Cô Gái Hung Dữ Thu Phục Lưu Manh Xấu Xa

Chương 9




Từ sau ngày hôm đó, mỗi ngày Cổ Hựu Hiền đều chở Lâm Thanh Vũ đến phòng khám bệnh thay thuốc, tù sau hôm cô bị thương, thân thể quả nhiên đau nhức đến không thể nào xuống giường.

Cổ Hựu Hiền không nói hai lời đã đưa bế cô lên xuống lầu, còn ôm cô đến phòng khám bệnh, khiến cho mọi người đều ghé mắt nhìn, Lâm Thanh Vũ xấu hổ cứ dúi đầu vào trong lòng ngực anh, cô như thế làm cho Cổ Hựu Hiền rất vui vẻ. Bắt đầu từ sau ngày hôm đó anh đều đến chở cô đi làm cùng, vừa mới bắt đầu cô còn ra sức từ chối, nhưng vì Cổ Hựu Hiền và Hoàng Mỹ Hoa quá kiên trì, cô đành phải ngoan ngoãn để anh đưa đi làm, nhưng mà khi cách ngân hàng một đoạn thì cô đều kiên trì muốn xuống xe, tự mình đi đến ngân hàng.

Hôm nay là thứ sáu, Cổ Hựu Hiền đi đến đón Lâm Thanh Vũ về nhà như thường lệ.d.d.l.q.d

Ăn cơm tối xong, anh đi vào phòng bếp dọn dẹp giúp Hoàng Mỹ Hoa.

"Hựu Hiền à! Mấy ngày nay thật sự là đã làm phiền con rồi, mỗi ngày đều đến nhà đưa Vũ Nhi đi đổi thuốc, còn bắt con bỏ tiền mua một đống thức ăn ngon của ông Lý, thật xấu hổ." Hoàng Mỹ Hoa cười mỉm nói.

"Bác gái, đây là chuyện con nên làm, đúng rồi, hôm nay con có mang laptop, chờ một chút cho bác xem ảnh chụp đoàn xe con nói mấy hôm trước."

Chờ sau khi Lâm Thanh Vũ tắm rửa xong đi xuống lầu, đã thấy Cổ Hựu Hiền và mẹ mình chen chúc nhau xem ảnh chụp trước máy vi tính, "Cổ Hựu Hiền, anh lại đang thuyết phục mẹ tôi đi theo cái đoàn xe đạp đó của anh hả!"

"Đúng vậy! Đoàn xe của bọn anh cứ đến tối thứ bảy sẽ đi vài vòng quanh khu công viên gần khu Sâm Lâm, Tiểu Vũ em và bác gái đều tham gia đội xe đạp đi! Trong đội bọn anh cũng có một đội dành cho người lớn tuổi, buổi tối thứ bảy các bác ấy đều tham gia." Cổ Hựu Hiền nhiệt tình mời chào.

Khi Hoàng Mỹ Hoa hỏi cuối tuần thường làm gì, anh nói anh tham gia đội xe đạp, không thể tưởng được Hoàng Mỹ Hoa thậm chí có hứng thú, điều này làm cho anh bắt đầu tích cực cổ vũ, bởi vì nếu như mẹ đã tham gia thì đương nhiên con gái cũng sẽ đi theo.

Lâm Thanh Vũ hiểu rõ Cổ Hựu Hiền đang suy nghĩ cái gì, cô giữ im lặng đi theo anh đến phòng khám bệnh khám lại, chỗ bị rách da đã hồi phục tốt sắp trở lại bình thường rồi, sau khi bác sĩ Uông nói có thể không cần đến hoán dược nữa, đêm đó, trong phòng Lâm Thanh Vũ truyền đến tiếng rên rỉ một tiếng lại một tiếng khó có thể nhẫn nại . . . . . .

"Ừ, nhẹ một chút, ôi. . . . . ." Lâm Thanh Vũ nghiêng đầu, cắn răng nhẫn nại.

"Nhịn một chút, sắp xong rồi!" Cổ Hựu Hiền mặc dù không muốn chút nào, nhưng vẫn hung ác quyết tâm dùng sức.

"Muốn chết! Cổ Hựu Hiền, tôi đã đau đến kêu la oai oái, anh lại còn dùng sữa ấn xuống như vậy."

"Không dùng sức xoa vết bầm, em sẽ càng đau nhức nhiều ngày hơn!" Anh dùng thuốc nước, xoa bóp mạnh tay.

Tuy vết trầy trên người Lâm Thanh Vũ đã gần khỏi hẳn rồi, nhưng toàn thân cao thấp nhiều chỗ bị bầm tím mới thật sự nghiêm trọng, cho nên Cổ Hựu Hiền xung phong nhận việc xoa bóp tan vết bầm cho cô.

Lâm Thanh Vũ thay quần áo ngắn tay thuận tiện cho việc xoa bóp, nhưng bởi vì không khí lạnh tràn vào, dứt khoát mở hệ thống sưởi mới mời Cổ Hựu Hiền vào phòng.

Đối với Cổ Hựu Hiền mà nói đây không phải chuyện đùa, có thể đi vào được gian phòng của người con gái mình thích, thật sự rất có ý nghĩa.

