Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 64




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tô Diệp siết chặt cây chích điện trong tay, nhìn qua lỗ nhìn trộm trên cửa.

Nhìn thấy đúng là là Triệu Nhất Hàm, Tô Diệp thở phào nhẹ nhõm.

"anh đến rồi, nhanh vào đi.". Tô Diệp mở cửa, gọi Triệu Nhất Hàm vào.

Khóe miệng Triệu Nhất Hàm nhếch lên, giống như đang cười, nhưng đầu lại hơi cúi xuống, mắt hơi ngước lên, cơ mặt có chút mất phối hợp.

Tô Diệp đang nghĩ đến cái đầu trong toilet, cũng không nhận ra Triệu Nhất Hàm có gì kỳ lạ, cũng không để ý tới việc hắn đi đường luôn nhìn xuống dưới chân.

“Anh không đến thì tôi sẽ phát điên mất.” Tô Diệp đóng cửa đi vào nhà vệ sinh, “Nói cho anh biết, hôm nay quả thật tôi nhìn thấy một thứ gì đó không sạch sẽ trong bồn cầu. Tôi vừa mới vào đã bị doạ, sợ gần chết."

Ánh mắt của Triệu Nhất Hàm rơi vào lưng Tô Diệp, khóe miệng càng ngày càng rộng.

Bây giờ đã bước vào mùa thu, ban đêm thời tiết mát mẻ, Tô Diệp mặc một chiếc váy cotton dài tay ở nhà, kiểu dáng bảo thủ, cũng không có gì sai trái.

Chỉ là do sợ cái đầu của người phụ nữ trong nhà vệ sinh đến toát mồ hôi lạnh, trên lưng cô mơ hồ có vết mồ hôi nhàn nhạt.

Ánh mắt của Triệu Nhất Hàm từ từ di chuyển từ tấm lưng hơi đẫm mồ hôi của Tô Diệp xuống phần hông hơi lắc lư khi cô bước đi...

"...Triệu Nhất Hàm, anh có tin lời tôi nói không? Anh có nghĩ tôi điên không...Này! Triệu Nhất Hàm, anh đang làm gì vậy!"

Tô Diệp đang nói chuyện thì quay lại, phát hiện Triệu Nhất Hàm đang đứng ở phía sau, suýt nữa chạm vào lưng cô, vẻ mặt Tô Diệp thay đổi, cô lùi lại một bước: "Anh làm gì mà lại gần tôi thế?"

Triệu Nhất Hàm nhếch môi nói: "Tin chứ, nếu không tin, tôi đã không đến đây rồi."

Tô Diệp vẻ mặt ủ rũ nói: "Vậy anh tránh xa tôi ra một chút đi."

Tô Diệp vừa nói vừa lùi lại hai bước, rất nhanh đã đến cửa phòng tắm, không thể lùi thêm nữa.

Nghe vậy, Triệu Nhất Hàm không hề lùi bước mà tiến lên, cười lớn.

Nói: "Đứng gần mới nghe rõ được."

Tô Diệp đột nhiên cảm thấy trong lòng vang lên tiếng chuông báo động.

Bây giờ cô mới nhận ra cô và Triệu Nhất Hàm không hề thân đến mức này.

Triệu Nhất Hàm học trên họ một lớp, không cùng lớp với cô, cô biết Triệu Nhất Hàm chỉ vì Diệp Bân và hắn là bạn cùng phòng, cô không biết rõ về người này.

Tô Diệp hối hận vì vừa rồi trong lúc tuyệt vọng đã nhờ đến hắn.

Nhìn thấy vẻ mặt ủ rũ và cảnh giác của Tô Diệp, Triệu Nhất Hàm tiến lên hai bước. Vóc dáng của hắn không thấp, chỉ cần đến gần, cảm giác áp bức đã rất rõ ràng.

Tô Diệp sắc mặt tái nhợt nói: "Triệu Nhất Hàm, tôi thích Diệp Bân, anh biết đấy, nếu anh cò coi cậu ấy là bạn thì đừng làm loạn. Nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát!"

Triệu Nhất Hàm cười: "Cô không phải giả vờ với tôi làm gì."

