Cô Giáo Ở Nhà Tôi

Chương 67: Nhà mình




Một năm rồi lại một năm trôi qua, chẳng mấy chốc mà sang tới năm thứ hai Dung làm giảng viên, lúc này nàng đã trở thành giảng viên thật sự chứ không phải trợ giảng nữa. Nàng không biết vì sao nàng lại thuận lợi như vậy, chỉ làm trợ giảng ba tháng đã có người giới thiệu nàng làm giảng viên, vì Dung có bằng thạc sỹ cho nên công việc cũng rất dễ dàng, nàng chuyển từ dạy những đứa nhỏ thành dạy những bạn lớn hơn, dù sao cũng là ngành giáo dục, nàng đều thích cả.

Những năm trước nàng dạy rất bình thường, có năm nay thì khác hơn một chút vì có một cậu học sinh biểu lộ hẳn là thích nàng, trong giờ nàng dạy cứ nhìn chằm chằm nàng mãi. Nàng cũng không để tâm, không tiếp xúc với em ấy nhiều cũng không trả lời tin nhắn riêng, nếu là mail hỏi bài nàng sẽ trả lời, cố tình giữ khoảng cách hết cỡ.

Hôm đó buổi tối Dung đi hát thì thấy cậu chàng cũng đi nghe hát, lần này nàng mới biết là mệt thật rồi, cậu nhóc còn tìm đến tận chỗ nàng.

Thư ngồi gãi gãi cằm mình ra vẻ trầm tư gì đó mà nói chuyện với Ngọc, sau khi hát xong Dung cũng ngồi cùng mọi người, lúc này nàng mới nghe rằng Thư muốn bán nhà, căn nhà chung cư hai người họ mới mua được tầm vài tháng.

"Nếu thấy ở không ổn thì bán đi." Ngọc khuấy khuấy ly nước cam không đường của mình, trả lời Thư.

"Bán? Em định bán nhà hả Thư?"

Thư gật đầu: "Nhà có ma chị ơi, ở sợ lắm."

"Nhà ở đường X đúng không? Em định bán bao nhiêu?"

Thật lòng mà nói Dung cũng có ý định mua nhà, ở nhà trọ như vậy rất khổ cho hai người, Hương thì hay đòi hỏi chuyện ái ân với nàng, mà nhà cách vách muốn có chút tiếng động cũng không được, lần nào cũng phải cật lực mà nhịn, đôi khi Dung còn tự mình cắn cả gối để nhịn, nhịn muốn nội thương. Không mua nhà mà ở vậy thêm vài năm nữa Dung sẽ uất ức đến chết mất.

"Bán mà chả có ma nào mua ý chứ, mẹ Phương mua cho Phương căn khác ở quận bảy rồi, chuyển đi lâu ơi là lâu mà vẫn chưa bán được cái căn có ma kia."

"Em định bán bao nhiêu?" Dung kiên nhẫn lặp lại một lần nữa, hỏi thử xem liệu nàng có đủ tiền không.

Thư gãi cằm: "Mua khoảng một tỷ rưỡi, nếu được em cũng muốn bán lại lời hơn xíu. Haha."

Trong người Dung hiện tại chỉ còn tầm tám trăm triệu, không đủ để mua căn chung cư của Thư. Nàng cầm tiền trong tay đã quyết mua một căn chung cư trả góp, dù sao tiền của nàng cũng đủ để trả kì đầu rồi, còn lại cứ vay ngân hàng là được.

"Sao vậy chị? Chị muốn mua hả?"

"Ừm, chị đang tính mua." Dung gật đầu.

"Vậy thôi bán lại cho chị một tỷ rưỡi đó." Nếu là người lạ Thư còn ham vài ba đồng lời, nếu là Dung, thì thôi, nhà có ma còn không bớt mà lấy đúng giá đã lời rồi.

Dung trầm ngâm một lúc rồi nói: "Hiện tại chị chỉ có tám trăm triệu thôi, chị dự định mua nhà trả góp."

"Trời, mua nhà trả góp chi cho mang nợ."

Ngọc im lặng nãy giờ rốt cuộc cũng xen vào cuộc trò chuyện của họ, bảo rằng: "Dung đưa trước cho Thư tám trăm đi, phần còn lại chị thanh toán giúp em, tiền cứ trả lại cho chị theo tháng là được. Không cần đi vay ngân hàng đâu."

"Như vậy không được đâu, phiền chị lắm."

Người thân trong nhà còn không thể tốt như vậy, đừng nói là bạn bè, Dung đương nhiên là áy náy không dám nhận thịnh tình này.

"Em có giựt nợ chị không?"

"Không ạ."

Ngọc mím môi mỉm cười: "Vậy thì chị ngại gì không cho mượn. Nhà chị không có gì ngoài tiền mà."

