Cô Gái Mang Hơi Thở Của Tuyết

Chương 39: Huynh Đệ Tương Tàn




Douma cười một cách vui vẻ, hắn không hề cảm thấy đau đớn hay sợ hãi gì trước những cuộc tấn công dồn dập ấy. Thiếu nữ của tuyết nhanh chóng lôi Shinobu ra khỏi người hắn, bởi cô biết được còn nán lại ít lâu sẽ bị hấp thụ mất thôi. Đáp xuống cây cầu bên dưới, Shinobu thở hồng hộc vì đã hít một chút khí lạnh mà hắn toát ra dẫn đến phổi bị hư hại.

Sao hắn lại không bị gì thế kia? Làm sao mới có thể đánh bại được hắn cơ chứ? Chẳng lẽ cứ khoanh tay chịu trói thế này ư?

Shinobu hoàn toàn không hiểu trước sức mạnh của con quỷ này, đây chính là sức mạnh của một thượng huyền sao? Mồ hôi lạnh chảy xuống gương mặt Shinobu, cô khẽ đánh mắt nhìn sang Yuki. Cú tấn công vừa nãy là cái gì? Tại sao nó chẳng gây ra sát thương gì cả? Douma hắn có bị tổn thương gì đâu, nhưng cô gái với mái tóc trắng vẫn bình thản, hít thở đều đều nâng sức tập trung lên cao độ.

Mắt cô chuyển động, hắn đến! Tốc độ của hắn nhanh hơn bao giờ hết, Douma cứ như được tiếp thêm sức mạnh vậy. Máu từ bả vai trái tuôn ra, cặp quạt sắc bén đã cắt xương quai xanh và xương sườn, làm lủng phổi trái của Shinobu. Nàng hồ điệp không phản ứng kịp nên bị thương, Inosuke và Kanao thấy vậy liền biến sắc, hét.

-"Chị Shinobu!!"

Douma ngớ người, thân thể lại một lần nữa bị cắt đôi, hắn không thể hồi phục lại nhanh chóng được? Shinobu khụy xuống, miệng trào ra ngụm máu tươi, đằng sau được Yuki bảo vệ nên ít nhất lòng cũng có chút yên tâm. Nhưng cô không thể thở được, Shinobu ho vài cái khó khăn, Kanao và Inosuke vội chạy lại xem xét. Vết thương sâu quá, thật kinh khủng với tốc độ và sức mạnh ấy.

-"A... cô gái với mái tóc trắng ấy, hình như tên cô là Yuki phải không? Cô mạnh quá, ta không hay biết gì về việc cô cắt đôi ta luôn ấy. Nhưng, cô phải cắt vào cổ ta chứ? Chém bay đầu ta ấy? Sao vậy? Hết không khí để thi triển chiêu thức hả?"

Giọng điệu ngon ngọt làm cho Yuki sởn da gà da vịt, cô đang muốn giữ sức đến tối đa để dành cho trận chiến với kẻ thù của mình, rảnh hơi đâu mà nói chuyện với hắn? Đôi mắt màu xanh lá tập trung cao độ, thượng huyền nhị phút chốc thoáng lên một hình ảnh lạ lẫm nhưng cũng thật thân quen - hắn đừ người.

*

-"Từ bỏ nhân tính để trở thành quỷ, tình huynh đệ của chúng ta đã kết thúc rồi."

Cậu bé với mái tóc màu vàng đang giận dữ, mặt cậu đen kịt, gân guốc cậu nổi lên. Đứng trước con quỷ có làn da nhợt nhạt, cười lộ hai chiếc răng nanh, một thanh âm quen thuộc u ám. Đồng phục thợ săn quỷ ẩn sau lớp kimono màu đen, chao ôi, Zenitsu cảm thấy bộ đồng phục thiêng liêng của đoàn diệt quỷ đang bị vấy bẩn. Vấy bẩn bởi con quỷ trước mặt đây - Kaigaku...

-"Mày chẳng thay đổi gì cả, vẫn yếu kém như trước đây. Mày đã lên trụ cột chưa Zenitsu? Hay vẫn lè tè dưới hàng ngũ tân binh và chỉ sử dụng mỗi một chiêu thức?"

Hắn mỉa mai cậu thậm tệ nhưng có vẻ như cậu chẳng để nó lọt vào tai, Zenitsu nghiêng đầu sang một bên - hắc tuyến bao trùm sao lưng và gương mặt đầy sát khí, cậu gằn giọng.

-"Trông ngươi có vẻ vui khi lên được chức thượng huyền đó nhỉ?"

Kaigaku "hừ" một tiếng.

-"Tao tưởng mày câm rồi?"

-"Tại sao ngươi lại trở thành quỷ?"

Giọng Zenitsu có chút run run, cậu cúi đầu xuống để không ai thấy được biểu cảm của mình bây giờ.

-"Chẳng có việc gì để tao nói cho mày biết cả."