Anh ta đặt một tay lên tấm cửa, nhốt Tô Diệp ở dưới người, trên mặt nở nụ cười khinh thường: “Chúng ta đều là người lớn, nửa đêm cô gọi điện thoại đến, không phải là muốn câu dẫn tôi sao?"

"Tôi không có!" Tô Diệp lo lắng, vội vàng trốn sang một bên, nhưng chưa kịp đi đã bị Triệu Nhất Hàm kéo lại.

"Triệu Nhất Hàm, buông tôi ra!",  Tô Diệp vừa sợ vừa lo lắng.

Cho dù có cố giả vờ thế nào, cô ấy cũng chỉ là một cô bé mới bước vào xã hội, lúc này phía sau có ác quỷ, trước mặt có ác nhân, Tô Diệp sợ hãi đến mức không thể kiểm soát.

"Anh... Anh đừng tới đây, nếu không tôi sẽ tố cáo anh tội cưỡng gian". Tô Diệp sắc mặt tái nhợt nói.

"Cưỡng gian? Haha, cô chủ động gọi cho tôi, chủ động mở cửa, để xem ai tin cô! Tôi sẽ nói là cô cố ý câu dẫn tôi!". Triệu Nhất Hàm hừ một tiếng, bĩu môi tiến đến gần mặt Tô Diệp.

"Ahhhh", - Nhìn thấy khuôn mặt của Triệu Nhất Hàm đột nhiên phóng to trước mắt mình, Tô Diệp vô thức đẩy vật trong tay về phía Triệu Nhất Hàm.

Ngay sau đó, Triệu Nhất Hàm hét lên, ngay lập tức buông Tô Diệp ra.

Lúc này Tô Diệp mới ý thức được mình đang cầm thứ gì, trong lúc căng thẳng, cô đã quên mất  mình đang cầm gậy chích điện, chuyên trị sắc lang.

Nhìn thấy Triệu Nhất Hàm đang ôm cánh tay vừa bị dùi cui điện giật, không kịp để ý đến cô, trên mặt Tô Diệp hiện lên một tia tàn nhẫn, cô nắm chặt dùi cui điện, dí thật mạnh vào Triệu Nhất Hàm.

Cô vừa dí vừa chửi: "Cặn bã! Bại hoại!"

Triệu Nhất Hàm bị dí, hốt hoảng né tránh, nhưng các cơ nơi hắn bị điện giật trở nên cứng đờ và tứ chi dường như mất kiểm soát, càng trốn tránh, hắn càng về được những cú dí dữ dội từ Tô Diệp.

Triệu Nhất Hàm tuy rằng không thấp, nhưng lại không thích vận động, sau khi bị đánh như vậy, lập tức mất đi khả năng phản kháng, vô cùng xấu hổ.

Đôi mắt của Tô Diệp lúc này đã đỏ hoe, như thể hôm nay cô muốn trút hết nỗi sợ hãi của mình lên Triệu Nhất Hàm, nhưng lời cầu xin tha của Triệu Nhất Hàm hoàn toàn không lọt vào tai cô.

Vừa rồi cửa không đóng chặt, Dương Miên Miên mở cửa đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này.

Thật là náo nhiệt…

Dương Miên Miên dựa vào tường phòng khách, nhìn Tô Diệp díi cây gậy thêm mấy cái nữa mới nói ra.

"Cứu…Cứu mạng…"

Triệu Nhất Hàm bị dí điện đến trào cả nước mắt nước mũi,  thấy có người đến, trên mặt hắn hiện lên một tia hy vọng.

Sự xuất hiện của Dương Miên Miên cuối cùng cũng khiến Tô Diệp tỉnh táo lại, lúc này mới dừng hành động.

Sau một hồi hỗn chiến, Tô Diệp toàn thân đổ mồ hôi, nhưng sau khi trút giận xong, cô lại cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

"Cô còn cần bùa không?", thấy Tô Diệp nhìn sang, Dương Miên Miên nhướng mày.

"Có!" Nghĩ tới mục đích gọi Dương Miên Miên, lòng Tô Diệp lại thắt lại, cô vô thức liếc nhìn phòng tắm phía sau, không xác định hỏi: "Bùa của cô có tác dụng không?"

