không phải chấp hành nhiệm vụ này không?".

" Cấp trên đồng ý cho tôi giữ lại tiểu Tứ, tôi cũng đã nói với nó, nhưng nó muốn đi, bà không trách tôi chứ ".

Đầu dây bên kia có tiếng khóc nức nở, một người phụ nữ suốt cuộc đời không được chống mình chăm lo, đến khi về già phải kẻ đầu bạc tiền người đầu xanh.

" Trước khi nó đi ông có thể bảo nó một câu dùm tôi không ".

" Bà nói đi ".

" Bảo nó là, dù nó có làm gì má nó cũng ủng hộ nó, má nó ở nhà sống rất tốt, má nó sẽ vui vẻ mà sống "

Nói dung bà dập máy, Duy Hạo thấy mình thiếu nợ người phụ nữ kia nhiều quá, mọi gia đình quân nhân ở cái thời đại này ngoài bề mặt hào nhoáng chiến đấu cho đất nước, nhưng có mấy gia đình có thể vui vẻ, người ngoài nhìn ước ao, hâm mộ, nhưng đâu biết nỗi khổ của gia đình quân nhân.

Nhìn từng chiếc, từng chiếc máy bay cất cánh, từng người từng người đi không trở về, dị tộc còn xâm lấn, thì cảnh tượng chia li thế này vẫn còn, gia đình ông chỉ là một trong ngàn vạn gia đình bất hạnh như vậy.

Trở lại phòng chỉ huy, thấy toàn phi đội đã bay gần đến địa điểm tập kích, ông nói vào loa " Ta biết nhiệm vụ này là tự sát, ai không muốn có thể quay về, mọi việc ta sẽ chịu trách nhiệm ".

Nghe xong lời của Duy Hạo toàn bộ phi đội trăm người như một đều tắt ra đa liên lạc với tổng bộ, hơn trăm chiếc gia tốc bay thẳng một đường, lần này đi bọn họ cũng không nghĩ mình có thể trở về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.