Cô Gái Gamer! Bảo Bối Của Tôi

Chương 29: End




Sáng hôm sau, vẫn như thường ngày, nó mở mắt ra là gặp hình bóng quen thuộc đang cặm cụi rót nước,gọt trái cây với những ngón tay gầy gò vì tuổi già, quay sang nhìn mình mỉm cười:

_chào buổi sáng, ông già " nó nói

_chào buổi sáng, thiếu nữ " hắn nói

_hihi, tôi còn trẻ nên phải gọi thiếu nữ như vậy là khá đúng " nó cười nói

_uhm, vậy em yêu muốn ăn gì?

_lâu lắm mới nghe ông gọi tôi như vậy đấy

_uhm * chỉ là tôi muốn gọi bà trẻ lại vì muốn bà sống lâu hơn thôi *

_hahaa, tôi bỗng nhớ lại ngày xưa quá

_ngày xưa còn trẻ, vận động nhiều, giờ xương khóp không cho phép nữa rồi

_ông này " nó đỏ mặt

_giời, già rồi mà vẫn ngại sao?

_kì thật

_à quên, bà còn trẻ lắm

_đúng đúng

_tôi ra ngoài chút

_uhm

Hắn đi ra ngoài, đơn giản là vì hắn ho khá nhiều,nhưng ho trước mặt nó thỉ sợ nó lo lắng,nên đành ra ngoài ho, rồi lại đi vào tiếp tục chăm sóc cho nó:

_ông ra ngoài làm gì thế?

_à tôi chỉ hít thở xíu thôi

_uhm, ông đã ăn gì chưa?

_chưa, tôi chờ bà thức

_sao không ăn, ông thật là

_ăn cùng bà vui hơn mà

_mai mốt ăn trước đi kẻo đói

_rồi rồi, vậy giờ ta ăn chưa?

_ăn ăn, ông đúng là ngốc mà

_tôi biết rồi, lần sau sẽ không như thế

_uhm

Rồi hắn giải trí cho nó bằng cách lấy báo, truyện hoặc sách đọc cho nó nghe, đọc cho nó từng dòng chử dịu dàng, rồi lại ra vào phòng để ho

Hắn càng ngày ho càng nhiều hơn, cứ mãi giấu nó như vậy cũng không phải là cách, hắn nói rằng hắn ngứa dây thất cổ trong, nên mới ho, nó thỉ nghĩ đây là bệnh viện, nên khám thì tốt hơn, nhưng đem lại kết quả, hắn bị bệnh phổi, hắn vẫn giấu nó:

_sao rồi? Kết quả thế nào?

_chỉ là thời tiết thay đổi nên ho nhiều

_may thật, tôi sợ ông bị phổi hay lao gì đó là không xong

_không đâu, bà đừng lo

_sao không lo được, tại tôi ông mới như thế mà

_thôi được rồi, tôi sẽ chú ý mà

_hazi, ông lại bướng rồi

_bà uống thuốc chưa?

_rồi

Bỗng điện thoại của hắn có người gọi đến,là Gia Lâm, hắn lấy ra và bật lên " alo, papa, con và con Nana nay phải thi nên không vào bệnh viện được, pama đừng buồn nha " hắn cười khì "ừ, lo học đi, đừng lo cho pama, pama tự lo được mà " Gia Lâm dạ một cái rồi tiếng Tút kéo dài, hắn và nó nhìn nhau cười ngán ngẫm

____________sáng hôm sau____________

Một buổi sáng đẹp trời, bầu trời xanh biếc, lá cây bên ngoài canh tươi tốt đung đưa theo gió tạo ra nhiều tiếng " Xào Xạc, Xào Xạc " tạo cho người ta cảm giác yên bình, vườn hoa tỏa ra một mùi hương dễ chịu, bướm bay khắp nơi, chim hót trên cây ríu rít như chào đón ngày mới, trong phòng 203, hai con người đang nắm chặt tay nhau như tỏ ra một ám hiệu mình rất yêu nhau, họ đang ngủ, một phong cảnh thật mơ hồ, người đàn ông ngồi trên ghê đầu nằm xuống người của người đàn bà, hai mắt nhắm nghiền, tay nắm chặt đan nhau đặt trên bụng người đàn bà, người đàn bà nằm ngửa thẳng dóc cũng nhắm mắt,hai người khá là đẹp trong phong cảnh này, rồi tiếng xe đẩy gấp gút, tiếng y tá trong loa phát lên:

_hai bệnh nhân phòng 203 đã từ trần,người nhà bệnh nhân có bên ngoài thì mau vào nhỉn mặt lần cuối

Rồi cả tiếng đồng hồ trôi qua, Lâm và Ngọc được thông báo chạy đến bệnh viện, hai đứa như ngã khụy nhìn khung cảnh trước mắt mình,một sự ra đi hỉnh viễn của hai con người này, họ đã ra đi mãi mãi, nhưng trong họ thật hạnh phúc với nụ cười nhẹ trên mặt mình, họ luôn ở cạnh nhau ngay cả lúc mất, họ được an tán gần nhau, chẳng rời....

______________.......

Có lẽ xem xong chap này đọc giả sẽ rất là tuột cảm hứng hay không thích cái kết này, nhưng đây là một thông điệp của một người đàn bà đã nằm tuổi 90 và từ trần, cháu nhớ bà, thông điệp: hãy trân trọng từ giây phút bên người pn iu thw, đừng để một ngày nào đó phải hối hận, thật sự rất hối hận

Mn ai tuột cảm xúc thì bl để mk pt r mk ra ngoại truyện hay để lấy lại cảm xúc cho mn nha🤣


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.