Dương Miên Miên nhướng mày: "Cô thử xem thế nào?"

Tô Diệp: "Cái này thử thế nào?"

"Dễ thôi.", Dương Miên Miên vừa nói vừa đi đến gần Triệu Nhất Hàm, giơ chân đá thẳng vào gốc đùi của hắn, chỉ cần dịch lên phía trên thêm một tí thôi chính là vị trí trọng điểm kia.

Triệu Nhất Hàm hét lên, co rúm lại vì sợ hãi.

Cùng lúc đó, tiếng hét thảm thiết của một người phụ nữ vang lên.

Tô Diệp chỉ cảm thấy trên người Triệu Nhất Hàm đột nhiên xuất hiện một đạo hư ảnh, ngã xuống đất, một nữ nhân tóc dài xuất hiện.

Người phụ nữ sắc mặt trắng xanh, mái tóc dài rối bù che gần hết khuôn mặt, toàn thân ướt nhẹp, nước vẫn đang chảy ra từ trên người, nơi cô ta nằm ú sấp, nước rất nhanh đã nhỏ thành một mảng.

“A!” Tô Diệp kinh hô một tiếng, vội vàng giơ cây gậy điện trong tay lên.

Dương Miên Miên lấy trong túi ra một tấm bùa trừ tà, đến gần nữ quỷ: "Thử cái này xem."

"Đừng!", Nhìn thấy Dương Miên Miên tới gần, nữ quỷ sợ hãi co rúm người lại, nhưng khi rút lui, lại lui về gần phía Tô Diệp.

Nữ quỷ liếc nhìn cây gậy điện giật trong tay Tô Diệp, lại dịch sang bên đối diện.

Quỷ quái trời sinh sợ năng lượng của sấm sét, điện lực, lúc nãy ở trên người Triệu Nhất Hàm, nó đã được trải nghiệm rồi.

"Đại sư, xin tha thứ cho ta, ta chưa bao giờ làm hại ai cả". Nữ quỷ cầu xin Dương Miên Miên, vừa nói vừa vén mái tóc dài rối bù, lộ ra khuôn mặt đáng thương bất lực.

Tô Diệp nhìn khuôn mặt này và nhận ra ngay.

"Là cô! Vừa rồi là cô ở trong toilet của tôi!"

“Tôi... tôi không cố ý.” Nữ quỷ vẻ mặt ủy khuất: “Tôi làm quỷ ở đây đã hai năm, mỗi ngày chỉ có một mình tôi, không có bạn bè gì cả, tôi rất cô đơn. Trên đường cô tự bắt chuyện với tôi, tôi thực sự rất vui vẻ, còn nghĩ là cuối cùng cũng có người chịu kết bạn với tôi, vốn tưởng cô muốn tôi về nhà cùng, nhưng mà nhà cô có thần giữ cửa, tôi không vào được, chỉ còn cách đi theo đường ống cống để vào."

Nữ quỷ vừa nói vừa đau lòng vuốt vuốt váy trên người: "Đâylà chiếc váy tôi thích nhất, ướt hết rồi.”

Tô Diệp đột nhiên tái mặt.

Chẳng trách cô luôn cảm thấy nữ quỷ này nhìn quen quen, hóa ra chính là người phụ nữ vừa gặp trong thang máy, chỉ là người phụ nữ lúc đó cúi đầu, thái độ lạnh lùng, nên cô không nghĩ đến 2 người lại là 1."

Tưởng tượng mình lúc nãy vừa đi vừa nói chuyện với một con ma suốt chặng đường khiến Tô Diệp cảm thấy sợ hãi.

"Cô cũng lạ đời qua đi, đi qua đó không ngại bẩn à?" Dương Miên Miên không nói nên lời nhìn nữ quỷ: "Đã đi đường toilet rồi, sao lại còn thượng thân người khác?"

