Tôi là Thương, Huỳnh Vũ Hoài Thương.
Cái tên sến súa như vậy đã theo tôi được hai mươi năm trời, ngày ra làm nhạc sĩ tôi có xin mẹ cho đổi tên, mẹ đồng ý, vậy nên cái tên này đã không còn theo tôi nữa.
Nhà tôi là một gia đình rất đặc biệt, tôi không có cha mà có tận hai người mẹ, người ta hay gọi là gia đình bê đê, ô môi, hay những cái tên nào khác mà họ có thể nghĩ ra.
Tôi có ông bà ngoại, mẹ tôi không thích cho tôi tiếp xúc với ông bà nhưng tôi vẫn len lén gặp, ông bà ghét mẹ tôi vô cùng nhưng lại thương tôi, bao nhiêu thứ ngon, thứ đẹp đều cho tôi hết, có lẽ vì tôi là cháu duy nhất trong nhà.
Mẹ Dung thường trầm ngâm nghe tôi kể về ông bà ngoại, ông bà khỏe thế nào, sống tốt thế nào. Đôi khi tôi thấy nước mắt rươm rướm trên mi của mẹ, mẹ muốn khóc nhưng lại giả như là chẳng sao, tôi cũng không vạch trần mẹ. Có lẽ là mẹ vẫn còn thương ông bà ngoại rất nhiều, cho dù bao nhiêu lần gặp mặt cũng bị chửi, bị đánh, bị mỉa mai.
Tôi cũng có ông bà nội, ôi, ông bà nội của tôi hệt như ông bụt và bà tiên, họ yêu thương tôi đến độ tôi cũng sắp bị chiều hư đến nơi. Mỗi khi bị mẹ mắng tôi thường chạy ngay sang nhà ông bà nội, mách lẻo một hơi rồi nghênh ngang cùng ông bà nội đi sang nhà mẹ, thành sủng vật không thể nào bị mắng chửi.
Mẹ Hương của tôi tuy không phải quá đẹp nhưng gương mặt nghiêm nghị và trang trọng, có lẽ là do khoảng cách từ ngày hôm đó cho nên mẹ không còn thân cận với tôi quá nhiều nữa, thái độ hoàn toàn nghiêm khắc, chỉ cần nói năng hơi lớn tiếng một chút mẹ sẽ mắng tôi, tôi biết là do tôi sai, vậy nên tôi cũng cố gắng thay đổi rất nhiều.
Còn mẹ Dung, một người mẹ luôn dịu dàng và lắng nghe tôi, mẹ biết tôi cần gì và đang nghĩ gì, mẹ có thể dùng hàng giờ để hát cùng tôi những bài hát tôi mới sáng tác, mẹ có thể cùng tôi đi mua sắm đồ con gái, có thể cùng tôi tâm sự chuyện tôi thích một cậu bạn nào đó. Tôi xem mẹ như một người bạn tin cậy của mình, chuyện tôi kể cho mẹ chưa bao giờ lọt ra bên ngoài.
Nhưng con người ai cũng có khi lầm lỗi, tôi cũng vậy. Đó là một kỉ niệm tôi nhớ mãi không quên.
Năm đó tôi mười lăm tuổi, chỉ mới chuyển sang trường cấp ba. Vì ở trường cấp hai ai cũng biết tôi có hai người mẹ như thế, cho đến khi qua trường cấp ba là môi trường mới, các bạn bới móc đời tư của tôi lên rồi suốt ngày trêu chọc tôi. Mọi hôm chỉ trêu chọc nho nhỏ, cho đến một hôm có một đàn chị đến, nắm lấy tóc tôi rồi cười ha hả bảo rằng: "Ê, nghe nói mẹ mày đồng tính hả?"
"Không liên quan gì đến chị!" Tôi vùng vẫy cố thoát ra, nhưng bàn tay ghì chặt trên đầu tôi khiến da đầu cũng tê rần, đau đến độ muốn rớt nước mắt. Nhưng càng đau tôi càng không thể nào thể hiện ra, cố gắng giấu vào không cho ai biết.
Đàn chị kéo tôi lên giữa lớp, huênh hoang bảo: "Xin giới thiệu với mọi người, đây là con bé con của bê đê đây."
Tôi xấu hổ, nhục nhã trước những tiếng cười của các bạn cùng lớp, đối với họ chỉ là một tràng cười còn đối với tôi là tất cả những sự sỉ nhục.
Chiều hôm đó tôi về nhà với đầu tóc rối bù, lúc này chỉ có mẹ Dung ở nhà, mẹ có thể phát hiện ra tôi rất lạ, vậy nên mẹ nắm lấy cánh tay tôi lại hỏi: "Con có sao không?"
Có lẽ là do tôi khá phản nghịch vào độ tuổi này, cũng có lẽ là tôi quá xấu hổ nhục nhã về chuyện buổi trưa mà lớn tiếng cãi với mẹ, tôi hét thật to: "Tại sao mẹ không lấy đàn ông! Tại sao mẹ lại bệnh hoạn như vậy?"
