Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 45




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hôn lễ đã xong.

Bạch Vô Thường từ lúc ra khỏi sơn động đã không thấy tăm hơi, cũng không biết đi đâu. Kỳ nghỉ của Dư Duyên cũng kết thúc, hôm nay vừa lúc phải đi, vừa lúc Dương Miên Miên muốn đi huyện Thanh Đàm, tuy rằng mẹ ở trong mơ nói năng không rõ ràng, nhưng cô vẫn muốn đi xem thử.

Dương Trí Viễn dính lấy cửa xe Dương Miên Miên, một hai phải đi theo cùng đi.

Dương Miên Miên vẻ mặt rơi xuống mấy cái hắc tuyến, cô không muốn ba biết cô đi đâu. Ba của cô chính là kiểu tính cách Bạch Liên Hoa, nếu như ông ấy phát hiện ra chuyện gì, chắc chắn sẽ lấy nước mắt rửa mặt.

“Bác trai, lần sau có dịp con lại đến thăm bác.” Dư Duyên đi tới từ phía sau, kéo cửa ghế phụ ngồi xuống.

“Các con…” Dương Trí Viễn ngẩn người: ”Các con đang định đi hẹn hò sao?”

“Miên Miên nói muốn mời con đi ăn tôm hùm đất.”, - Dư Duyên tiếp lời.

Dư Duyên không phủ nhận, Dương Trí Viễn tất nhiên sẽ nghĩ theo chiều hướng kia.

“À, được đấy. Vậy các con đi đi, tôm hùm đất được đó, con gái bác thích nhất là tôm hùm đất, không nghĩ tới các con có khẩu vị thật giống nhau.”

Dương Trí Viễn cười tủm tỉm buông cửa xe Dương Miên Miên ra, cười nói: ”Vợ chồng phải có thói quen sinh hoạt giống nhau mới tốt, không thì người ăn cay người ăn ngọt, cuộc sống thế không được rồi.”

Dương Miên Miên banh mặt không nói chuyện.

Cô dẫm chân ga, xe chậm rãi lăn bánh trên đường xi măng. Trong kính chiếu hậu, sơn thôn càng ngày càng nhỏ, chậm rãi khuất sau một mảnh màu xanh lục, chỉ còn hình dáng mơ hồ.

Thôn nhỏ khuất trong núi rừng này vẫn như cũ, nhưng tâm tình Dương Miên Miên lúc rời đi đã thay đổi hoàn toàn. Hóa ra lão người mù chính là một kẻ lừa đảo tâm tư hiểm ác, mẹ cô cũng không phải do khắc bát tự với cô mà qua đời. Kỳ thật, cô cũng có thể có cuộc sống như những người con gái khác sao?

Dương Miên Miên liếc mắt nhìn người đang ngồi ngay ngắn ở ghế phụ, trong lòng hơi động. Mặt trời mới lên, ánh nắng chiếu vào trong xe, nắng vàng rực rỡ đẹp cực kì. Radio trong xe đang phát một bản tình ca, giọng nữ ôn nhu trong trẻo, lại có chút ngọt ngào. Dương Miên Miên nhịn không được, nheo mắt, nhấn nút tạm dừng.

Tiếng hát dừng lại.

“Anh làm bạn trai em nhé.” Trong xe bỗng vang lên giọng nói mềm mại của Dương Miên Miên.

Dư Duyên ngẩn người, ngẩng đầu về phía người vừa nói, lại thấy đối phương thần thái tự nhiên, giống như vừa rồi mới chỉ nói câu kiểu: ”Hôm nay trời đẹp ghê!” vậy.

“Ừm.” Dư Duyên không chút do dự thừa nhận ý nghĩ trong lòng cô.

Tay Dương Miên Miên nắm tay lái, xe vẫn ổn định chạy trên đường: “Chúng ta thử xem nhé.”

