Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 71




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Chỉ trong nửa ngày ngắn ngủn, thế giới quan của Hướng Ý đã hoàn toàn sụp đổ.

"Đại... Đại sư, có quỷ... có quỷ... Hướng Ý bò lết về nhà, gào thét thảm thiết.

Dương Miên Miên không khỏi kinh ngạc: "Cậu nhìn thấy sao?"

“Ừ.” Hướng Ý gật đầu liên tục, sắc mặt tái nhợt.

Dương Miên Miên khóe môi khẽ nhếch lên: "Chúc mừng cậu trúng thưởng lớn rồi, người bình thường sẽ không nhìn thấy được."

Nghe vậy, sắc mặt Hướng Ý càng tái nhợt.

"Tôi... tôi muốn về nhà…" Giọng hắn run lên.

"Cửa ở phía sau cậu, đi ra ngoài rẽ trái sẽ thấy cầu thang.". Dương Miên Miên nói xong, dừng một chút: "Nhân tiện, đi xuống lầu phải nhẹ nhàng, đừng đánh thức địa phược linh trong góc."

Hướng Ý khó hiểu: "Linh? Linh gì cơ?"

Dương Miên Miên: "Địa phược linh, hiểu đơn giản thì họ là những người chết đi nhưng chưa giải được hết oán khí, nếu họ có thể tìm được người chết thay, sẽ tiêu trừ được oán khí, đến địa phủ đầu thai."

Hướng Ý đang định bước ra, nghe xong, chân lại cứng đờ.

"Rốt cuộc hắn đã rơi vào hang quỷ gì thế này?

Đúng lúc đó, điện thoại reo, Hướng Ý bị âm thanh bất ngờ làm cho sợ hãi đến mức suýt chút nữa ngã xuống.

Cuộc gọi là từ ba hắn, hắn vừa nghe điện thoại vừa khóc.

"Ba, con không muốn sống ở đây, ba có thể tìm cho con một vệ sĩ mới, hoặc một đạo sĩ khác cũng được." Hắn lên tiếng, không phải đòi tiền như ý định ban đầu, mà là tìm cách giữ mạng.

Hướng Đạt làm ngơ trước tiếng kêu của con trai, lạnh lùng nói: “Ba vừa xử lý đám bạn tốt của con rồi, cho đến khi ba giải quyết xong chuyện, bọn nó sẽ không đến tìm con nữa. Thời gian này con cứ ở bên Dương đại sư đi, cô ấy sẽ bảo vệ cho con."

Ông không phải chưa từng nghĩ đến việc tìm cho con một đại sư nổi tiếng, nhưng đã là đại sư, hầu hết sẽ rất khó tiếp cận, sẽ không đồng ý làm vệ sĩ 24/24.

Trước khi tìm đến Dương Miên Miên, ông cũng đã điều tra kỹ. Mặc dù Dương Miên Miên rõ ràng chỉ là một tài xế gọi xe trực tuyến, nhưng chuyện của Tô gia, Tống gia và chuyện ở Thanh Đàm trấn đều có dấu vết cho thấy cô có nhúng tay.

Đến được vị trí này, ông hiểu rõ, trên thương trường, ngoài sự nhạy bén, còn phải có thêm những yếu tố khác. Những yếu tố này huyền diệu, khó giải thích, nhưng quả thực có những người có thể xác thực yếu tố ảnh hưởng của nó.

Trong những năm qua, ông cũng đã tiếp xúc với một số đạo sĩ, đạo trưởng, có chút hiểu biết với những người trong giới huyền môn.

Người như Dương Miên Miên, thực sự có năng lực, nhưng lại không nổi tiếng, đưa Hướng Ý đến cạnh cô, còn có thể tránh sự chú ý, là chuyện tốt.

Hướng Đạt lo lắng cho con trai mình, đương nhiên sẽ không đáp ứng yêu cầu của hắn.

Hướng Ý cúp điện thoại, lập tức đổi thành vẻ mặt buồn bã, cảm giác như mình bị bỏ rơi.