Mẹ chết trân nhìn tôi, môi mẹ run run không thốt nổi ra lời, đôi bờ vai mỏng manh cũng run rẩy.
"Mẹ... mẹ... mẹ..."
"Con ước gì ba mẹ con giống ba mẹ bình thường!"
Tôi hét lên một tiếng rồi vùng tay chạy ra khỏi mẹ, mẹ cũng không cản tôi lại, lúc đó tôi còn giận mẹ thật nhiều.
Tối hôm đó mẹ Hương về, tôi cứ tưởng mẹ sẽ mách cho mẹ Hương đánh tôi một trận nhưng mà mẹ không làm vậy. Cửa phòng của hai người đóng lại im lặng, nhưng bên trong phòng tôi có nghe tiếng khóc của mẹ Dung, nhỏ, nhưng khiến tôi hối hận không thôi.
Bảy giờ tối, tôi nghe tiếng khóc thút thít của mẹ.
Tám giờ, tôi lại áp tai vào cửa lắng nghe thì vẫn nghe tiếng mẹ Dung khóc nho nhỏ, tiếng mẹ Hương dỗ dành.
Chín giờ, tiếng khóc cũng im lại, hai mẹ đã ngủ.
Chín giờ rưỡi tôi đang ngủ thì nghe tiếng ồn ào giữa nhà, vội vã mang dép vào chạy ra thì thấy mọi người tụ tập rất đông ở phòng khách, họ mang mẹ Dung ra khỏi phòng một cách hốt hoảng. Tôi không còn thần trí nào mà mặc áo khoác vào, chỉ ngồi thinh lặng trên xe cấp cứu với một trái tim thấp thỏm, mẹ rốt cuộc bị gì rồi, sao mặt mẹ tái nhợt đến thế?
Bác sĩ bảo tim của mẹ Dung không tốt, không phải vì kích động mà có chuyện, chẳng qua kích động chỉ khiến cho bệnh của mẹ tệ hơn. Bác sĩ bảo có thể chữa trị nhưng mạng sống giữ được hay không bác sĩ không chắc, trong vòng bảy ngày hôn mê không sống thì chết, gia đình nên chuẩn bị tinh thần. Tôi còn nghe nói là tim của mẹ hình như bị tắc nghẽn mạch, máu không thể lưu thông được, điều bác sĩ có thể làm đó chính là cố tình làm cho thông mạch máu, cứu được mẹ không là chuyện của Chúa tính.
Đó là lần đầu tiên mẹ Hương tát tôi, một cái tát thật đau. Đó cũng là lần khiến quan hệ giữa tôi và mẹ Hương không còn như xưa nữa, mặc dù đã làm lành nhưng mẹ lúc nào cũng giữ thái độ xa lánh với tôi.
"Mẹ cũng ước mẹ có một đứa con hiểu chuyện hơn."
Mẹ Hương đã nói như thế, đáp trả lại câu nói của tôi dành cho mẹ Dung vào buổi chiều. Thật ra hai người mẹ của tôi còn tốt hơn những gia đình bạo hành khác, những gia đình hờ hững và túng thiếu, những gia đình không có một chút đối đãi tình yêu nào. Nhưng trong một phút nào đó tôi đã quên mất mà tổn thương mẹ mình, đó là lỗi của tôi.
"Con xin lỗi... con xin lỗi mẹ..." Tôi còn không ngăn được nước mắt của mình, mẹ Hương chỉ im lặng là ngồi thừ bên ngoài phòng bệnh, bác sĩ không cho hai mẹ con tôi vào căn phòng toàn bệnh nhân bệnh nặng như thế này.
Bảy ngày hôm sau rốt cuộc mẹ tôi cũng khỏe lại và chuyển sang phòng bệnh bình thường, khi thấy tôi, mẹ tôi chỉ bảo mẹ Hương đi ra ngoài cho hai mẹ con nói chuyện. Mẹ Hương vừa ra khỏi phòng bệnh tôi đã quỳ xuống để nhận lỗi với mẹ mình, mẹ chỉ mỉm cười kéo tay tôi dậy, bảo là: "Cho dù có thế nào mẹ cũng không hối hận khi sinh ra con, mẹ thương con lắm."
Tôi khóc còn dữ hơn, tại sao mẹ lúc nào cũng tốt với tôi như thế, tôi tổn thương mẹ mẹ cũng không để tâm.
"Con xin lỗi mẹ..." Tôi dựa vào người bà mà khóc, tôi còn sợ nếu ngày hôm đó không cứu được tôi đã mất mẹ vĩnh viễn.
Thôi, thà là mẹ như thế còn hơn, tôi vẫn muốn là một gia đình hoàn chỉnh. Và sự việc này cũng là sự việc khiến tôi hối hận cả đời.