Dư Duyên vươn ra ngón tay đỡ mắt kính: “Được.”

Sau đó trong xe lại lần nữa lâm vào trầm mặc.

Tựa hồ vừa rồi không phải là một lời tỏ tình, mà giống như bàn bạc hợp đồng?

Dương Miên Miên ngay từ đầu rất khẩn trương, nhưng lúc lời nói vừa ra khỏi miệng, liền bình tĩnh lại.

Nhiều năm như vậy, cô không giao du với bạn trai, chứ đừng nói đến yêu đương. Tình sử của cô chính là một trang giấy trắng. Nhưng cô có thể thấy chuyện hai người ở bên nhau tự nhiên như nước chảy thành sông vậy. Anh thích cô, cô cũng thích anh, chỉ cần thế thôi.

Cô không phủ nhận từ ánh mắt đầu tiên, lúc nhìn thấy Dư Duyên cô đã thích anh, vừa cao, vừa đẹp trai, lạnh lùng mà săn sóc, đối với công việc của cô cũng có mức tiếp nhận rất cao, kể ra mới thấy nhiều ưu điểm như vậy. Nếu thích thì nói ra thôi.

Xe một đường trầm mặc trở về, đến lúc Dương Miên Miên và Dư Duyên cần chia ra, Dư Duyên về Cẩm Thành, còn Dương Miên Miên đi Phượng Thành ở huyện Đàm. Dương Miên Miên cho xe dừng ở ngã rẽ, nói với Dư Duyên: ”Anh tự bắt xe về nhé.”

“Được!” Dư Duyên gật đầu xuống xe.

Dương Miên Miên đang muốn đóng cửa sổ xe lại, lại thấy bên ngoài Dư Duyên giơ điện thoại lên vẫy vẫy với cô.

“Sao cơ ạ?” Cô nghi hoặc hỏi, ghé sát đầu lại.

Trên màn hình điện thoại là cửa sổ chat của wechat, bên trái là avatar của cô, tin nhắn gần đây nhất là của hệ thống, thời gian 1 tháng trước, báo bọn họ kết bạn thành công.

“Em nhìn chỗ này.” Dư Duyên chỉ vào chỗ cao nhất, chỗ tên người liên hệ.

Cô hướng mắt lên, lúc này mới để ý thấy chú danh của mình: ”Bạn gái.”

Dương Miên Miên: ”…”

Mọi người yêu nhau đều như vậy sao?

Cặp mắt nhàn nhạt của Dư Duyên nhìn Dương Miên Miên, trong mắt hiện lên chút kiên trì.

“Được rồi, em biết rồi.”

Được đáp lại, lúc này Dư Duyên mới thỏa mãn cất điện thoại đi. Dương Miên Miên kéo cửa kính xe lên, mở wechat, tìm tên Dư Duyên. Chú danh của anh vẫn là “Máy điều hòa di động”, Dương Miên Miên nghĩ nghĩ, đổi chú danh thành: ”Của Em”

——

Phượng Trấn rất nổi danh trong lịch sử, là nơi xuất thân của mấy đời Hoàng hậu, cho nên Phượng Trấn cũng có thể nói là Tổ Phượng, nơi xuất thân của Phượng Hoàng.

Có lẽ là bởi vì nguyên nhân này, cho tới tận thời nay, ở Phượng Trấn, mọi người đều vẫn rất coi trọng con gái, nói trọng nữ khinh nam cũng không sai. Loại coi trọng này, ngoài sủng ái còn có kỳ vọng, nên những người con gái xuất thân từ nơi đây phần lớn đều có chút bản lĩnh, chỉ là do được nuông chiều từ bé, tính tình cũng không dễ chịu.

Dương Miên Miên lái xe tới huyện Thanh Đàm vừa lúc là giờ cơm chiều, cô tìm một khách sạn thoạt nhìn tương đối sạch sẽ vào ở, bên cạnh khách sạn chính là nhà hàng nhỏ, ăn cơm cũng rất tiện.

