Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 47




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khu chợ ở trấn trên vừa đến giờ chiều đã hầu như không có người nữa, phần lớn cửa hàng đều đóng cửa, chỉ có mấy quán trà còn mở cửa buôn bán. Dương Miên Miên vào quán sát vách ăn cơm, Mặt trời vừa xuống núi đã khởi hành đến Lâm gia.

Cửa hiệu trước mặt Lâm gia vẫn đóng cửa như cũ, buổi chiều cô đã hỏi thăm một chút, chỗ này là Lâm gia cho người khác thuê làm siêu thị, siêu thị ở ngay ngã ba, làm ăn không tệ. Sau này, không biết có phải hay không, Lâm gia thấy người khác làm ăn phát đạt, còn chưa tới kì thanh toán đã thu hồi cửa hàng, tự mình mở một cái siêu thị, nhưng không hiểu vì sao mới hai tháng đã đóng.

Dương Miên Miên đi vòng qua ngõ nhỏ, vừa đi vừa nhớ lại chuyện nghe được hôm nay. Xem ra Lâm Mậu Thu là một người rất thiếu đạo đức, người như thế làm ông chủ, rất khó có thể tin ông ta có thể làm công ty phát đạt như vậy. Vừa mới đến cửa hậu viện, cô nghe thấy tiếng trẻ con khóc nỉ non, cô giơ tay gõ gõ cửa, tiếng khóc đột nhiên im bặt. Một chút sau, cửa mở ra, một cái đầu dò ra. Lần này không phải người sắc mặt nhợt nhạt cô thấy lúc sáng mà là một người phụ nữ hơi béo.

“Xin hỏi cô tìm ai?” Người này cẩn thận nhìn Dương Miên Miên.

“Là Úc Quảng Bình Úc đại sư bảo tôi tới.”

Người này vừa nghe Dương Miên Miên nhắc tên Úc Quảng Bình, mắt sáng rực lên, nhưng vẫn chưa mở cửa, “Úc đại sư bảo là có thiên tài đến cơ mà, cô là gì của ông ấy?”

“Tôi là…” Dương Miên Miên nghĩ đến cuộc điện thoại hồi sáng, dừng một chút nói: ”Tôi là đệ tử của ông ấy, vừa lúc đang ở Phượng Trấn, ông ấy bảo tôi đến trước rèn luyện một chút.”

“Hóa ra là như vậy.” Người phụ nữ nghe cô giải thích xong, buông lỏng cảnh giác, mở cửa cho Dương Miên Miên vào. Lúc cô vào cửa, thấy phía sau có tiếng loảng xoảng, cô quay đầu lại, thấy người phụ nữ đang cài chốt, khóa tận 3 cái ổ khóa.

Nhìn thấy Dương Miên Miên nghi hoặc, bà ta giải thích: ”Trong nhà nuôi chó dữ, sợ nó ra ngoài cắn người.”

Theo tầm mắt đối phương, cô mới chú ý đến ở góc tường còn có một cái nhà nhỏ, chung quanh là hàng rào sắt, bên trong có một con ch.ó ngao đang há miệng, đầu lưỡi buông xuống, răng nanh bén nhọn còn nhễu nước dãi chảy xuống. Con chó này vốn dĩ vẻ mặt rất hung ác, nhưng sau khi Dương Miên Miên nhìn nó, nó lập tức thu lưỡi vào, ngồi xổm một góc, biến thành bộ dáng hiền lành.

Người phụ nữ thấy một màn như vậy, mới rũ bỏ hết ánh mắt đề phòng: ”Quả nhiên là đệ tử của đại sư, đến cả chó dữ cũng sợ.”

Dương Miên Miên vuốt vuốt tóc mái, cảm thấy lời này giống chửi người hơn, không nói tiếp. Cô theo người phụ nữ xuyên qua sân, nghe giới thiệu, mới biết người này là vợ của Lâm Mậu thu, lên Liễu Thục Phân.

Liễu Thục Phân ngày thường ở thành phố cùng Lâm Mậu Thu, lần này cũng là do mẹ nằm viện mới trở về, ban ngày chắc là đến bệnh viện chăm sóc bà lão.

