(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tương Tần Tử hít một hơi thật mạnh. Vốn đang mang thương tích phản phệ trên người, giờ lại bị đá một cước, hắn cảm thấy lục phủ ngũ tạng quay cuồng. Hai em bé rơi xuống, thạch cao bên ngoài đã vỡ nát hết, lộ ra xương cốt nhỏ nhắn bên trong. Quỷ hài thấy Tương Tần Tử bị như vậy reo lên, Dương Miên Miên có thể nghe ra được sự vui sướng trong giọng nói của chúng.
Đúng là cảm xúc của trẻ con, đơn giản như vậy, làm cô cảm thấy thực sự chua xót. Rốt cuộc là dạng người độc ác đến mức nào mới có thể làm ra những chuyện thương thiên hại lý, không còn nhân tính như thế chứ?
Dương Miên Miên trầm mặt, nhặt đống xương cốt lên, đưa cho Thái Hoành An.
“Bảo vệ cho kỹ.” - Giọng nói mềm mại bởi vì cố nén lửa giận mà đã pha chút ấm ách.
“Được.”, Thái Hoành An ôm hai bộ hài cốt, trịnh trọng gật đầu.
Đây là lần đầu tiên hắn tiếp xúc trực tiếp với hài cốt, nhưng hắn không hề thấy sợ hãi. Người trong Đạo môn như bọn họ, chú trọng nhất chính là tôn sư trọng đạo. Hắn đi theo Tương Trần Tử 3 năm, không ngại ông ta tính tình cổ quái, cũng không thật tình muốn chỉ dạy cho hắn, nhưng hắn cũng chưa bao giờ có ý nghĩ ngỗ nghịch gì, nhưng thời điểm này…
Thái Hoành An nhìn Tương Tần Tử ở phía bên kia đang đau đến không đứng dậy được, đưa ra quyết định của mình.
Người như vậy, sao xứng đáng làm thầy của mình…
Tương Trần Tử quỳ rạp trên mặt đất thở hổn hển, nhân lúc không có người để ý, lặng lẽ rút ra một lá bùa. Ánh mắt hắn dừng lại trên con thiềm thừ đang ngồi trong góc, trên mặt xẹt qua một tia ngoan độc. Miệng hắn khẽ nhúc nhích, không chút tiếng động niệm chú, lá bùa trong tay nháy mắt hóa thành tro. Ngay lúc lá bùa hóa tro, thiềm thừ đang nhảy nhót trong góc bỗng dưng nhảy bổ về phía Dương Miên Miên.
“Dương đạo hữu, cẩn thận!”, Thái Hoành An thấy thế, trái tim như muốn rụng xuống.
Dương Miên Miên theo phản xạ quất roi qua, lại chỉ quất vào không khí. Thiềm thừ đã ngưng thành thực thể, bỗng dưng lại hóa thành một đám khói đen, b.ắ.n qua phía trên đỉnh đầu Dương Miên Miên, b.ắ.n thẳng vào người Tương Trần Tử.
“Chuyện này……” Thái Hoành An sửng sốt, bỗng nhiên sắc mặt đại biến: “Không được rồi! Là thỉnh thần phù! Sư phụ….Ông ta thỉnh thần nhập thân rồi.”
Vừa dứt lời, đã thấy Tương Trần Tử nhảy dựng lên, động tác dứt khoát như vậy là của lão nhân thất tuần sao?
“Nhãi ranh, xem tao dạy mày như nào gọi là kính già yêu trẻ.”
Tương Trần Tử vẫn đang dài dòng, Dương Miên Miên đã không chờ nổi, quất một roi qua. Roi quất vun vút, có thể tưởng tượng ra nếu trúng roi này, kết quả nhất định là bong da tróc thịt.
“Hừ.” Mắt thấy roi sắp vụt lên người mình, sát khí trên người Tương Trần Tử đột nhiên bạo phát, một đám khói đen bao quanh Đả hồn tiên, Dương Miên Miên bỗng thấy roi như nặng ngàn cân. Trời sinh cô sức lực mạnh mẽ phi thường, nhưng cố hết sức cũng chỉ kéo lên được một chút. Tương Trần Tử đắc ý: ”Lên!”