Lúc này giờ cao điểm dùng cơm, Dương Miên Miên tìm một góc ngồi xuống, ở phía sau cô là một bàn có 3 người đàn ông, không chút kiêng kị tám chuyện thiên hạ, nghe giọng thì có vẻ đều là người địa phương.

Có thể là bởi vì uống chút rượu, giọng nói rất lớn, Dương Miên Miên lại ở gần họ, muốn không nghe cũng khó.

“Các anh có biết không, tôi biết nhà Lâm Mậu Thu ông chủ công ty kiến trúc ở trấn trên có chuyện đó.”

Một người khác nói tiếp: “Chuyện gì? Có phải lòng dạ hiểm độc, kiếm tiền phi pháp, bị cảnh sát sờ gáy hay không?”

“Còn nghiêm trọng hơn, tin này là tôi nghe người khác nói…” Nói chuyện này, giọng nói bỗng nhỏ xuống.

Dương Miên Miên chỉ nghe được một nửa, trong lòng còn nghi hoặc, nhịn không được dựng lỗ tai lên, chỉ nghe người lúc trước nói chuyện cố tình đè thấp giọng nói: “Lâm gia bị quỷ nháo.”

Dứt lời, ở bàn đấy vang lên mấy tiếng hít khí lạnh. Dương Miên Miên sinh ra vài phần tính toán. Mấy hôm về quê, một điểm tích luỹ nhỏ nhoi cũng không kiếm được, mỗi ngày đều sống bằng tiền dành dụm, không chừng đây chính là cơ hội để cô kiếm tiền. Đang muốn nghe ngóng thêm, mấy người kia bỗng nhiên lại nghĩ ra chuyện khác, người hỏi người nói, hận không thể kể hết sạch sẽ mọi chuyện trấn trên trấn dưới.

Dương Miên Miên nghĩ nghĩ, gọi đại ca, xách m.ô.n.g qua nhập hội.

“Em là sinh viên trường báo chí trên Thành phố, tới đây làm phỏng vấn.” Dương Miên Miên giả vờ nhưng không run chút nào, cười lộ ra hai cái lúm đồng tiền thật sâu, nhìn vui vẻ vô hại cực kì.

“Mấy anh là người địa phương đúng không, em muốn phỏng vấn các anh một chút được chứ?”

Dương Miên Miên còn làm bộ làm tịch móc notebook và bút trong balo ra, giả vờ thật là tự nhiên. Ba người đàn ông đang khoác lác, nghe Dương Miên Miên nói muốn phỏng vấn, tức khắc quên mất chuyện mình đang thảo luận. Trong ấn tượng của bọn họ, được phỏng vấn không phải là chuyện thường, nói không chừng sẽ được lên báo, lên TV, đến lúc đó không phải mọi người đều biết họ sao? Đúng là quá mức oai phong! Ba người không hẹn mà cùng nhau sửa lại cổ áo, ra bộ dáng hỏi gì đáp nấy.

Lúm đồng tiền của Dương Miên Miên càng sâu hơn, ban đầu cô hỏi về phong tục địa phương, câu trả lời của họ cũng không khác với suy nghĩ của cô lắm, Thanh Đàm chịu ảnh hưởng của Phượng Trấn, con gái ở đây rất được coi trọng.

Dương Miên Miên hỏi vòng vo mấy vấn đề, sau đó dẫn dắt đến việc những lời đồn đoán gần đây mà có ít người biết, ba người đàn ông cũng rất biết điều, kể lại chuyện nổi bật nhất trong cuộc chuyện phiếm lúc nãy của mình: Nhà họ Lâm có quỷ.

Nghe nói lão bà đã bị dọa đến mức nhập viện, chủ nhà Lâm Mậu Thu đang tìm đại sư bắt quỷ kháp nơi. Dương Miên Miên viết vào notebook: “Lâm gia ở phố Đông tìm đại sư bắt quỷ.”