Dương Miên Miên đánh giá sơ qua căn nhà này, tường trắng đã biến sắc, một số chỗ đã tróc sơn, bình thường chắc cũng ít tu sửa, thoạt nhìn có chút cũ nát, không nghĩ tới đây là nhà giàu nhất trấn này. Nhà xây theo kiểu truyền thống, vì tầng 1 phía trước là mặt tiền cửa hàng, đi qua sân có một cái giếng trời nhỏ, bên cạnh giếng trời là một cái cầu thang, ở bên cầu thang có một cái cửa, trên cửa này cũng có tận 3 chiếc khóa. Bên cạnh cửa có một chiếc cửa sổ, nhưng sau này đã bị chắn lại, có thể nhìn thấy vết xi măng còn thừa.

“Đại sư lên tầng ngồi đi, tôi không biết trước đại sư sẽ đến nên không thu dọn gì, đại sư đừng để ý nhé.”

Dương Miên Miên nhìn lại cánh cửa đang bị khóa, đi theo lên tầng. Tầng 2 là một căn phòng 3 gian, đúng theo lời Liễu Thục Phân, khá bừa bộn. Dương Miên Miên còn thấy trong 3 gian phòng có 1 gian đóng kín cửa. Cô nhìn cánh cửa đóng chặt này, hỏi: ”Nhà cô còn có em bé sao?”

Liễu Thục Phân đang dọn rác trên bàn trà, nghe thấy thế ly nước trong tay bỗng nghiêng một cái, nước trà đổ đầy đất. Cô ta nhìn Dương Miên Miên, vẻ mặt tàn khốc: ”Ai nói cho cô biết?”

Tầm mắt Dương Miên Miên dừng ở thùng rác, nâng nâng cằm: “Tôi thấy thùng rác có tã giấy.”

Liễu Thục Phân cũng nhìn qua, thấy bên trong quả nhiên có một cái tã giấy đã dùng, mới nhẹ nhàng thở ra. Có lẽ là nhận ra vừa rồi mình phản ứng quá kịch liệt, cô ta có chút ngượng ngùng cười cười: “Tôi già vậy mới sinh con, sợ người khác chê cười, bạn bè thân thích cũng chưa biết, hồi này phản ứng có chút quá, cô đừng để ý nhé.”

Dương Miên Miên nghe Liễu Thục Phân giải thích xong, ánh mắt lóe một chút, đi theo bà ấy. Cô cười cười: “Đây là chuyện vui.”

Thấy Dương Miên Miên không hỏi nữa, Liễu Thục Phân thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Đúng rồi, việc nhà cô, sư phụ tôi cũng chưa nói rõ, chỉ nói là tôi qua đây trước xem xem. Cô có thể kể cho tôi nói một chút những chuyện khác lạ gần đây trong nhà không?” Dương Miên Miên đem đề tài chuyển về chính sự.

Liễu Thục Phân đã dọn xong bàn trà, thuận thế ngồi ở bên khác của sô pha, nghe vậy, biểu tình của cô ta có chút không cho là đúng: “Kỳ thật tôi lại nghĩ khác, phỏng chừng là có tên trộm nào nhòm ngó nhà tôi. Cô thấy đấy, tôi ra vào đều khóa ba lần khóa cũng là đề phòng trộm cướp. Khoảng hai, ba tuần trước, mẹ tôi liên tiếp gọi điện thoại kêu dưới nhà có tiếng người. Cô nói xem, làm sao có thể chứ, ban ngày ban mặt đâu ra quỷ. Tôi nghĩ là sắp đến tết rồi, tên trộm kia nghĩ Lâm gia có tiền, trong nhà lại chỉ còn một người già nên muốn đến ăn trộm thôi.”

Liễu Thục Phân hừ lạnh một tiếng: “May mắn là trong nhà không có đồ gì quý, nếu không đã bị trộm hết rồi. Nhưng mà lão Lâm nhà chúng tôi lại hay tin này nọ, cứ đòi mời đại sư đến, thôi thì coi như được yên tâm cũng tốt.”

Dương Miên Miên lại hỏi: “Vừa rồi cô nói trong nhà cũng chỉ có mẹ cô thôi sao?”

“Đúng vậy.” Liễu Thục Phân gật gật đầu: “Mẹ tôi muốn ở đây trông quán, không muốn dọn lên thành phố, bọn tôi cũng không biết làm thế nào nữa.”

Dương Miên Miên nhớ lại người cô gặp hồi sáng, hỏi: ”Người già ở một mình không tiện, các cô không thuê thêm bảo mẫu hay giúp việc gì đó sao?”

Liễu Thục Phân vẫy vẫy tay: ”Mẹ tôi thân thể tốt lắm, nếu không phải chính mình dọa mình thì sẽ không đến mức đi bệnh viện đâu.”