Dư Duyên nhìn thấy Hướng Ý co ro trên sô pha, bộ dáng như bị đả kích, kinh hãi không muốn rời đi, ánh mắt có chút lạnh lùng.

Võ Tiểu Tứ đã quen với việc làm tay sai, nhãn lực của hắn tốt hơn Hướng Ý rất nhiều. Vừa nghe Dương Miên Miên nói Hướng Ý ở cùng mình, hắn đã nhanh chóng quay về nhà, trải chiếc ghế sofa gấp ra.

Đợi một lúc vẫn không có ai sang, hắn suy nghĩ một lúc rồi đi đến nhà Dương Miên Miên.

Lúc mới bước vào, Dư Duyên nhìn về phía cửa, lúc này ánh sáng lạnh lẽo trong mắt mới biến mất, Võ Tiểu Tứ sợ đến dựng cả tóc gáy.

Người này hàng ngày tiếp xúc với người chết, mức độ nguy hiểm so với lão đại nhà hắn, là một chín một mười.

Dư Duyên nhàn nhạt nhìn một chút, Võ Tiểu Tứ nhanh chóng hiểu ra.

Dư Duyên là người đàn ông của lão đại, địa vị cũng giống như lão đại, Võ Tiểu Tứ lập tức đi tới ghế sô pha, túm lấy Hướng Ý kéo về phòng mình.

"Anh đang làm gì vậy? Thả tôi ra. Bên ngoài có một con quỷ.", Hướng Ý hiện đã quyết định, nếu đã không thể đi, vậy cứ ở cạnh Dương Miên Miên, vậy mới có cảm giác an toàn.

Võ Tiểu Tứ thấp bé hơn Hướng Ý một chút, đối phương vùng vẫy một chút, hắn đã mất hết khí lực.

Hướng Ý liếc mắt thấy Dương Miên Miên đã ăn xong, không cần suy nghĩ, đứng dậy, lập tức nhảy tới trước mặt Dương Miên Miên, muốn vươn tay tóm lấy cô...

Nhưng lại chỉ nắm vào khoảng không…

Dư Duyên kéo Dương Miên Miên sang bên cạnh một chút. Đôi mắt băng giá dán chặt vào cánh tay Hướng Ý chưa kịp rút lại.

"Nếu cậu không muốn ở đây, tôi có thể giới thiệu cho cậu một chỗ tốt khác."

Hướng Ý kinh ngạc nhìn Dư Duyên, vẫn cảm thấy Dư Duyên sẽ không tốt bụng như vậy.

“Phòng biệt giam của Đội Cảnh sát Hình sự Thành phố, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.”

"Tôi... tôi không đi." Hướng Ý rút tay lại, lùi lại một bước. Chỉ có loại người não hỏng mới nghĩ đến chạy đến phòng giam mà ngồi.

Hướng Ý cuối cùng cũng phát hiện ra tại sao vừa rồi Dương Miên Miên lại nhận ra Dư Duyên giả mạo.

Người này giống như một tảng băng sống, không chỉ lạnh lùng mà còn u ám, không phải là kiểu khí chất mà người bình thường có thể bắt chước được.

Dương Miên Miên nghe được lời đề nghị của Dư Duyên, ánh mắt sáng lên.

Cục Cảnh sát Hình sự là nơi chính khí hừng hực, mấy oan hồn bình thường không thể đến gần, đúng là một nơi tốt.

“Không, tôi không đi.” Hướng Ý tất nhiên cũng nhìn thấy sự thay đổi trong ánh mắt của Dương Miên Miên, liền lùi lại: “Không phải cô vừa bảo tôi ở cùng người đó sao? Tôi sẽ không vào phòng giam.”

"Võ Tiểu Tứ, tôi sẽ ở cùng anh ấy.". Võ Tiểu Tứ bước tới và nắm lấy cánh tay của Hướng Ý: "Tôi ở ngay cách vách lão đại thôi, cậu yên tâm, ở đây ma ngưu quỷ xà thần gì cũng không dám động đến cậu."

