Quãng thời gian nuôi dạy con cái là một quãng thời gian dài đằng đẵng, hai người nắm tay nhau bảo ban nhau cách dạy con, cùng nhau học tập để biết được làm thế nào mới có thể nuôi dạy con cho tốt. Vào ngày đầy tháng của bé Thương hai người có hẹn mọi người tụ tập ở nhà nàng để ăn tiệc, bà Trân thức dậy từ sáng sớm để chuẩn bị thức ăn, bà đặt nhà hàng hai con gà luộc, xôi chè đủ lễ không thiếu thứ gì.
Hương đang bế con thì nghe tiếng chuông cửa, cô định bồng con ra mở cửa thì ba Hương la, bảo rằng bồng cháu của ông mà hớt ha hớt hải. Hương ôm chặt con trong lòng mình, hết việc làm nên chọc con cười cho vui.
"Ba la em hả?" Dung mang đồ ăn từ trong bếp ra đặt xuống đất, vốn mọi người nên ăn ở trên bàn nhưng đồ ăn quá nhiều, không đủ chỗ để bày nên bắt buộc phải ăn dưới đất. Dù sao cũng đợi cúng một chút rồi ăn, nàng không phải dạng người sẽ cúng kiếng lặt vặt nhưng gia đình của Hương muốn cúng nàng cũng không từ chối, cứ xem như là cầu bình an cho con nàng.
Ba Hương mở cửa xong còn không quên mách lẻo với con dâu mình rằng Hương bồng con rất chểnh mảng, Dung chỉ lườm yêu Hương một cái, đợi khi ba Hương đi vào bếp rồi mới nói: "Để chị bồng cho, bồng ba la đó."
"Em bồng con được mà, chẳng mấy chốc mà quen cách bế thôi." Hương ôm bé Thương, con bé đang thức nên tủm tỉm cười với cô, chẳng biết có chuyện gì vui mà tối ngày cười cợt như thế.
Dung nắm bàn tay nhỏ xíu được bọc trong bao tay vải của bé Thương, nhè nhẹ dịch qua dịch lại để trêu: "Coi Thương của mẹ kìa, coi Thương của mẹ kìa..."
Cô nở một nụ cười, kể từ ngày cưới nhau đến giờ cô vẫn vui không dừng được, thật sự cô cũng không ngờ một ngày mình lại có thể xây dựng một gia đình với người phụ nữ này, cũng không ngờ một ngày cuộc sống lại cho cô sự tròn đầy hoàn mỹ đến thế.
"Thương của chị... là em."
Dung nhìn người mình thương rồi bồn chồn cụp mắt xuống, hệt như ngày hai người mới chính thức quen nhau, hệt như lời yêu vừa mới ngỏ. Hương muốn vứt đứa nhỏ xuống để ôm vợ mình vào lòng nhưng không dám, chỉ đành cố gắng hôn vào má Dung nhưng không hôn tới, chị Phương thấy vậy bèn ồ à lên một tiếng, bảo rằng: "Chết cha, trong đây show ân ái nha cả nhà."
Dung đỏ mặt, vội vàng dạ một tiếng mặc dù mẹ ở trong bếp không hề gọi nàng. Phương được dịp còn cười to hơn nữa, trêu cho Dung mặt đỏ tía tai cho đến tận khi cúng kiếng xong. Mấy hôm nay Hương nghe rằng chị Phương và chị Thư thôi nhau, hai người không ai nhìn đến đối phương nữa, cô không biết chuyện gì xảy ra nhưng đôi khi cũng có khuyên chị Phương đôi ba câu, lúc nào chị cũng cười xòa bảo rằng: "Chị yêu người khác rồi, không rảnh chơi với chị Thư nữa."
Chị Ngọc và chị My vẫn rất hạnh phúc, mà Hương nghĩ cũng chẳng có lý do gì để không hạnh phúc, chị My thương và chiều chuộng chị Ngọc lên tận cung trăng, chị Ngọc thì quan tâm và yêu My hết mực, hai người họ nếu có cãi nhau cũng chỉ mất một ngày là làm lành, thật sự chẳng có chút gì giận lâu.
Mà Hương nghe nói chị Phương và Thư quen nhau từ khi có bé Triết, đến giờ bé Triết cũng học cấp một rồi... Chia tay, chị Thư cũng không còn trẻ nữa, chạm vào hàng bốn rồi thì còn có thể kiếm được người mình yêu sao? Cùng một lứa tuổi với chị Thư ai cũng đã có con có cái gia đình đuề huề, họa may chỉ có người thôi vợ thôi chồng. Hương nghe mà thương cho chị.
Lúc mọi người đang chuẩn bị ăn thì nghe có tiếng chuông cửa, Dung ra hiệu cho mọi người tiếp tục ăn còn mình thì ra mở cửa, nàng thấy chị Thư đứng trước mặt mình, tuy buồn nhưng vẫn cố tỏ ra vui vẻ để chúc mừng: "Chị đến hơi trễ, không trách chị chứ?"
