Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 90: Nhìn em già đi




Hương rất giỏi, đó là một sự thật ai cũng biết, vì thế chẳng ai bất ngờ khi Hương chẳng mấy chốc tậu được thêm một căn nhà cho ba mẹ, còn thuận tiện mua cả một chiếc xe hơi chở vợ chở con đi học đi làm. Chuỗi cửa hàng của chị Ngọc ngày càng phát triển, điều đó đồng nghĩa với việc chị ấy thành lập công ty để quản lý, có một đội ngũ đàng hoàng để quảng bá và quản lý nhân viên.

Trong công ty cũng không thiếu kẻ chim sẻ muốn lên làm phượng hoàng, muốn lật đổ vợ chính để giàu mà không cần vất vả. Hương phải cảnh cáo rất nhiều người nhưng thủ đoạn của các bạn càng lúc càng tinh vi, càng lúc càng khiến người ta chán ghét.

Giống như hôm nay có một bạn đồng nghiệp xin được về chung xe, vì hai người nhà khá gần nhau. Hương từ chối không được nên cũng chở bạn ấy về, bạn ấy mở cửa ra định ngồi cạnh ghế lái thì bị cô nói: "Xin lỗi nha, chỗ này của vợ chị."

Cô bạn đồng nghiệp kia có vẻ không vui mà ngồi vào ghế sau, Hương vừa đi vừa nói chuyện vẩn vơ, nhưng câu vẩn vơ nào cũng nhắc đến vợ mình. Đi được đến quận nhất rồi Hương mới ái ngại nói: "Xin lỗi nha, vợ chị đang ở đây, chị đón về luôn, em ngại không?"

"Không ạ, không ngại đâu ạ."

Hương thấy vợ mình đang đi cùng chị Ngọc ra khỏi nhà, bé Thương đang được bồng trên tay, thấy xe bèn cười tít cả mắt, cứ nhốn nháo khỏi tay mẹ để chạy đến bên xe của cô. Hương nhanh nhẩu xuống xe để mở cửa cho Dung, bé Thương nhào lên người cô mà thơm vào má một cái, đáng yêu bảo rằng: "Mẹ mới nói với dì là nhớ mẹ Hương quá."

"Vậy hả?" Hương đưa mắt sang nhìn Dung, ý tứ trêu chọc rõ ràng.

Dung nhìn vào bên trong xe của Hương, đây là người thứ ba trong năm rồi, Hương của nàng cũng thật đào hoa!

Kỉ niệm một năm đám cưới rồi chẳng mấy chốc mà đến kỉ niệm mười năm đám cưới, bé Thương càng lúc càng lớn đồng nghĩa với chuyện hai người càng lúc càng già, một năm rồi lại một năm trôi qua nhanh như gió thoảng. Dung về hưu non, cả ngày chỉ ở nhà chăm lo cho con và Hương, mái tóc của nàng cũng lấm bạc vì sương gió.

Ngày nào hàng xóm cũng thấy hai người ô môi đi tập thể dục, hai người dắt tay nhau đi khắp khuôn viên chung cư, nói chuyện rôm rả rồi ghé sang quán cà phê để uống hai ly nước ép. Chưa ngày nào trong năm hai người gọi món gì khác ngoại trừ nước ép hoa quả, có khi chủ quán tò mò hỏi thì Dung bảo sức khỏe của người mình thương không tốt, cần phải bảo quản kĩ hơn.

Dung chạm vào tuổi năm mươi mấy, lúc đó Hương cũng trạc ngoài bốn mươi, chậm chạp thành hai bà sắp lão. Dung đem mái tóc dài của mình búi lại phía sau, cố định bằng một cây trâm ngọc đắt tiền mà Hương đặt làm cho mình, tạm biệt mái tóc thề dài đen bóng mà nàng yêu. Hương thì càng lúc càng mặn mà hơn, mặc dù tuổi tác có ảnh hưởng đến nhưng em ấy được rèn giũa rất tốt, dáng vẻ này hoàn toàn là của một kẻ làm mưa làm gió trên thương trường.

Em ấy thu hút là như thế nhưng chưa bao giờ Dung ghen, không phải vì tâm tính nàng quá tốt mà không ghen, nàng chỉ tự nhủ là em ấy yêu nàng nhất định sẽ không có gì khuất tất sau lưng nàng, còn nếu em ấy có, em ấy sẽ mất đi một người hoàn toàn yêu em ấy là nàng, mất một gia đình hoàn chỉnh, mất đi cả những thứ em ấy gần dựng bấy lâu nay. Nàng tin Hương, còn Hương thì chưa bao giờ khiến nàng nghi ngờ dù chỉ một chút, đi đâu làm gì cũng báo, ngày nào cũng nói lời yêu thương nàng, lúc nào cũng cho nàng biết em ấy si mê nàng, si mê cơ thể nàng, xem trọng gia đình này.

Đối với Dung như vậy đã quá đủ, nàng còn cần chi ghen tuông bừa bãi, cần chi phải quản thúc em ấy? Chẳng phải tất cả thời gian em ấy có thể đều muốn chạy về bên nàng rồi sao?

Đó là lý do mấy mươi năm nay Dung chẳng có một ngày ghen.