Đôi tay hắn điều khiển một chút, chiếc roi trong tay cô mất khống chế, bay về phía lão ta. Tương Trần Tử bắt lấy roi, không nén được kích động.
“Đồ tốt! Đồ tốt! Đồ tốt!”
Lão nói liền một hơi ba chữ “Đồ tốt”, liếc mắt đã thấy Dương Miên Miên đang nhào qua.
Còn muốn đánh? Tương Trần Tử hừ lạnh.
“Không nên dùng một chiêu đến lần thứ hai đâu!” Dứt lời, Tương Trần Tử rút roi đánh về phía Dương Miên Miên, nhưng mà lão tính sai rồi…
Giữa đường, Dương Miên Miên bỗng xoay người, hoàn hảo tránh được một roi đang bay tới, cùng lúc đó, một chiếc đinh đen bay ra từ tay cô.
“Phụt”- Cái đinh nhanh chóng đ.â.m vào tay Tương Trần Tử.
Lão thảm thiết kêu lên, chiếc roi nhanh chóng rơi xuống đất. Cái đinh này chính là lúc Dương Miên Miên nhặt hài cốt của bé trai lên đã nhân tiện giấu vào.
Chiếc đinh này chính là thứ âm tà pháp khí, dùng để khống chế hồn phách hoặc phá cục diện phong thủy. Thường ngày, đây chính là thứ pháp khí Tương Trần Tử đắc ý nhất, không nghĩ hôm nay lão lại được nếm thử mùi vị. Đinh này chứa không ít oán khí của âm hồn lệ quỷ, giờ lại tiếp xúc với m.á.u thịt người sống, tay của Tương Trần Tử nhanh chóng khô quắt lại.
“A...a…..” Tương Trần Tử cố nén đau đớn, nhưng cánh tay kia không thể trở lại như cũ được nữa. Cánh tay đã trở nên đen nhánh, khô như tay quỷ.
“Tao phải jeet mày!!!” Tương Trần Tử bị chọc giận, thức thần của thiềm thừ trên người lão tỏa ra sát khí càng nồng đậm, hai mắt lão bỗng biến thành đỏ tươi, giống như biến thành ác quỷ.
“Không được rồi, ông ta nhập ma rồi!”
Thái Hoành An vừa mới dứt lời, Dương Miên Miên còn chưa kịp phản ứng, Tương Trần Tử đã đứng cạnh cô rồi. Động tác chỉ trong nháy mắt, tuyệt đối không phải là tốc độ của người sống. Bàn tay lão đặt ngay trên cổ Dương Miên Miên, móng tay đột nhiên bấm mạnh xuống, đ.â.m thủng làn da non mịn của cô, m.á.u lập tức ứa ra.
Trong m.á.u cô tỏa ra dương khí cực kì nồng đậm. Sát khí trên người Tương Trần Tử bị thiêu đốt tán loạn, nhưng lão dường như không thấy đau đớn, ánh mắt lão càng thêm điên cuồng.
“Hahaha, thì ra là thế, chí dương huyết! Đúng là nguyên liệu chế hồn loại tuyệt hảo.”
Nghe thấy “hồn loại”, trong mắt Dương Miên Miên xẹt qua một tia tối tăm.
“Vừa vặn tối qua ta mất một con lệ quỷ, tao sẽ bắt hồn mày đi luyện bù.” Tương Trần Tử nói, vừa bóp cổ Dương Miên Miên, vừa móc ra một thứ trông như cái chai, chính là cái chai đựng lệ quỷ tối qua.
“Đây chính là cái tao hay dùng nhốt quỷ, chuyên giam hồn nhốt phách, đến cả lệ quỷ trăm năm gặp phải cái này cũng không có sức lực chống trả.” lão nhếch miệng: ”Sẽ hơi đau một chút đấy, nhưng mày yên tâm, chỉ cần mày không chống cự, linh hồn ra khỏi cơ thể xong sẽ không đau nữa.”
Tương Trần Tử dùng miệng cắn nắp, mở ra, đang định đưa cái chai về phía Dương Miên Miên, lúc này lại thấy cô bỗng nhiên mỉm cười. Trong lòng lão lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo, đang định đề phòng.
