Cô Giáo

Chương 9




Một buổi sáng lại tới. Dù đầu rất đau nhưng nó vẫn cố gắng đi tới trường. Do chiếc xe đạp đã bị bỏ ngoài đường không thương tiếc nên nó phải nhờ cậu chở đi học dùm.

- Cậu: Sao hôm nay thấy mày mệt mỏi vậy???

- Nó: Không có gì. Do nay tao uống hơi nhiều

- Cậu: Vì một người phụ nữ mà mày ra nông nổi này sao Xin

- Nó: Tao không sao. Khi nào mày yêu một người nào đó mày sẽ hiểu.

Cậu không nói gì nữa mà chỉ biết lắc đầu cho sự ngu ngốc của bạn mình.

Tùng…tùng…tùng…

Trống vào tiết đã vang lên. Cô bước vào lớp nhìn xuống chỗ nó thì thấy hôm nay nó rất lạ. Không còn nhìn cô và cười tươi khi cô bước vào lớp mà cứ nhìn đi đâu đâu.

- Cô nghĩ: Em ấy hôm nay bị làm sao vậy???

Lớp học hôm nay không còn ồn ào với sự năng nổ của nó nữa mà rơi vào một bầu không khí trầm buồn. Trong suốt buổi học nó không nhìn cô lần nào khi thì nhìn ra cửa sổ khi thì nằm gục lên bàn mặc cho cô vẫn luôn nhìn nó. Nó biết cô nhìn mình nhưng nó vẫn chưa điều chỉnh được tâm trạng của mình nên nó không dám nhìn cô.

- Cô nghĩ: Sao em ấy hôm nay khác lạ vậy. Chẳng lẻ giận gì mình hay sao????

Một ngày dài lại trôi qua, khi học về nó vẫn nhắn tin nhắc nhỡ cô ăn uống đầy đủ nhưng không còn những tin nhắn tán gẫu như trước. Cô hỏi gì nó cũng ậm ờ cho qua. Điều đó làm cho cô rất khó chịu.

- Cô: Em ấy bị làm sao vậy???? Chẳng lẻ em ấy không còn quan tâm tới mình nữa hay sao???? Sao mình cảm thấy trống vắng quá. Khi bên em ấy mình cảm thấy thật ấm áp. Chẳng lẻ mình đã thích em ấy. Không chắc không phải đâu mình là gái thẳng mà.

Cô cứ suy nghĩ mãi mà ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Một ngày mới lại đến. Cậu và nó vừa đến trước cổng trường thì đã chứng kiến một cảnh mà làm con tim nó đau nhói. Cô đang đứng đó với người đàn ông nó gặp hôm bửa.

- Cường: Tặng em *đưa bó hoa*

- Cường: Làm người yêu anh nha.

Cô vốn dĩ định không nhận nhưng nhìn thoáng qua cô thấy nó đứng đó nhìn mình với một ánh mắt thật đau thương. Cô cứ chần chờ mãi.

- Nữ sinh A: Họ thật đẹp đôi!!!

- Nữ sinh B: Nghe nói đó là vị hôn phu của cô An. Hình như tên là Cường thì phải

- Nữ sinh C: Cô An sướng thật có được một vị hôn phu vừa giỏi lại thương yêu cô

- Nữ sinh A: Thì cô An cũng vừa đẹp vừa giỏi mà.

Như để chứng minh một điều gì đó cô đưa tay nhận bó hoa và đồng ý làm người yêu của Cường.

- Cô nghĩ: Mình làm vậy có đúng không??? Sao thấy nó đau làm lòng mình cũng thật khó chịu

Nó nghe thấy vậy thì con tim bé nhỏ của nó như vỡ vụn ra.

- Nó nghĩ: Thì ra cô đã có vị hôn phu rồi. Sao cô lại cho em hy vọng để rồi dập tắt nó tàn nhẫn như thế này. Tại sao lại để em chứng kiến cảnh này chứ???

Cùng lúc đó thì trời đổ cơn mưa. Giống như ông trời đang thương tiếc cho số phận của nó vậy.

- Nó: Ông trời ơi. Ông cũng đang khóc thương cho thân phận của tôi ư.

Cô thấy nó chạy đi thì rất muốn đuổi theo nó. Nhưng cô lại giằng lòng mình là không được. Cô không muốn mình lún quá sâu vào chuyện tình cảm với nó, tình cảm ấy là một tình cảm không được chấp nhận.

Nó trở về nhà với bộ dạng ướt như chuột lột. Cậu cũng đang ở nhà nó đợi nó về.

- Bác quản gia: *chạy ào ra* con về rồi đó hả??? Đi đâu mà sao ướt hết trơn vậy nè. Lên lầu tắm rửa thay quần áo đi coi chừng bệnh đó

Nó không nói gì mà ôm bác quản gia khóc nức nỡ. Bác quản gia cũng đã nghe Phong kể về chuyện của nó nên cũng biết là nó hiện giờ đang đau như thế nào.

Bác quản gia vừa xoa đầu nó vừa an ủi: Rồi mọi chuyện cũng sẽ qua thôi con. Thời gian sẽ chữa lành tất cả.

Sau một hồi khóc nức nỡ thì nó ngất đi. Do đêm qua uống nhiều rượu và hôm nay dầm mưa nên nó sốt cao không dứt.

- Bác quản gia: Liệu nó có sao không Phong???

- Cậu: Nó là một con người rất mạnh mẽ. Qua một thời gian là nó sẽ trở lại bình thường thôi

- Bác quản gia. Haizzz…

- Cậu: Thôi bác chăm sóc nó đi cháu đi về.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.