Ba người kia thấy Dương Miên Miên ghi chú lên vở, càng hăng hái, một người lại nói tiếp: ”Nói đến những việc kì quái ở trấn trên, tôi còn biết một việc.”. Người này nói xong dừng một chút, thấy Dương Miên Miên nhìn mình mới tiếp tục nói: ”Trấn trên năm nay có tiến sĩ.”

“Tiến sĩ?” Hai người kia lập tức tăng tông giọng, nhanh chóng phản ứng lại: ”Anh nói Thẩm gia sao?”

“Còn có thể không phải sao? Nhà tôi có chút giao tình với Thẩm Vãn Du, lần trước qua thăm thấy bảo rất ngoan ngoãn, lần này lại nghe bảo thành nữ tiến sĩ, Thẩm gia lần này nổi danh rồi”.

Những người khác liên tục phụ họa.

Dương Miên Miên đột nhiên nghe được tên của Thẩm gia Thẩm Vãn Du, sửng sốt một hồi lâu.

Thẩm Vãn Tình, Thẩm Vãn Du, khác nhau chỉ một chữ, chẳng lẽ đây là người nhà của mẹ?

“Em gái à, em sao vậy? Sao em không viết tiếp?”

“À, không có gì, em chỉ là thấy tên Thẩm Vãn Du này nghe khá quen, giống tên chị nào trên phim ấy.” Dương Miên Miên lấy lại tinh thần, bịa chuyện lý do lấp liếm.

Trong đó một người nghe xong, hắc hắc cười hai tiếng, “Không những giống tên đâu, người này cũng giống như diễn viên truyền hình, rất xinh đẹp. Trước kia Thẩm gia kia cũng có tiếng về mỹ nữ, chỉ là xảy ra chuyện đấy….”

Dương Miên Miên nghe đến đây, viết lên notebook mấy chữ nữa, cũng không dám hỏi thêm. Cô sợ hỏi nhiều quá sẽ bị lộ tẩy.

Không nghĩ tới ăn một bữa cơm hỏi được nhiều tin tức hữu dụng như vậy, lúc về khách sạn, Dương Miên Miên nhịn không được sờ sờ mặt dây đỏ trên cổ.

Có lẽ cô sắp được gặp người nhà của mẹ rồi.

Đêm xuống, Dương Miên Miên rửa mặt xong, đang nằm ở trên giường loát suy nghĩ, bỗng có tiếng tin nhắn wechat.

Dương Miên Miên mở WeChat ra, “Của Em” có 2 tin nhắn mới.

Tin nhắn thứ nhất: Hôm nay anh quên một thứ ở trên xe của em.

Tin nhắn thứ hai: “Đó là tim của anh.”

Hai tin nhắn cách nhau nửa phút.

Dương Miên Miên: ”…”

Đơ một lúc, Dương Miên Miên xoa xoa hàm răng đang ê của mình, ngón tay gõ gõ, trả lời.

Sau khi nhắn tin, lực chú ý của Dư Duyên vẫn đặt trên điện thoại, điện thoại vừa vang lên, anh nhanh chóng mở wechat ra.

*Bạn gái*: Đừng xem mấy thứ linh tinh.

Dư Duyên dừng một chút, nhìn mắt máy tính trang web đang hiển thị 99 tuyên ngôn tình yêu, không chút do dự nhấn thoát.

Một lát sau, Dư Duyên click mở avatar lão Lý, nhắn một tin: ”Khám nghiệm hiện trường ngày mai, tôi không đi.”

Lão Lý nhanh chóng nhắn lại: ”Sao vậy? Vừa rồi còn đồng ý mà, sao lại thay đổi rồi, có phải cãi nhau với bạn gái nhỏ rồi không?”

Dư Duyên banh mặt, trực tiếp tắt điện thoại.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.