Lão bỗng buông Dương Miên Miên ra, chậm rãi thu chân, hai chân kẹp chặt, đôi tay che lấy hạ bộ, chậm rãi quỳ xuống. Lần này lão đau đến không mở miệng ra được. Dương Miên Miên thu chân, giả bộ xin lỗi: ”Ui, xin lỗi nhé, có vẻ hơi đau, ông chịu khó chút nhé.”
Gương mặt già nhăn nhúm của Tương Trần Tử nhúm lại như một bông hoa cúc, người cong như con tôm, nằm hít hà dưới đất. Thái Hoành An nhìn sư phụ thảm hại, theo bản năng kẹp chặt hai chân lại.
Cổ Dương Miên Miên bị bóp, m.á.u chảy ra, cô cảm thấy mặt dây giấu trong cổ áo như nóng lên, đang thấy nghi ngờ, bỗng cảm nhận được trước mặt đang có tia sát khí b.ắ.n tới. Chính là từ hai mắt oán độc của Tương Trần Tử. Dương Miên Miên không nghĩ lão có sức phản kích, tuy cô là thân thể thuần dương, nhưng tác dụng đối với sát khí không được mạnh như âm khí, nếu như bị tia sát khí này b.ắ.n trúng, hồn thể chắc chắn sẽ bị thương nặng. Sát khí dường như đã đến ngay trước mặt cô, cô còn chưa kịp phản ứng, đã thấy n.g.ự.c bỗng dưng nặng lên, sát khí đang hướng vào đầu cô bị bẻ cong, đi thẳng vào n.g.ự.c cô.
Ủa? Cô ngẩn người.
Thấy sát khí hoàn toàn đi vào người Dương Miên Miên, Tương Trần Tử hục hục cười, da mặt kéo kéo, không biết là lão đang khóc hay đang cười.
“”Chết đi….Chết đi…Hự....” Vẫn đang đau đớn, giọng nói của lão vẫn run run. Nhưng đợi 1 giây, 2 giây,..Năm phút sau, Dương Miên Miên vẫn không có chút phản ứng nào, sắc mặt vẫn hồng nhuận, biểu tình nhẹ nhàng như trước.
Tương Trần Tử rốt cuộc không vui vẻ nữa, không thể tin nổi mà đánh giá lại Dương Miên Miên từ trên xuống dưới mấy lần, mặt đầy không cam lòng: “Sao…… Tại sao lại như vậy?”
Vừa rồi là sát chiêu cuối cùng của hắn. Thức thần thiềm thừ này hắn nuôi lâu như vậy, ngày đêm hưởng sát khí, âm khí, còn mạnh hơn cả lệ quỷ, nhưng đối với nữ nhân này lại không có chút tác dụng. Tương Trần Tử nhìn dây chuyền trên cổ Dương Miên Miên, hét lớn: ”Thứ trên cổ ngươi là pháp khí gì vậy?”
Dương Miên Miên sờ chiếc mặt dây đã nguội xuống, mắt cười cong cong: ”Ông muốn biết sao? Tôi không nói cho ông biết đấy.”
Tương Tần Tử trừng mắt, cổ họng nghẹn nghẹn, cứ thế ngã xuống. Lão vốn đã bị thương, lại còn bị đá vào chỗ hiểm, lại còn liên tục bị vũ nhục, không thể thừa nhận được, lâm vào hôn mê.
Dương Miên Miên bước lên, đá một cái: ”Mới thế thôi mà đã hôn mê?”
Thấy lão không có phản ứng, Dương Miên Miên nghĩ nghĩ, liền lấy Đả hồn tiên trói lão lại, nhưng mới quấn được một vòng, Tương Tần Tử liền tỉnh lại, giãy giụa không ngừng.
Hóa ra là giả chết!
Tương Tần Tử biết chiêu giả c.h.ế.t đã lộ, không thèm giả vờ nữa, vội bò lại phía Thái Hoành An. Lão giả vờ khóc lóc: ”Hoành An, Hoành An, mau cứu sư phụ.”
Thái Hoành An ôm mấy mẩu xương trên tay, run run. Hắn đi theo Tương Tần Tử đã nhiều năm, chưa bao giờ thấy lão gọi tên mình ngọt ngào đến thế, lúc này trông lão còn đáng sợ hơn cả lúc gọi lệ quỷ.
