(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lần nữa Dương Miên Miên trở lại Lâm gia, cổng Lâm gia đã khóa, cô gõ gõ cửa, trong phòng tựa hồ không có người, cô gõ gõ mấy lần vẫn không có ai trả lời.
Xem ra là chưa về.
Bên ngoài tường của Lâm gia là một đống gạch cũ, chắc là lúc xây tường còn thừa. Dương Miên Miên nhìn đống gạch, trong lòng suy nghĩ môt chút. Vừa lúc Lâm Mậu Thu và vợ không ở nhà, trèo vào xem thử một cái xem cánh cửa bị khóa 3 tầng kia là có chuyện gì.
Dương Miên Miên nghĩ là làm, nhưng mà cô có chút nhỏ con, dùng hết gạch rồi cũng khó khăn lắm mới trèo được lên tường. Nếu có Dư Duyên thì tốt quá, dễ như trở bàn tay. Dương Miên Miên nghẹn trong lòng, mạnh mẽ nhảy lên, dựa vào sức bật mới leo lên được, nhưng mà chồng ngói bị tác động mạnh, xôn xao đổ xuống. Đúng lúc vừa ngồi lên tường, vẫn chưa kịp nhảy vào sân, bỗng nhiên có giọng nói truyền đến: ”Dương…Dương đạo hữu, cô đang làm gì vậy?”
Dương Miên Miên quay đầu lại, thấy là Thái Hoành An đang ôm em bé đứng ở đầu ngõ, biểu tình một lời khó nói.
“Sao anh lại trông đứa bé này, bố mẹ nó đâu?” Trèo tường nhà người ta lại bị bắt được, Dương Miên Miên mất tự nhiên dừng một chút.
Thái Hoành An nói: ”Lâm tiên sinh và vợ nói muốn vào viện thăm bà cụ một chút, nhờ tôi trông cháu một lúc. Đi nửa đường tôi mới nhớ ra quên bỉm với sữa”.
“Hóa ra là vậy. Vậy anh từ từ, tôi vào giúp anh mở cửa.” Dương Miên Miên nói, nhảy vào trong, đóng cổng lồng sắt của con ch.ó lại, con ch.ó nằm im trong lồng, thu đầu vào trong, không dám o e. Dương Miên Miên mở cửa ra: ”Mau vào đi, anh qua loa quá, chuyện này mà cũng quên được”.
Thái Hoành An bị nói, đỏ mặt, không lên tiếng. Thường ngày cậu bị Tương Trần Tử mắng nhiều đã thanh quen, nhưng mà lúc nghe Dương Miên Miên nói đi vào, trong lòng vẫn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng không nghĩ ra là cái gì.
Lúc lên tầng, Dương Miên Miên vẫn chú ý thấy cửa ra cửa hàng bị khóa tận 3 lần, nhưng cửa trên tầng lại không khóa, đẩy nhẹ là ra. Vậy thì Liễu Thục Phân nói đề phòng trộm cắp là nói dối.
Dương Miên Miên cũng không có nói thêm gì, bọn họ nhanh chóng tìm thấy bỉm và sữa ở phòng khách.
“Chúng ta mau đi ra ngoài đi.” Đến khi lấy được đồ, Thái Hoành An mới nhận ra cảm giác hồi nãy từ đâu tới. Hành vi của bọn họ giờ có khác gì trộm cắp vào nhà đâu? Nếu như bị chưởng môn biết, có khi ông ta sẽ đánh gãy chân anh mất.
Thái Hoành An sắc mặt trắng bệch, hận không thể lập tức chạy đi.
Trên mặt Dương Miên Miên không chút hoang mang, cô đi phía sau Thái Hoành An, thử nói: “Buổi sáng nghe anh nói Lâm gia có biến, anh biết biến kia là gì không?”
Thái Hoành An thành thật lắc đầu: “Sư phụ cũng không nói nhiều, chỉ nói thiên cơ không thể tiết lộ, muốn tôi tự tìm hiểu.”
Dương Miên Miên: “Ông ta không tự mình dạy cho anh sao?”
Dương Miên Miên nói xong lời này, cho rằng Thái Hoành An sẽ phản bác mình, kết quả đối phương chỉ buồn không lên tiếng.
Tình thầy trò này thật đáng là ngưỡng mộ - Dương Miên Miên giật giật khóe miệng.
Hai người nhanh chóng đi xuống tầng, cánh cửa bị khóa nhanh chóng hiện lên trước mắt. Dương Miên Miên gọi Thái Hoành An đi trước: ”Anh xem này?”
