Tối đó thấy chị Dung đem đồ cất vào phòng trọ nhỏ xíu của hai người mà Hương vẫn chưa tin được, cô xông xáo giúp chị xếp cái này cái kia vào tủ vải, hệt như nếu cô mà không xếp lẹ có thể chị sẽ đi tiếp bỏ lại cô một mình ở Sài Gòn hoa lệ này. Dung để túi xách của mình trên đầu tủ, cởi đi chiếc quần jean bó bọc đôi chân thon thả của mình để thay ra một chiếc quần đùi ngắn, sau khi thay đồ xong mới đi lại gần giúp Hương cất quần áo vào tủ.
"Để sáng mai xếp cũng được mà..."
Đáng tiếc cho Dung mặc dù là giáo viên dạy Văn nhưng vẫn không phân tích được tâm lý của người mình yêu, nàng còn tưởng Hương thích cái gì cũng phải gọn gàng nên phải sắp vào tủ cho bằng được, không nghĩ đến việc em ấy vì sợ nàng lại bỏ đi mà đem quần áo của nàng cất giấu, không cho phép nàng rời xa em ấy nữa.
Thấy nói không được Hương nên Dung ngồi cạnh em ấy xếp quần áo, hai người xếp tầm mười lăm phút là xong, lúc này Hương mới thở phào ra một hơi: "Xong rồi!"
Xong rồi, là từ nay chị ấy cũng không được phép xa cô. Đồ đạc lần trước chuyển nhà chị ấy còn không thèm đem ra khỏi ba lô, cô còn ỷ y tưởng rằng chị lười nên không bày đồ ra, thì ra chị ấy đã xếp sẵn chờ ngày đi. Một lần ấy khiến Hương sợ hãi, nếu không đem đồ chị ấy cất đi cẩn thận cô sợ chị ấy sẽ bỏ cô mà đi. Cô cũng tự trách mình trẻ con nhưng giấc mộng chị ấy trở về đây rất đẹp đẽ, cô sợ mình chỉ mơ một hồi mà tỉnh lại.
"Em hỏi chị mà chị không nói rõ ngày để em đi đón, chị có thấy mình hư không?"
Dung hơi dựa người mình vào người Hương, tay nàng vòng quanh chiếc eo mảnh khảnh của Hương, âu yếm bảo rằng: "Dạ có..."
Khi hai người yêu nhau Hương mới phát hiện ra rằng dáng vẻ của chị ấy giả vờ phục tùng cũng rất đáng yêu, khi chị ấy cảm thấy không khí có vẻ nặng nề chị ấy sẽ gọi gạ bảo vâng vô cùng lễ phép, khi hai người âu yếm với nhau, chị ấy cũng dạ rất ngọt. Chị ấy mềm mỏng đến nỗi Hương muốn nhũn cả người vì chị, nhưng cô biết chị không phải là một khối đậu hủ non mềm để mọi người tùy ý bóp nát, chị là một dòng nước thanh sạch, có thể uốn nắn cũng có thể ấm lạnh tùy vào nhân tình thế thái. Cô rất biết ơn vì chị yêu mình, trong lúc cô cũng phải lòng chị.
"Đi đường xa có mệt không?"
Dung hạ mi mắt của mình, gật đầu: "Đi đường xa có hơi mệt."
Mặc dù mệt nhưng Dung vẫn phải ráng thức để tổ chức sinh nhật cho chị Ngọc, đến lúc này nàng cũng buồn ngủ đến mức díu chặt cả mi, chỉ mong được lăn ra mà ngủ. Hương hôn lên má Dung, bảo Dung ngồi ngoan để cô đi trải nệm ra cho chị ấy nằm. Vì diện tích phòng hơi nhỏ nên khi không ngủ nữa cô sẽ cất nệm lên trên tường, khi cần mới thả dây cho nệm xuống.
Chị cũng không ngồi yên đợi một mình cô làm việc, chị đem gối mền đặt ở một góc lại, bày biện lên giường của hai người. Hai chiếc gối cặp, một chiếc chăn không quá dày cũng không quá mỏng, một chiếc gối ôm, đồ đạc không quá chiếm vị trí cũng không thiếu món nào.
Sau khi trải nệm xong chị nằm bên trong giường hệt như ngày xưa hai người ngủ cạnh nhau, Hương đi lại gần cửa tắt đi ngọn đèn lớn, trong phòng chẳng còn một chút ánh sáng nào cả. Tính của Dung không ưa sáng, nếu phòng mà sáng quá nàng sẽ không ngủ được, Hương tập cho bản thân cũng ngủ giống như chị, để chị có thể thoải mái ngủ, mặc cho cô sợ bóng đêm vô cùng.
Khi Hương nằm xuống giường, vừa chỉnh tư thế ngay ngắn cô đã nhận ra ngay chị đang nhích lại sát gần mình, lưng chị áp vào người cô ấm áp. Bất giác cô đưa tay ra ôm lấy lưng chị, tay đặt ở bụng chị dịu dàng: "Ngủ sớm đi em thương."