Lời nói của Võ Tiểu Tứ không hề khoa trương, lúc mới đến đây hắn cũng rất sợ hãi. Nhưng sau một thời gian, hắn nhận ra đám âm hồn đều rất cung kính với Dương Miên Miên. Dương Miên Miên ở tiểu khu này, địa vị không khác gì Đại Vương.

Những con ma đó sử dụng còn thuận tay hơn cả camera chạy bằng cơm, 360 độ không góc chết, thời điểm quan trọng còn có thể ra tay.

Cuối cùng, Võ Tiểu Tứ kéo Hướng Ý vẫn còn chưa cam lòng, 2 người xềnh xệch trở về phòng cách vách, thuận tay cầm theo 2 thùng mỳ Dương Miên Miên vừa mua.

Vừa lúc thùng mì của hắn vừa hết, có thể ăn chặn một ít.

Hướng Ý không hề biết mì mà anh mua với 250 nhân dân tệ phí sinh hoạt cuối cùng đã bị người ta tính toán, giờ trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh quỷ hồn mặt đầy máu kia toác miệng cười với anh.

Ở đây có thật sự an toàn không vậy?

Sau khi Hướng Ý rời đi, thế giới cuối cùng cũng trở nên yên tĩnh.

Dương Miên Miên mở cửa sổ, vẫy vẫy về phía dưới lầu. Âm hồn đứng trên tường phiêu phiêu  bay đến, đáp xuống bên cạnh giường.

Dư Duyên nhìn Dương Miên Miên và nói với cửa sổ trống không: "Cảm ơn nhé, coi như nợ anh một ân tình. Sau này tôi sẽ nói mấy lời tốt đẹp cho anh trước mặt Bạch Vô Thường."

Dương Miên Miên nói xong, lại vẫy tay, tựa như tạm biệt. Một lúc sau, cô rút tay lại, đóng cửa sổ, rồi kéo rèm lên để che bớt ánh đèn neon ngày càng nhiều bên ngoài.

Dư Duyên dùng khăn lau sạch vết nước trên tay, đi đến trước mặt Dương Miên Miên, giọng lo lắng nói: "Em không sao chứ?"

Dương Miên Miên dừng một chút, cau mày thở dài: "Sự tình rắc rối hơn so với tưởng tượng của em nhiều."

Không biết con sơn ly vừa rồi là tình huống gì, có thể xâm nhập ký ức của con người, cũng không biết nó có thể vào sâu bao nhiêu.

Dương Miên Miên có chút lo lắng chuyện Vu tộc sẽ bị bại lộ.

Mặc dù hồn thể của Mã Phục Minh đã trở về thể xác nhưng rõ ràng còn chưa hoàn chỉnh, có thể sẽ ở trạng thái thực vật đến hết đời. Hơn nữa, sau khi chết, nếu hồn thể tàn khuyết, chỉ sợ khó mà có thể tiếp tục luân hồi làm con người.

Con sơn ly kia làm hỏng hồn thể của con người, đã phạm vào điểm tối kỵ của địa phủ.

Linh hồn của con người là độc quyền. Nếu bị cưỡng chế đoạt xá, hoặc là khống chế linh hồn của người khác, thời gian đủ lâu có thể khiến cho linh hồn của nạn nhân không thể dung hợp lại vào cơ thể, dễ trở thành người ngốc.

Mã Phúc Minh lúc nãy cô nhìn lại khác, trên người không hề lộ ra chút âm sát của âm hồn nào.

Nếu trước đó cô không từng gặp ông ta ở cổng siêu thị, có thể nhận thấy sự thay đổi trong khí chất của ông ta, có lẽ đã không phát hiện ra hồn thể của ông ta có vấn đề.

Lúc này, âm thanh trả lời trên ứng dụng Kim Mãn Lộ cuối cùng cũng vang lên.

Dương Miên Miên đã gửi tin báo cáo tình hình đến ứng dụng Kim Mãn Lộ, bên kia bây giờ mới phản hồi.

Cả sơn ly và hồ ly đều là những sinh vật rừng có trí thông minh cao, nếu có kỳ duyên, có thể sinh ra linh trí, con sơn ly mà cô gặp có thể là một con yêu tinh.