"Tối cuối tuần mà anh không đến nhà khách cũng không sao hả?" Nhìn Cổ Hựu Hiền đang chăm chú xoa vết bầm giúp mình, thậm chí bên trán cũng bắt đầu đổ mồ hôi, liền tiện tay cầm giấy lau tran cho anh.

"Đừng lo, nhân viên của anh được anh rèn giũa đến bây giờ có thể tự mình giải quyết được rồi, nếu như anh không có ở đó mà bọn họ không xử lý được, vậy anh còn thuê bọn họ làm gì chứ?" Cổ Hựu Hiền cười vui vẻ, mấy ngày nay thái độ Lâm Thanh Vũ đối với anh khác xa với trước kia, có khi còn có thể thấy đôi mắt ngây thơ xinh đẹp kia đang theo dõi anh, khi ánh mắt hai người giao nhau thì cô còn có thể dùng nụ cười ngọt ngào đáp lại.

Giống như bây giờ cô còn ôn nhu lau mồ hôi giúp anh, anh quả thực thụ sủng nhược kinh, lấy hết dũng khí lấy ra cái gì đó mà tối muộn hôm trước anh năn nỉ mẹ đi mua cùng.phuonganhlqd

Lâm Thanh Vũ nhìn Cổ Hựu Hiền lấy ra một cái hộp không nhỏ, sau khi mở ra, một chiếc vòng ngọc xanh biếc sáng long lanh hiện ra ở trước mắt cô.

"Anh không hiểu vòng ngọc, cho nên mới nhờ mẹ dẫn đến cửa hàng mà mẹ hay mua, tìm mãi cũng không thấy chiếc nào giống với chiếc vòng cũ của em, chủ tiệm nói, một khối ngọc chỉ có thể làm ra một chiếc, mỗi một chiếc đều là độc nhất vô nhị, anh nghĩ, giống như em đối với anh mà nói cũng là độc nhất vô nhị bảo bối trân quý nhất trên thế giới, cho nên anh lấy cái này cảm thấy rất thích hợp với em." Cổ Hựu Hiền chuyên chú nhìn khuôn mặt mềm mại, trắng nõn của Lâm Thanh Vũ lộ ra vẻ ửng hồng, làm cho anh muốn tiến đến hôn lên đó một cái.

Cầm lấy vòng ngọc trong hộp, loại ngọc xanh tươi tràn đầy thanh khí, chỉ nhìn cũng biết giá trị xa xỉ, cô có chút tức giận khi anh xài tiền bậy bạ, nhưng nghĩ đây là tâm ý anh dành cho mình, trong lòng cũng cảm thấy thật ngọt ngào.

"Anh đeo cho em." Lấy dầu bà chủ đặc biệt đưa cho mình ra, anh có chút gấp gáp kéo tay cô, cẩn thận đeo chiếc vòng vào, "Bà chủ còn nói đùa rằng 『 nếu như cô bé kia đồng ý để cậu đeo cho cô ấy vậy có nghĩa là cô ấy đã tiếp nhận tâm ý của cậu ơi 』, Tiểu Vũ, thật vậy chăng? Em thật sự đồng ý làm bạn gái của anh sao?"

Ánh mắt Cổ Hựu Hiền chớp động lo lắng chờ mong, nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng gật nhẹ hai cái, vốn tưởng rằng mình sẽ lớn tiếng hoan hô, nhưn mà giờ phút này anh lại an tĩnh, cảm động sâu sắc tràn ngập lòng anh khiến anh kích động không thôi, khẽ kéo bàn tay mình vừa nắm lấy không buông, kéo cô vào trong ngực mình, ôm chặt lấy cô, trong lòng tràn đầy vui mừng.

Lâm Thanh Vũ ôm ngược lại Cổ Hựu Hiền, trong không gian không tiếng động, lúc này hai trái tim tựa sát vào nhau đang đánh trống reo hò.

Sau nửa ngày, Cổ Hựu Hiền nhẹ nhàng mở miệng: "Tiểu Vũ, ngày mai em tới buổi tiệc cuối năm của công ty anh, có muốn nghe anh kéo bản xô nát ánh trăng không?"

"Không cần." Lâm Thanh Vũ trả lời không lưỡng lự làm cho anh kinh ngạc không thôi.

Cổ Hựu Hiền vuốt hai cánh tay cô, hỏi: "Không phải em nói rất chờ mong sao? Sao lại không muốn nghe?"

"Em muốn nghe một mình, nó sẽ chỉ thuộc về một mình em." Lâm Thanh Vũ cười lộ ra một chút bướng bỉnh và tùy hứng, âm thanh mình thương nhớ nhiều năm như vậy, cô cũng không tốt bụng đến mức đi chia sẻ với người khác.

"A! Lòng dạ hẹp hòi! Thì ra là em cũng muốn độc chiếm anh. . . . . ." Cổ Hựu Hiền cười tà, không hề báo động trước đã cúi đầu xuống, nhanh chóng hôn nhẹ lên đôi môi hồng nhuận của cô, "Anh yêu em. . . . . ." Ghé vào bên tai cô nói nhỏ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.