"Hương ơi..." Giọng chị có hơi buồn ngủ, có vẻ như là buồn ngủ mà gắng gượng cho bản thân thanh tỉnh.
Hương hôn nhẹ lên mái tóc chị, cho chị biết rằng cô vẫn còn đang thức.
"Lần này chị về... chỉ sợ khó mà kiếm việc, chị sợ làm khổ em."
"Không sao, em lo cho chị được mà."
Em lo cho chị được mà, câu nói này nặng tựa Thái Sơn, ở tuổi nhỏ như Hương tiền ăn học còn không đầy đủ, lấy thứ gì ra lo cho chị? Cô tự trấn an bản thân mình, tự nhủ rằng vợ mình rất cần mình, vậy nên nói cô lo cho chị được chính là cố gắng lo cho chị sẽ được. Cô phải cố gắng hết sức mình, vì chị, cũng vì trái tim của chính mình.
"Chị sẽ cố gắng tìm việc thật sớm, trong hai ba tháng sắp tới chị ngoan ngoãn ở nhà làm vợ em được không? Chị hứa chị sẽ không vô công rỗi nghề lâu đâu, nhưng cho chị thời gian... chị phải..."
Còn chưa nói xong đã cảm thấy nụ hôn của Hương tới tấp hôn lên cổ nàng, hôn lên tóc, lên bả vai nàng âu yếm. Dung sợ em ấy không nghe nên hỏi lại lần nữa, Hương trả lời giống y hệt, còn bảo thêm rằng: "Vợ em, em sẽ lo được."
"Cám ơn em."
Thật ra Dung có sổ tiết kiệm tầm bảy trăm triệu, gần bốn trăm triệu là tiền đám cưới khách khứa đi ba mẹ không thèm lấy nên cho nàng, còn lại nàng đi làm hầu như không tiêu xài cái gì nên còn dư một ít, tất cả đều bỏ vào sổ tiết kiệm. Dung để sổ tiết kiệm này để phòng thân khi bệnh tật, nhưng nàng nghĩ lại rồi, hai người phải mua một căn nhà nhỏ chứ không thể ở nhà trọ mãi như vậy được. Nàng cũng muốn thử Hương một chút xem em ấy có thể ở bên nàng lúc tiền bạc đầy đủ, cuộc sống sung túc được, liệu em có thể ở bên nàng khi cả hai người nghèo khó hay không. Vì quãng thời gian sau này nàng sẽ làm phiền em ấy rất nhiều, nếu có tính xấu nàng nghĩ em ấy nên lộ ra vào lúc này.
"Hai đứa mình có cháo ăn cháo, có cơm ăn cơm. Chị có chê đi cùng em nghèo khổ không?"
Hương nói vậy nhưng cô cũng không bao giờ nỡ để chị ngay cả cơm cũng không có mà ăn. Cho dù là bản thân có đói thế nào cô cũng sẽ nhường đồ ăn của mình cho chị, vì chị so với bản thân cô thì quan trọng hơn nhiều.
"Chị không có, em còn chưa chê chị phiền phức mà"
Dung nghe vậy mới không hài lòng, nàng xoay người lại nhìn Hương, trong bóng đen đậm đặc của màn đêm nàng vẫn nhìn ra đôi mắt của em ấy, chúng trong lành như nắng buổi sớm khiến nàng không khỏi chìm đắm. Có lẽ tình yêu là như thế này, biết yêu đối phương là rơi vào biển lớn lênh đênh nhưng vẫn không chịu được mà cho một bàn chân xuống thử xem nông sâu của nước, kết quả và rơi vào, chìm đắm đến muôn ngàn kiếp cũng không thể nào dứt ra được.
"Vậy thì chúng ta cùng cố gắng nhé?"
"Được!"
Hai bàn tay nắm lấy nhau, mười ngón tay đan vào nhau dịu dàng, hai người lặng lẽ dựa vào nhau. Mặc dù trên đời này có rất nhiều thứ hay ho hơn tình yêu, tỉ như đi chơi game rất vui, đi karaoke, đi mua sắm, xem phim cùng bè bạn, Hương chọn từ bỏ thú vui cùng bè bạn để kề cạnh bên người yêu, cho dù cho cô một ngàn cám dỗ nữa cô cũng không bỏ chị ấy bơ vơ một mình. Dung vì Hương mà từ bỏ cha mẹ mình, từ bỏ những chiếc áo dài mà nàng yêu thích, bỏ lại mái trường cùng các em học sinh là lý tưởng của nàng từ khi nàng còn nhỏ, cho dù cho nàng thêm một ngàn chướng ngại nữa nàng cũng sẽ vì Hương mà vượt qua, chỉ cần Hương nắm lấy tay nàng.
Tay đan vào tay, lời thề sẽ nên duyên cầm sắt là lời thề mãi mãi về sau.