Rảnh rỗi hai người sẽ đi du lịch cùng nhau, từ những địa điểm trong nước đến nước ngoài, hai người muốn ngắm cả thế giới cùng nhau. Hương từ bỏ công việc để về hưu cùng vợ mình, hai người trở thành hai người phụ nữ trung niên rảnh rỗi, ngày ngày cùng nhau tập thể dục, đi du lịch, rồi lại đi xem phim, hẹn hò, cả ngày chỉ toàn là bóng hình của đối phương.

Bé Thương mỗi lúc một lớn, tròn mười tám tuổi Hương đã cho con bé ra khỏi nhà, dù sao con bé cũng là người giàu nhất nhà, cũng chẳng sợ ra đường sẽ chịu đói chịu khổ. Ngày Thương còn nhỏ Dung thường hay dạy hát cho con bé, con bé lớn lên với niềm đam mê âm nhạc mãnh liệt, sau khi thi đại học cũng thi vào nhạc viện, ước muốn sẽ trở thành một nhạc sĩ.

Sau khi Thương đi rồi hai vợ chồng lại sống với nhau hệt như lúc mới quen, cái cảm giác gông xiềng đeo trên người mười mấy hai chục năm cuối cùng cũng được giải tỏa, hôm đó Hương mua cả heo sữa về mời cha mẹ hàng xóm láng giềng ăn.

"Dung này." Hương gọi khi thấy vợ mình đang tìm những sợi tóc bạc con con để nhổ, thật ra tháo mắt kính ra chị ấy cũng không còn thấy rõ nữa rồi, cả một đời dạy dỗ học sinh, dù bắn tia laser một lần cũng không thể làm mắt chị ấy tốt hơn được.

Dung nghiêng người nhìn cô, khóe miệng lúc nào cũng như ươm sẵn một nụ cười: "Dạ?"

"Không cần nhổ đâu, mình đang sống với nhau cho đến răng long đầu bạc đó, chị phải chấp nhận điều này!" Hương hôn lên bên má của chị ấy, nụ hôn mà ngày nào cô cũng hôn, hôn mãi không thấy chán.

Ngày cưới nhau Hương đã hứa là sẽ yêu chị đến trọn đời trọn kiếp, lời hứa này được hai người gìn giữ cẩn thận, mãi đến về sau cũng không bao giờ chia cách đối phương.

"Nhưng chị cảm thấy hơi ngứa ngứa đầu, muốn nhổ." Dung mặc dù mắt không quá tỏ nhưng vẫn muốn nhổ tóc, bình thường nếu có Thương Thương sẽ nhổ giúp nàng, nhưng bạn cùng giường của nàng đã tiện tay cho con gái của nàng ra đường ở, vậy nên bây giờ ngứa cũng phải tự nhổ, mà Hương mắt cũng không tỏ để nhổ giúp nàng.

Hương đành bắt một cái ghế lại, căng mắt ra mà canh nhổ tóc bạc cho Dung, nhổ mãi cũng không được một sợi nào, Hương thấp thấp giọng nói: "Vợ ơi, hay là mình ra ban công cho sáng, ở đây tối quá không nhổ được."

"Có đèn mà?" Dung nhìn lên trần, đèn chẳng phải vẫn mở sáng chưng ư?

"Nhưng mà không đủ sáng vợ ơi."

"Vậy mình ra ban công nhổ."

Dung lọ mọ bắt cái ghế ra ngoài ban công ngồi, Hương cũng cầm nhíp theo sau, cố gắng thêm một tiếng nữa cũng chỉ nhổ được hai cọng. Mà hai cọng đó được nhổ ra Hương vô cùng tự hào, cầm cọng tóc trên tay mà nói: "Thấy chưa, sáng một chút là em nhổ được liền!"

"Giỏi ta."

Nhưng ngoại trừ hai cọng đó ra trong vòng một tiếng sau Hương cũng không nhổ được nữa, mặc dù trên đầu Dung vô cùng nhiều tóc bạc. Trình độ mù lòa của hai vợ chồng hai người trở nên vô cùng nghiêm trọng, vậy mà dám đuổi nhân tài nhổ tóc bạc ra khỏi nhà, lúc này Dung mới trách vài câu.

"Ai mượn con làm phiền mình mấy chục năm làm chi, làm phiền hoài."

"Con mình mà."

Hương cất cây nhíp vào túi, ôm lấy vợ mình vào lòng thật chặt: "Hiện tại mình sẽ là vợ chồng son, kệ con đi, được không?"

"Được." Dung nghe vậy cũng mủi lòng mà đồng ý.

Hương cười hề hề gian trá: "Vậy cho xem ngực tí đi."

"Già rồi mà còn không nên nết."

Tiếng cười của hai người mãi mãi vui vẻ như thế, tình yêu của hai người mãi mãi đầm ấm như thế...

Hoàn

SG, 2019.10.16

P.s:

Vậy là kết thúc quãng hành trình hơn một tháng chúng mình đi cùng nhau, hi vọng sau khi đọc truyện xong vẫn còn đọng một chút gì đó lại trong các bạn, hi vọng các bạn còn nhớ Dung và Hương cùng tình yêu nhỏ của hai người họ. Cám ơn các bạn ủng hộ nồng nhiệt đến vậy, gặp lại ở những câu truyện sau nhé?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.