Tương Tần Tử thấy Thái Hoành An không để ý đến mình, mắt lóe lên một tia phẫn hận, đúng lúc nghe thấy tiếng người mơ hồ ở bên ngoài truyền tới càng ngày càng rõ ràng, liền rú lên: ”Ôi, jeet người này, jeet người này. Bắt nạt người già, không có thiên lý..aaaa”
Tương Tần Tử vừa mới gào được hai câu đã bị Dương Miên Miên đá vào cẳng chân, tiếng rú lúc này mới thật sự thảm thiết. Dương Miên Miên bị ảnh hưởng của sát khí xung quanh, tâm trạng không được tốt, nhìn xung quanh thấy có cái chuông, liền nhặt lên nhét thẳng vào miệng lão.
“Ghét nhất loại cậy già lên mặt. Có giỏi thì kêu tiếp đi.”. Dương Miên Miên nói xong liền dùng Đả hồn tiên trói lão lại. Tương Tần Tử ô ô trong miệng, chuông kêu không ngừng. Chuông này chính là Trấn hồn linh lúc nãy Thái Hoành An dùng. Tương Tần Tử không nói được, trong lòng hoảng loạn. Nếu như bị trói giải về giao cho chưởng môn, đời này coi như xong rồi. Đúng lúc này, lão thấy một bóng người vọt vào – là Lâm Mậu Thu.
Trong n.g.ự.c hắn ôm đứa trẻ, ánh mắt tàn nhẫn.
“Mụ già kia còn tiếp tục, tao sẽ bóp c.h.ế.t nó.”, tay hắn đặt sẵn trên cổ đứa trẻ.
Hắn vẫn nhớ lời Tương Tần Tử nói: chỉ cần hiến tế đứa bé này, thiềm thừ sẽ lại phù hộ hắn tiền vô như trước, vậy thì khó khăn gần đây của công ty cũng sẽ được giải quyết. Đứa trẻ này vốn dĩ đã c.h.ế.t rồi, không ngờ ở đây lâu như thế cũng chưa chết. Nếu không phải có lá thư đe dọa kia, hắn đã ra tay rồi, làm gì có chuyện hắn để cho đứa trẻ này sống đến bây giờ.
Nhưng hiện tại hắn không nghĩ được nhiều như vậy. Ánh mắt hắn điên cuồng, hét lên với Tương Tần Tử: ”Nói mau, giờ làm thế nào? Hiến tế thế nào đây?”
Vẻ mặt điên cuồng kia, giống như hắn đang ôm con gà con vịt chứ không phải ôm chính cốt nhục của mình. Lâm Mậu Thu cũng bị sát khí nơi này ảnh hưởng, đầu óc bị dục vọng chi phối, không còn chút lương tri con người.
Thấy Tương Tần Tử chỉ phát ra những tiếng ô ô, Lâm Mậu Thu nóng nảy đá vào bụng lão: ”Ông nói đi, nhanh lên”
Dương Miên Miên tức giận, bàn tay nắm chặt đến mức trắng bệch, nhưng sợ ném chuột vỡ đồ, còn chưa dám ra tay. Tên cặn bã này, xuống đáy địa ngục cũng không đền hết tội.
Đột nhiên, Dương Miên Miên nhíu mắt lại. Cô thấy một đôi tay trần xuất hiện trên vai Lâm Mậu Thu, dần dần, thân hình nữ nhân nhợt nhạt xuất hiện.
“Mậu Thu à, đấy là em đấy. Anh nhẫn tâm jeet em sao?” Giọng nói này cực kì êm tai. Cùng lúc cô nói, sắc mặt tái nhợt chậm rãi thối lui, dần dần lộ ra bộ dáng trắng nõn, xinh đẹp.
“Tuyết Phân?” Nghe được giọng nói này, Lâm Mậu Thu ngẩn người, một lúc sau mới nói nên lời.
“Vâng”, Nữ nhân nhẹ nhàng lên tiếng.
Lâm Mậu Thu thế mà lại khôi phục được một chút thần trí, xoay người nhìn lại, thấy gương mặt kia, theo bản năng buông đứa bé ra, muốn đi ôm người phụ nữ kia. Người phụ nữ vừa vặn bắt được đứa trẻ, xoay chân một chút, né tránh cánh tay Lâm Mậu Thu.
“Tuyết Phân?” Lâm Mậu Thu kinh ngạc.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");