Chỉ là với sự tiến bộ của khoa học kỹ thuật của con người, môi trường sống của các sinh vật rừng ngày càng ít, kỳ duyên đã ít, lại càng hiếm có, gần trăm năm nay, theo ghi chép của địa phủ, những linh hồn yêu quái ghi nhận được chỉ đếm trên đầu 5 ngón tay.

Dương Miên Miên đọc tin nhắn này, suy nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn luôn cảm thấy tất cả đều thiếu mất chút gì đó liên kết.

Duyệt Thái kinh doanh bất động sản, sở hữu nhiều biệt thự, sơn trang du lịch và khu sinh thái.

Dương Miên Miên mở cầm điện thoại lên tìm kiếm. Duyệt Thái đã khởi động một dự án biệt thự trên núi mới cách đây ba tháng, mục đích là xây dựng ra một môi trường sống gần gũi với thiên nhiên.

Vị trí của biệt thự nằm trên núi Mộc Nam, cách Cẩm Thành hơn 300 km.

Mộc Nam không chỉ là một ngọn núi mà là một tập hợp các núi từ núi Mộc Nam đi về phía Tây, địa hình dốc và hiểm trở, đường núi gập ghềnh, thôn gần nhất cũng cách đó tận 50km đường núi, nên bình thường rất ít người qua lại.

Hầu hết thanh niên trong thôn đã vào thành phố đi làm, người bản địa ở vùng núi này ngày càng ít đi. Cũng giống như quê hương của Dương Miên Miên, núi Mộc Nam gần như trở thành một nơi biệt lập.

Dương Miên Miên duỗi hai ngón tay, phóng to bức tranh về Mục Nam, ở đây rừng núi nguyên bản chưa bị tổn hại, nên cây cối đều cao lớn tươi xanh.

Dương Miên Miên nhìn bức ảnh này, trầm ngâm suy nghĩ.

Địa phủ có quy tắc của địa phủ, sẽ không trực tiếp tiết lộ thông tin về cuộc đời của người sống, nhưng những thông tin vừa rồi mà app Kim Mãn Lộ trả lời cũng cho cô một số manh mối.

Ngày nay, môi trường sống cho các sinh vật rừng ngày càng bị thu hẹp. Mảnh núi Mộc Nam này có lẽ là một trong những môi trường sống cuối cùng còn sót lại của những loài động vật đó. Hiện Tập đoàn Duyệt Thái lại xây dựng một biệt thự trên núi trên ngọn núi này, phá hoại gia viên của chúng, bị sơn ly yêu tinh đến báo thù cũng là điều bình thường.

Nhưng cô vẫn có chút khó hiểu.

Dương Miên Miên lắc điện thoại về phía Dư Duyên: “Anh nghĩ có ai sẽ mua nhà xây ở nơi như thế này không?”

Chưa kể là vùng hẻo lánh, đường núi đã là vấn đề rồi, chắc phải mấy năm nữa mới cải tạo xong được.

Dư Duyên chỉnh lại kính: "Doanh nhân đều làm việc dựa trên lợi nhuận, quyết định nào cũng sẽ dựa trên yếu tố này. Dù ở đây bị lỗ, thì sẽ có chỗ khác bù lại."

Dương Miên Miên nhướng mày, xem ra Dư Duyên cũng cho rằng người xây nhà ở đây đúng là não có vấn đề.

Nếu không phải vì kiếm tiền, lý do gì khiến Hướng Đạt gật đầu đồng ý xây nhà ở đây? Lần trước nói chuyện với Hướng Đạt, ông ấy nói mình đã có ý định từ chức chủ tịch, thời điểm này, ông ấy sẽ không đưa ra những quyết định vô lý như vậy.

Suy nghĩ một chút, Dương Miên Miên đi tới phòng bên cạnh, gõ cửa Võ Tiểu Tứ.

Vừa mở cửa ra, căn phòng tràn ngập mùi mì ăn liền. Hướng Ý và Võ Tiểu Tứ đang gục đầu ăn mì.

"Thích nghi không tồi nhỉ?" Dương Miên Miên cười tủm tỉm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.