Con quỷ trước mặt cậu từ chối câu trả lời, Zenitsu nghiến chặt răng đến mức phát ra tiếng, đồng tử cậu co giật liên hồi như thể rất tức giận, đến mức hết chịu đựng nổi sự căm phẫn này thì cậu mới hét lên.

-"Tại sao một người lĩnh hội hơi thở sấm lại trở thành quỷ... chính vì ngươi trở thành quỷ nên ông mới phải tự sát!! Ông ấy đã phải chết một mình mà chẳng có ai ở đó cả!! Thà lúc ông mổ bụng có ai đó đứng đằng sau chém đầu ông ấy, như vậy thì ông ấy không chịu đựng nổi đau đó trong cô đơn!! Ông ấy chọn cách chết đau đớn đó thay vì đâm vào cổ họng hay tim!! Bởi vì người mà hơi thở sấm lựa chọn lại đi theo con đường ác quỷ!"

Zenitsu nói được nửa câu liền nghẹn ngào trong nước mắt, cậu cố gắng nói hết câu khi chất lỏng ứ đọng ở họng, một nỗi hận thù không thể nuốt trôi. Kaigaku cười phá lên, tỏ vẻ chẳng quan tâm lấy lời mà cậu nói.

-"Thì sao? Mày nghĩ tao quan tâm chắc! Mày muốn tao ăn năn hối hận vì lão chắc! Tao không hối hận, tao không hề quan tâm! Tao thấy rất hả dạ khi lão chết trong đau đớn như thế, tao đã làm mọi thứ có thể nhưng lão lại không chọn tao làm người thừa kế! Lão còn kêu tao đi làm chung nhiệm vụ với thứ dơ bẩn như mày! Dù có là một trụ cột đi chăng nữa thì lão cũng đã trở nên vô dụng bởi bộ não nhũn và già của mình rồi!"

Chàng trai trẻ nắm chặt lòng bàn tay của mình lại, khóe miệng cậu run run nở một nụ cười đầy đau đớn chỉ vào mặt tên thượng huyền lục kia, sư huynh của cậu đó sao? Người sư huynh mà cậu đầy kính mến đấy sao? Không, bây giờ hắn chỉ là một con ác quỷ, một con ác quỷ không có tình người ham muốn sức mạnh và du͙ƈ vọиɠ của riêng mình. Zenitsu hét lên đầy phẫn nộ.

-"Ông chưa bao giờ là già cả! Nếu ta là thứ dơ bẩn thì ngươi là đồ rác rươi! Ta chỉ dùng được nhất thức còn ngươi có thể dùng được tất cả ngoại trừ nó! Ông đã chết một cách vô ích, ta thấy thương xót cho ông vì có một ứng cử viên thừa kế như ngươi!!"

Nụ cười của Zenitsu khiến cho Kaigaku ngứa mắt, hắn giận dữ đưa tay mình ra đằng sau để rút lấy thanh kiếm sau lưng.

-"Đừng có đánh đồng mày với tao!!"

Hơi thở của Sấm, thức thứ tư: Viễn Lôi.

Thượng huyền lục Kaigaku là người bắt đầu cuộc chiến này trước, hắn rút kiếm và thi triển chiêu thức. Hắn di chuyển - đi kèm là hàng loạt các tia sét màu đen phóng ra, nhưng dù thế chàng trai trẻ kia không hề nao núng. Đặt tay lên cán kiếm rồi thoáng chớp vung lên, Kaigaku đã ở phía sau cậu với nét mặt bỡ ngỡ.

-"Gáy nữa đi thằng cặn bã, sao chậm như sên vậy?"

*

Thức thứ bảy ư?

Hơi thở của sấm sét không phải chỉ có sáu thức thôi sao? Kaigku nghiến răng ken két hét lên.

-"Khốn khiếp, ông già đó đã chơi xấu tao!! Ông ta chẳng hề dạy cho tao cái chiêu thức đó cả!!"

Zenitsu quay đầu lại nhìn hắn bằng đôi mắt nâu hạt dẻ đầy đau thương tiếc nuối, giọng cậu thì thào đau đớn.

-"Không đâu sư huynh, đây là chiêu thức của đệ, đệ định dùng nó vào một ngày nào đó có thể sát cánh cùng sư huynh... vĩnh biệt, Kaigaku sư huynh."

Không... không thể nào... đó là nhưng suy nghĩ cuối cuộc đời của Kaigaku, hắn đã chết dưới tay mà kẻ hắn ghét nhất. Ông trời thật biết trêu đùa người khác.

Zenitsu từ trên không rơi xuống vì sức lực của cậu đã hao mòn gần hết, vết nứt trên mặt và cơ thể đang dần lan ra muốn xé toạc con mắt của cậu, máu cứ chảy không ngừng. May mắn thay, Yushirou đã ở đó, chàng trai quỷ bắt được cậu liền đáp xuống một mặt bằng để đứng.

Mà khoan... Yushirou lại mặc đồng phục diệt quỷ??

______________

Tôi đã mém khóc đấy =(( Kaigaku mà về chính đạo phát là tôi đổ rầm rầm luôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.