“Vậy con cô cũng là hôm nay mới đem về?”

“Chuyện này……” Nói đến đề tài con cái, Liễu Thục Phân biểu tình hơi cứng đờ một chút, “Mấy hôm nay tôi mới mang con về, mẹ tôi già rồi, thích trẻ con nên tôi mang về cho bà vui. Kết quả không đến mấy ngày thì bà ngã bệnh.”

Tầm mắt Dương Miên Miên dừng ở cửa phòng đang đóng chặt: “Có thể cho tôi nhìn em bé chút không?” Thấy Liễu Thục Phân vẻ mặt không tình nguyện, Dương Miên Miên mím môi: “Có những đứa trẻ do bát tự quá cao, có khả năng làm ảnh hưởng tới mọi người trong nhà, làm gia sự không thuận, nghiêm trọng hơn sẽ làm ảnh hưởng đến sự nghiệp của người trong nhà.”

Dương Miên Miên học tập những lời nói lão người mù từng nói với cô, đem những lý lẽ này phân tích ra, liền thấy sắc mặt Liễu Thục Phân đại biến.

“Còn có chuyện này sao?” Liễu Thục Phân vừa nói vừa đi vào phòng: ”Đại sư đến nhìn thử xem, tôi cảm thấy đứa trẻ này bát tự có vẻ cao đấy…”

Nói xong, Liễu Thục Phân mới nhận ra mình lỡ miệng, lập tức im lặng. Cô ta nhanh chóng ôm một đứa bé trong phòng ra. Đứa bé mặc tã lót, thân thể nhỏ con, trên đầu lông mày còn có dấu vết trẻ sơ sinh, có vẻ còn chưa đầy tháng.

Dương Miên Miên đánh giá Liễu Thục Phân khí sắc hồng nhuận, bước đi như bay, không hề giống người mới sinh con. Nếu nói đứa bé này do người hồi sáng sinh ra cô còn tin.

“Đứa bé sinh lúc nào?” Dương Miên Miên hỏi.

Liễu Thục Phân dừng một chút: ”Chiều mùng hai tháng trước”

Dương Miên Miên tính một chút, hôm nay vừa đúng đầy tháng. Cô sờ sờ ngón tay út của đứa bé, cảm thấy hữu khí vô lực. Đáng ra đứa trẻ đầy tháng không nên nhỏ gầy như vậy. Mới nhìn đã thấy đứa trẻ này không được chăm sóc tốt.

“Đại sư, cô có phát hiện ra gì không, bát tự của đứa nhỏ này thế nào?” Liễu Thục Phân sốt ruột nói.

“Tôi mới vừa tính xong, đứa trẻ này là điềm phúc.” Dương Miên Miên bịa chuyện: “Nó đầu thai đến nhà cô, có thể coi như là phúc trạch. Nó có số vượng sự nghiệp, có đứa trẻ này, sự nghiệp của Lâm tiên sinh phỏng chừng sẽ lên như diều gặp gió. Mẹ cô bị bệnh có lẽ là do mệnh đứa bé này quá quý trọng, bà ấy bị áp đảo.”

Tầm mắt Dương Miên Miên dừng trên người Liễu Thục Phân: ”Tôi thấy cô cũng có tướng phúc trạch, rất hợp đứa nhỏ này.”

“Chuyện này……” Liễu Thục Phân có chút cứng đờ tiếp nhận đứa bé, biểu tình hồ nghi: “Đại sư nói thật sao?”

“Tất nhiên.” Dương Miên Miên mặt không đỏ tim không nhảy, gật gật đầu.

Trong lúc nói chuyện, Mặt trời đã hoàn toàn xuống núi, trong phòng tối sầm, Liễu Thục Phân mở đèn lên, ánh đèn u ám m.ô.n.g lung.

Dương Miên Miên theo bản năng nhìn ngọn đèn, là đèn dây tóc từ xưa, trên bóng đèn còn có cái chao đèn. Dương Miên Miên hơi nheo mắt, phát hiện trên cái chao đèn có cái gì lấm tấm, vì ngược sáng, chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ, nếu không phải cô nhãn lực cực tốt thì không thể nhìn ra. Không biết có phải tại đèn đã cũ không, bóng đèn bỗng lóe lên hai cái. Đứa bé trong lòng Liễu Thục Phân đang ngủ say đột nhiên mở mắt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.