Trên mặt khóa đầy hoa văn, trước cô nghĩ đây là họa tiết trang trí ai vẽ lên thôi, nhưng nhìn kỹ lại thì thấy như chúng có quy luật. Cái này làm cho cô nghĩ đến hoa văn trên áo của Thánh nữ Vu tộc, nhưng hoa văn kia phức tạp hoa mỹ, cái này lại như của mấy đứa trẻ con vẽ bậy thôi.
“Ủa. Hình như là phù triện gì đó.” Thái Hoành An đang muốn khuyên Dương Miên Miên nhanh chóng rời đi, tránh gặp phái người Lâm gia trở về, sẽ rơi vào tình huống khó xử, nhưng nhìn thấy hoa văn này, cậu liền không dời chân được. Cậu nghiên cứu về phù triện không ít, Thái Hoành An vừa liếc mắt đã biết chiếc khóa này không tầm thường.
“Đây chính là phù triện trấn tà.” Thái Hoàng An theo bản năng dùng ngón tay vẽ vẽ lại hoa văn một bên, vẽ xong lại đưa ra so sánh. Dương Miên Miên lấy lại so sánh, quả nhiên giống nhau.
“Thế cái này thì sao?” Dương Miên Miên chỉ vào một cái khóa khác.
“Là an hồn phù.” Thái Hoành An nói: ”Trấn tà, an hồn đều là hai loại bùa hay dùng nhất để trừ tà hóa sát, loại trừ oán khí, an ủi âm hồn, nếu sử dụng chung với nhau, hiệu quả sẽ tăng gấp bội.”
Nói như vậy, thứ trong phòng chắc chắn không phải thứ gì tốt đẹp.
Dương Miên Miên lại giơ chiếc khóa cuối cũng ra, hoa văn không hề giống hai cái trước, phức tạp hơn rất nhiều.
“Thế còn cái này?” Dương Miên Miên hỏi.
“Cái này……” Thái Hoành An dừng một chút, mày chau lên: “Hình như là kỳ thần phù.”
Thái Hoành An có chút không xác định, kỳ thần phù thuộc về loại bùa cao cấp, chỉ có đạo sĩ cấp cao mới có tư cách học, anh cũng là nhờ may mắn nhìn thấy người khác sử dụng một lần mới nhìn thấy qua. Nhưng kỳ thần phù đều là dùng để nhương tai thỉnh thần, cầu mưa thuận gió hòa, chưa từng thấy dùng chung với an hồn phù, cái trước thỉnh thần, cái sau vỗ linh, hai cái này dùng chung, thì rốt cuộc thứ mời đến là thần hay là quỷ?
Thái Hoành An nghĩ trong lòng, tay run lên, ổ khóa rơi xuống khỏi tay, va vào hai cái còn lại vang lên hai tiếng vang nhỏ.
Dương Miên Miên thấy sắc mặt Thái Hoành An biến hóa, cũng đoán được mấy loại bùa này dùng chung chỉ sợ có chuyện không tốt, âm thầm thả ra một tia dương khí, phá hư kết cấu bên trong của ổ khóa, chỉ gảy nhẹ một cái, khóa đã mở ra.
“Ủa, hóa ra khóa này chỉ để trang trí thôi, mới vậy đã bung rồi, chúng ta vào trong xem thử đi.” Dương Miên Miên đề nghị.
Thái Hoành An há hốc mồm nhìn Dương Miên Miên dễ dàng phá khóa, do dự một chút: “Nhưng mà…… Lâm tiên sinh không ở đây, chúng ta như vậy không ổn lắm.”
Nhưng anh vừa mới dứt lời, Dương Miên Miên đã hơi dùng sức, đẩy cửa ra.
Cửa phòng trộm môn đập vào vách tường, phát ra một tiếng vang lớn, nổi lên một tầng bụi.
“Đó…… Đó là cái gì?”
Thái Hoành An trợn mắt há hốc mồm nhìn những đồ vật bày biện trong phòng, theo bản ôm chặt đứa bé trong lòng, nhưng lại không phát hiện ra đứa bé trong lồng n.g.ự.c bỗng nhiên lại mở mắt đúng lúc Dương Miên Miên đẩy cửa ra.
Dương Miên Miên liếc mắt nhìn đứa bé, không nói gì, lực chú ý lần nữa lại đặt vào đồ vật trong phòng. Bên trong cửa hàng này đại khái khoảng 60m2, cực kì trống trải. Vì cửa cuốn cửa hàng đã hạ xuống, chỉ có một chút ánh sáng từ cánh cửa sau lưng bọn họ xuyên vào, dựa vào đó có thể nhìn thấy đại khái bày biện trong phòng. Giữa phòng có một cái bàn, thứ đặt trên bàn bị vải đỏ đậy lên, chỉ có thể nhìn thấy hình dạng đại khái.