"Em kêu Hương gọi chị muốn cháy máy, còn sợ chị có chuyện gì chứ, mau vào nhà đi chị." Dung vui vẻ mang Thư vào, nàng tinh ý nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Phương, tinh ý nhìn gương mặt tái nhợt thiếu sức sống của chị Thư. Nàng biết đã ba tuần rồi hai người không gặp nhau, ngày trước vắng tầm một tuần đã chạy đôn chạy đáo kiếm về, ba tuần dài như vậy vẫn chưa huề nhau, Dung thấy căng thật sự.
Thư chủ động ngồi sát bên người Phương, khi mọi người ăn uống thì cô cũng gắp cho Phương một vài thứ bỏ vô chén, còn nhỏ giọng như van nài: "Em ăn đi..."
"Chị đi mà gắp cho người yêu của chị, ở đây gắp cho tôi làm gì?"
Mặc dù giọng của Phương đã nén xuống cực điểm nhưng mọi người đều có thể nghe được, không khí đột nhiên lại trở nên lạ lẫm vô cùng. Thư ăn còn không nổi, cố gắng ăn một ít để xong tiệc trở về nhà. Đến lúc này Hương mới biết thì ra là do hai người ghen tuông nhau, chị Thư bây giờ cũng bốn mươi mấy, vậy mà chị Phương vẫn ghen ngọt ơ như thế, đúng là yêu quá hóa mù quáng, trẻ không ăn chơi già đổ đốn.
Tối đó Dung vừa ngồi thoa kem dưỡng tay vừa suy nghĩ linh tinh, mặt mày thả lỏng ra nhưng vẫn trông rất trầm tư, có vẻ như đang nghiêm túc suy nghĩ một vấn đề gì đó. Hương cho con ngủ trong nôi rồi mới bật chế độ tự động đẩy của nôi, chiếc nôi đẩy nhè nhẹ, nhè nhẹ cho em bé ngủ say. Dạo gần đây có con ở trong phòng nên Hương không làm gì được Dung, muốn gì đều là đem con ra cho ba mẹ chăm một đêm, có con cùng một phòng Hương thật sự không dám có động tĩnh gì lạ.
"Chị đang suy nghĩ gì đó?"
Hương luồn tay mình vào mái tóc mềm của chị, theo thói quen mà ấn huyệt mát xa trên da đầu cho chị, bình thường chị thích nhất là lúc cô vừa mát xa vừa xoa tóc cho chị như lúc này. Chị xem đó như là một phần thưởng cho một ngày mệt nhọc, vậy nên ngày nào có thể Hương đều thưởng cho chị.
"Chị đang suy nghĩ không biết chừng nào chị Thư với bé Phương mới huề, lần này giận lớn thật."
"Hình như là ghen..."
Dung bất chợt nắm lấy bàn tay đang vuốt ve mái tóc mình, dịu dàng nói: "Thật ra với chị mà nói yêu em một ngày cũng đã là hạnh phúc rồi, lỡ đâu không may... chị chỉ nói lỡ đâu không may thôi, lỡ mà có một ngày em bỏ chị, em phải hứa với chị là sẽ sống hạnh phúc, hiểu không?"
"Mình sẽ không chia tay, nhưng nếu một ngày em không ở bên cạnh chị, chị phải sống thật hạnh phúc." Hương nâng niu bưng hai bên má của chị lên, nhẹ nhàng hôn vào đôi môi hồng nhuận không có một chút son phấn nào, cảm nhận vị thanh tân của một người phụ nữ.
Dung lắc đầu: "Thiếu em chị sẽ sống không hạnh phúc, thiếu em làm sao có thể hạnh phúc? Chị chỉ tồn tại để biết chắc rằng em đang vui vẻ, em hạnh phúc thì chị cũng hạnh phúc, chị sẽ lấy hạnh phúc của em làm hạnh phúc của riêng mình."
"Thôi không nói chủ đề này nữa, nếu có một ngày em bỏ chị chỉ có thể là ngày em chết thôi."
Nàng nhanh nhẩu đưa bàn tay thon nhỏ của mình che miệng Hương lại, tránh cho em ấy nói bậy, chuyện chết sống này không phải là chuyện có thể nhắc ra trước mặt nàng, nàng không có thể bình tĩnh khi nghe ai đó bàn chuyện sống chết.
Nếu Hương nói sẽ yêu nàng đến trọn đời, nàng cũng dùng cả đời của mình để tin tưởng lời hứa này.
-
P.s nho nhỏ của bạn au:
Hôm qua thấy người đọc mới vô cùng nhiều luôn, thì ra là do có bạn review cho mình. Cám ơn bạn nha, post một chương này để bạn đọc buổi trưa đó.
Mình muốn nói với các bạn là truyện này 90 chương cho nên cũng sắp đi vào hồi kết rồi, tầm vài ngày nữa là end, mọi người cùng nhau chào đón đại kết cục nhe 🥰🥰🥰