Nói mãi nói mãi rốt cuộc Dung cũng thành công mua ngôi nhà mà chỉ trả trước tám trăm triệu, phần còn lại chị Ngọc trả nốt cho cô, mỗi tháng cô chỉ cần trả lại cho chị năm triệu. Dung thấy như là nằm mơ, chẳng thể nào tin được chuyện này xảy ra.

Nhà chẳng mấy chốc mà dọn xong, Hương trầm trồ trước căn nhà lớn, sờ bên đông rồi lại sờ bên tây, không tin được là chị Dung đã thật sự mua nhà.

"Nhà chị mua rồi á hả?" Hương chạy thẳng vào bếp để xem gian bếp như thế nào, cô loay hoay xem tủ, xem bếp, càng xem càng thấy thích.

"Thứ nhất, không phải nhà chị mà là nhà chúng mình, thứ hai, chị mua rồi."

Nghe từ nhà chúng mình mà Hương thấy trong lòng mình có một làn nước âm ấm chảy qua, thì ra hai người cũng có chốn dung thân rồi, không phải con bóng đầu đường xó chợ như lời mấy bà hàng xóm dưới quê hay trêu.

Hương đi vào phòng ngủ để xem chỗ của hai người sẽ ngủ, một chiếc giường loại lớn nằm ở giữa phòng, bên phải còn có một chiếc tủ lớn, Hương nghĩ nếu chị mặc áo dài thì tủ này sẽ thật tiện. Trong phòng còn có cả bàn trang điểm, ban công có thể nhìn thấy được tòa nhà Bitexco ở quận nhất. Thật là một căn nhà tiện nghi, bên ngoài ban công chị còn có thể trồng những cây cảnh nho nhỏ, nhìn rất thích.

Sau khi xem xong phòng ngủ Hương còn chạy sang phòng nhỏ bên cạnh để xem, là một căn phòng nhỏ nhắn có để sẵn một cái giường nhỏ, Dung đứng tựa vào cửa nhìn Hương, giọng nói càng lúc càng thấp: "Chị biết là em không thích chị sinh con... Nhưng mà em có thể nghĩ lại không, mình bên nhau ba năm rồi, có thể sẽ ở bên nhau nhiều cái ba năm khác, chị muốn sinh cho Hương một đứa con xinh xắn giống Hương. Em học cũng sắp xong, mình yêu nhau cũng lâu rồi..."

Năm dài tháng rộng không thể nào cứ vậy mà trôi qua được, hai người nên có một đứa con, dù sao cũng cần phải có một chút hơi ấm của gia đình. Dung khao khát được làm mẹ, khao khát được ẵm bồng một đứa con, dạy dỗ cho nó từng li từng tí, nhưng tất cả nàng đều dựa vào Hương, nghe Hương nói không thích nàng cũng không dám bàn nữa, đây là lần đầu tiên sau ba năm nàng bàn đến chuyện này.

"Đợi em tốt nghiệp xong có việc rồi mình sinh con, lúc đó em nuôi được mẹ con chị. Tiền tã tiền sữa nè, tiền quần áo, tiền đủ thứ tiền, em muốn mình mạnh mẽ lên để nuôi dạy con. Chị đừng trách em nha."

"Chị đợi được, đợi thêm một năm cũng không có vấn đề gì."

Đã đợi được ba bốn năm, đợi nán thêm một năm nữa cũng không là vấn đề gì. Dung năm nay cũng bước qua hàng ba, Hương cũng đã hai mươi mốt, tuổi của nàng cũng không còn nhỏ nên muốn có một đứa con để cùng chơi đùa qua ngày. Hai  người yêu nhau đã là quá đủ, chỉ thiếu là Dung hơi thèm muốn một giọng trẻ con trong nhà, nghe cu Triết vào tiểu học rồi cứ thế lên lớp, Dung càng thấy thèm thuồng một đứa con hơn.

Ước gì thiên chức làm mẹ của nàng không bị bỏ phế, ước gì hai người có một đứa con dễ thương, dù là trai hay là gái nàng đều thích. Nhưng Hương không ưng trẻ con, nàng cứ sợ nếu mình đòi hỏi quá em ấy sẽ ghét nàng, nhưng nghe em ấy bảo đợi lòng nàng vui không sao kể xiết, rốt cuộc cũng thấy một ngày có con rồi.

"Cám ơn em."  Dung đi lại gần Hương, vòng tay mình ôm lấy eo em ấy dịu dàng.

Hương hôn lên trán của Dung, nhỏ nhẹ nói: "Em nên cám ơn chị mới đúng, là chị cho em tất cả mọi thứ tốt nhất trên đời, ngay cả đứa con sắp gọi chúng mình là mẹ, em cũng thích."

Thật ra ngày trước là do Hương không biết thụ tinh nhân tạo được, cô chỉ ngu ngu nghĩ rằng muốn có con phải làm chuyện kia với đàn ông, từ sau khi mở mang đầu óc ra Hương mới thấy cần có một đứa con, nhưng cô muốn đợi cô tốt nghiệp xong đã.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.