Dương Miên Miên nói: ”Anh ở bên ngoài đi, tôi vào trong xem đó là cái gì.”
“Cô từ từ, để tôi…” Thái Hoành An vừa định ngăn cản, Dương Miên Miên đã bước một chân vào, Thái Hoành An sốt ruột, một căn phòng âm u, lại bày biện thành như vậy, không cần đoán cũng biết bên trong không phải thứ gì tốt đẹp, thân là đại nam nhân, làm sao có thể để một nữ nhân đi mạo hiểm như vậy.
Anh đang định đi theo, lại nhớ ra đứa bé, anh liền đặt đứa bé xuống cạnh cầu thang, lấy mấy tấm bùa trừ tà trong người ra đặt vào trong bọc đứa bé, lúc này mới đi theo Dương Miên Miên vào phòng. Vừa đi vào phòng, cả người Thái Hoành An run lên. Một cái lạnh thấu xương lập tức truyền đến, xuyên qua lớp quần áo, thấm vào người, anh không khỏi sinh ra một chút thoái ý.
“Cạch.” Dương Miên Miên mò được công tắc đèn trên cây cột.
Cửa hàng này vốn trước kia là siêu thị, trần nhà được lắp năm sáu bóng đèn, lúc vừa bật lên, ánh sáng lập tức tràn ngập căn phòng.
“Đây là….”Thái Hoành An mở trừng mắt, vẻ mặt không thể tin, lúc này mới phát hiện ra trong phòng dán đầy vây thần phù, vì vậy lúc bọn họ đứng ngay bên ngoài nhưng không cảm nhận được âm khí.
Vây thần phù, tên đúng như tác dụng, dùng để vây thần, nhưng lại dùng trong phòng này toàn là âm sát khí. Thái Hoành An đi vòng ra phía trước, rốt cuộc cũng thấy được đồ vật trên bàn kia, là một bức tượng giống như thiềm thừ, cao bằng nửa người, cả người ánh vàng rực rỡ, mắt lồi lên, miệng mở rộng, đối mặt với cửa chính.
Kim thiềm ngụ ý tiến tài nạp bảo, rất nhiều thương gia thích đặt trong nhà hoặc trong tiệm để cầu may mắn. Nhưng mà trên bàn này, ngoại trừ thiềm thừ còn có đôi đồng tử, nam tả nữ hữu phụng dưỡng bên cạnh, một người ôn kim nguyên bảo, một người cầm ngọc như ý.
Cho dù là trong thần thoại, cũng chỉ có đắc đạo tôn thần mới có đồng tử phụng dưỡng, chưa bao giờ Thái Hoành An nghe thấy thiềm thừ cũng có khả năng này.
Kim thiềm cả ngày bị sát khí ảnh hưởng, dưới ánh đèn, lớp mạ vàng phiếm một lớp ánh đỏ nhạt. Thái Hoành An trầm xuống, nếu không phải tôn thần, thì nó chính là một tà thần không rõ lai lịch. Nếu chỉ là do chủ nhân thiếu hiểu biết mà bày linh tinh thì còn tạm, nhưng trong phòng này âm sát khí ngập trời, tuyệt đối không phải là ngẫu nhiên. Anh nhớ lại Lâm Mậu Thu có nói qua, phòng này là trước đây Tương Trần Tử bố trí mấy năm trước, chẳng nhẽ đây chính là cục diện sư phụ anh cố ý để lại?
Cái gọi là mời thần thì dễ, tiễn thần thì khó, kim thiềm này một khi đã thành thực thể, chủ nhân nhất định phải tiếp tục phụng dưỡng, nếu không rất có thể sẽ bị kim thiềm báo thù.
Khó trách Lâm Mậu Thu nói biết điểm yếu của Tương Trần Tử, hiển nhiên là ông ta cũng biết điều này. Thái Hoành An nắm chặt tay, Tương Trần Tử tuy rằng tính tình cổ quái, nhưng tốt xấu gì cũng là đạo sĩ Đạo Hiệp, là người được người đời kính ngưỡng, sao lại làm ra chuyện nham hiểm như vậy?
“Lại là một thứ xấu xa.” Dương Miên Miên hừ lạnh, cô cũng lười quan tâm tà thần chân thần, trước đây là một con Đầu chó, giờ lại là một con cóc ghẻ, cô thật sự không lý giải được khiếu thẩm mỹ của những người này. Trên đời này nhiều động vật như vậy, nếu nhất thiết phải là động vật, không thể chọn con đẹp đẹp chút sao? Thứ xấu như thế này, đúng là làm người ta muốn tát một cái.