Nhắc tới chuyện này, ma nữ lại càng thêm phiền não, dùng giọng trách cứ nói: “Rõ ràng là cô ấy tự bắt chuyện với tôi, muốn làm bạn với tôi. Tôi vất vả lắm mới đến nhà làm khách, mà cô ấy lại...cô ấy lại dùng bao nhiêu thứ đè lên nắp bồn cầu... Lúc tôi muốn trồi lên, lại phát hiện lên không nổi, chỉ có thể theo đường cũ trở ra."

Ma nữ vừa nói xong liền liếc nhìn Triệu Nhất Hàm đang bị quỷ dọa sợ ngây ngốc: "Vừa rồi tôi bị chặn trong nhà vệ sinh, nghe thấy cô ấy gọi ai đó tên Triệu Nhất Hàm tới đây, nên tôiquyết định bám vào anh ta để vào đây. Thần giữ cửa có thể ngăn được hồn thể của tôi, nhưng nếu tôi bám vào người khác được chủ nhà đích thân mời vào, thì hoàn toàn có thể tiến vào.".

"Vậy... vậy ra vừa rồi là cô..cô…." Tô Diệp cảm thấy buồn nôn khi nghĩ về những gì Triệu Nhất Hàm vừa làm với mình.

Nữ quỷ tựa hồ biết được Tô Diệp đang suy nghĩ gì, vội vàng lắc đầu: “Không phải tôi! Tôi làm sao có thể có ý nghĩ như vậy đối với người phụ nữ khác chứ. Tôi chỉ muốn bám vào người hắn, để hắn đưa tôi vào đây thôi. Những chuyện đó đều là chuyện hắn đã suy tính trong đầu."

"Thật sự không phải là cô?" Dương Miên Miên nghi ngờ nói, trong những câu chuyện mà cô nghe, những con quỷ không đáng tin chút nào.

Sau khi bị quỷ thượng thân, thân thể sẽ có ảnh hưởng nhất định, đặc biệt là những người ý chí bạc nhược, sẽ lại càng không có năng lực chống cự. Vì vậy, nhiều người từng bị âm hồn thượng thân sẽ bị mất trí nhớ trong một thời gian, bởi vì đó hoàn toàn không phải chủ ý của họ.

"Mấy người nhìn xem.", Ma nữ chỉ vào một cái túi nhựa hình vuông nhỏ rơi ra khỏi túi quần của Triệu Nhất Hàm khi hắn chạy trốn lúc náy: "Hắn ta đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ rồi. Vốn là do hắn lên kế hoạch, thật sự không phải là lỗi của tôi."

Tô Diệp đi tới cầm chiếc túi vuông nhỏ lên, nhìn thoáng qua rồi lập tức chán ghét ném sang một bên.

Cố nhịn một lúc, cô không thể nhịn được nữa nên lại mạnh tay dẫm lên Triệu Nhất Hàm một cái: "Cặn bã!"

Nữ nhân dù yếu đuối đến đâu, đến khi tàn nhẫn đều có thể biến thành Kingkong, cú đá của Tô Diệp không hề nhẹ, Triệu Nhất Hàm rên rỉ, co rúm lại vì đau.

Nhìn thấy bộ dáng của Tô Diệp, nữ quỷ sợ tới mức run rẩy.

"Đừng giả vờ đáng thương nữa.", Dương Miên Miên hừ mũi: "Nếu cô đã có thể thượng thân hắn, tức là hắn không phải là người có ý chí kiên định, nếu cô muốn ngăn cản, sẽ không có những chuyện này xảy ra. Từ đầu đến cuối cô đều mắt nhắm mắt mở mà nhìn, lại còn dám nói là muốn kết bạn, tôi nghĩ chỉ là đến hóng trò vui mà thôi."

Dương Miên Miên giơ bùa trừ tà trong tay lên, nói: "Cô muốn tự đến địa phủ báo danh, hay để tôi đưa cô đi?"

"Tôi không muốn xuống địa phủ. Đại sư xin hãy rộng lượng chút, sau này tôi không dám nữa."

Nữ quỷ vẻ mặt đau khổ: “Tôi khổ cực lắm mới đủ tiền mua nhà, ai ngờ vừa nhận được giấy chứng nhận bất động sản thì chết, tôi không cam lòng, tôi muốn ở đây một thời gian rồi mới đi."

Dương Miên Miên: "..."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.