Dương Miên Miên nghĩ là làm, dùng mười phần công lực tát một cái, kim thiềm bị tát văng xuống đất, tạo thanh âm thanh cực lớn. Nhưng thứ này có vẻ không phải là mạ vàng, mà là vàng khối, so với Đầu chó thì cứng hơn nhiều, chỉ lăn trên mặt đất vài vòng, không tổn hại gì.
“Cô…”
Thiềm thừ lăn dưới đất, vây thần phù trong phòng bỗng không gió mà bay, trong phòng vọng lên một tiếng vang kì quái.
“Cô có nghe thấy gì không?” Thái Hoành An lòng phát run, hỏi Dương Miên Miên
“Có…” Dương Miên Miên gật đầu: “Là cóc kêu.”
Dương Miên Miên nhìn hư ảnh từ từ hiện ra phía sau Thái Hoành An, nghiêm túc trả lời.
“Kim thiềm này có chút lợi hại.” Thái Hoành An kinh hô, định lấy kiếm trúc ra, mới nhớ ra kiếm còn ở chỗ lồng chó, mới sợ hãi đem pháp khí Tương Trần Tử cho mượn ra dùng.
Là một viên lục lạc, to bằng nắm tay trẻ con.
Thái Hoành An thấy Dương Miên Miên tay không, đưa lục lạc cho Dương Miên Miên: ”Cô mau lại gần tôi đi, đây là trấn hồn linh, là pháp khí sư phụ cho tôi, uy lực cực lớn.”
Dương Miên Miên: “……”
Dương Miên Miên nhìn lục lạc to gấp mấy chục lần của mình, trầm mặc.
“Cô……” Một âm thanh khác vang lên, lần này vừa to lại rõ hơn lần trước.
Hư ảnh cũng càng ngày càng rõ ràng. Đây là nhờ âm sát khí trong phòng mà hóa hình. Thái Hoành An cảm nhận được âm thanh là từ phía sau truyền đến, trong lòng run lên, không hề nghĩ ngợi, lắc lục lạc, phát ra tiêng đinh linh đinh linh, giống như có một vòng ánh sáng vô hình truyền ra từ lục lạc, âm thanh của lục lạc không tính là thanh thúy, cũng không có luật lệ gì, nhưng lúc nghe sẽ có cảm giác tâm tình bình tĩnh lại. Dương Miên Miên nhìn thấy hư ảnh kim thiềm lung lay, nhạt hơn hồi nãy một chút.
Hóa ra cũng có chút hiệu quả.
Thái Hoành An nghe thấy tiếng động kia nhỏ đi nhiều, lòng vui vẻ. Dương Miên Miên đang định đứng im xem trấn hồn linh này uy lực cực lớn đến mức nào, lại thấy hư ảnh kim thiềm vừa mới nhạt đi đã lại rõ lên, thân thể nhanh chóng ngưng hình.
Chỉ trong chớp mắt! Đây là đảo chiều trên thị trường chứng khoán sao? Thái Hoành An đang say mê lắc lục lạc, tự dưng thấy âm thanh cực kì rõ ràng ngay bên cạnh, tay lắc lục lạc tập tức cứng đờ, liếc mắt một cái, đã thấy mình đang đối mặt với một đôi mắt đỏ tươi.
“Trời ơi!” Thái Hoành An đánh rơi hết đạo thuật trong bụng, cẳng chân run run, theo bản năng muốn chạy, nhưng mà mới nhấc chân, thiềm thừ như nhận ra ý đồ của anh, đầu lưỡi đỏ tươi lập tức bay tới. Thái Hoành An vẫn luỗn chú ý động tĩnh của thiềm thừ, bị một màn này dọa ngu.
Trong lòng hắn chỉ có một ý niệm: Lần này xong rồi.
Lúc này, Dương Miên Miên vẫn luôn không lên tiếng, giơ chân lên: ”Ngậm miệng lại, thối quá đi!”
Thiềm thừ đã cao bằng một người trưởng thành, bị Dương Miên Miên nhỏ xinh đá một cái, lảo đảo, đầu lưỡi bị đá bay, giúp Thái Hoành An tránh thoát một kiếp.
“Dương…Dương đạo hữu…” Thái Hoành An lại bị màn này dọa sợ ngây người, cảm kích cũng không nói nên lời.
Tay không chống lại tà thần, phụ nữ thời nay cường hãn thế sao?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");