Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 35




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nghe được giọng nói, nữ quỷ đang đứng bên cạnh Dương Miên Miên run run một chút.

“Đại sư, tôi hồi Địa phủ trả nợ đây, tạm biệt.” Nữ quỷ vội vàng ném lại một câu, nhoáng một cái, hồn thể đã biến mất. Nữ quỷ vừa biến mất xong, một thân ảnh màu trắng đã hiện ra bên cạnh Dương Miên Miên. Tóc dài đen nhánh phất trên không trung một cái, lướt qua sườn mặt Dương Miên Miên. Người vừa tới một thân tây trang trắng, trên n.g.ự.c áo còn có một đóa hoa hồng kiều diễm, trông như là từ hôn lễ chạy tới. Tuy rằng đã tiếp xúc với đối phương nhiều lần, Dương Miên Miên vẫn không thể thích nghi với khí chất lãng tử của người này.

“Ôi, Tiểu Miên Miên à, sao trông em không vui chút nào vậy? Anh thương tâm lắm nha.”

Người tới làm ra vẻ mặt phụng phịu, mắt phượng hơi rũ một chút, đuôi mắt màu đỏ hơi phiếm nước mắt, trông giống như một giọt nước mắt sắp rơi xuống.

Lã chã chực khóc.

Dương Miên Miên khóe miệng trừu trừu, nỗ lực khống chế cơ mặt, lộ ra một vẻ mặt cười giả lả: ”Làm sao có chuyện, em cũng rất nhớ Bạch đại ca.”

“Anh biết Tiểu Miên Miên có lương tâm nhất!” Bạch Vô Thường nháy mắt thay đổi, sáng nắng chiều mưa, mắt phượng nháy một cái, khóe miệng cong thành một độ cong quyến rũ, so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn vài phần. Bạch Vô Thường lấy đóa hoa trên tây trang ra đưa cho Dương Miên Miên: ”Đây, anh đến gặp em, đặc biệt đi đến bờ sông hái một bông hoa bỉ ngạn. Vẻ đẹp của hoa này mới xứng với nhan sắc của Tiểu Miên Miên”.

Dương Miên Miên không nhận hoa, “Anh buông tha cho hoa bỉ ngạn đi. Lần trước Tiểu Hắc có nói lại cho em, nói rằng nhân viên phòng hộ rừng bỉ ngạn báo cáo với Diêm Vương, kêu anh mau mau trả lại hoa cho cô ấy. Hơn nữa, em cũng không có phúc dùng hoa này.”

Bỉ ngạn hoa mọc ở hai bên sông hoàng tuyền, tụ tập âm khí mà sinh ra, gặp quỷ khí mà lớn lên, tương khắc kim thụy dương khí trên người cô, chỉ sợ cô mới chạm tay vào, bông hoa này đã héo khô mất. Cô không có hứng thú huỷ hoại những bông hoa xinh đẹp này.

“À, anh lại quên mất Dương Miên Miên nhà chúng ta là Mặt trời nhỏ. Thật đáng tiếc!” Bạch Vô Thường cũng không vì Dương Miên Miên từ chối mà ngượng ngùng, sắc mặt cũng không đổi, xoay tay lần nữa cắm bỉ ngạn hoa trở lại túi tây trang. Cuối cùng, còn vươn tay vuốt vuốt cánh hoa một chút. Mắt phượng môi đỏ, tóc đen đồ trắng, n.g.ự.c lại cài một bông hoa, bộ dáng như một vị thế gia công tử. Chỉ là có chút hơi sặc sỡ.

Dương Miên Miên rũ mắt xuống, hỏi:”Sao hôm nay Bạch đại ca lại rảnh tới đây vậy, ngày thường áp giải ác quỷ không phải là việc của Tiểu Hắc ca sao?”

“Hắc ca nhà em phải đi bệnh viện giúp em giải quyết hậu quả. Không giúp bọn hắn xóa kí ức, sợ rằng ngày mai lại có lộn xộn.”

Bạch Vô Thường nhìn Dương Miên Miên nháy nháy mắt: ”Tiểu Miên Miên nhà chúng ta cũng thật có bản lĩnh, làm ra việc lớn như vậy. Phải nói rằng sự tình cần cả hai chúng anh ra tay cũng không nhiều đâu.”

Bạch Vô Thường túm tóc đen về phía sau, mái tóc đen dài như suối nước liền trông như mảnh tơ lụa hảo hạng, trong bóng đêm phản chiếu ảnh sáng sâu kín. Anh dạo bước tới bên Đầu Chó, đôi mắt híp đánh giá:

“Xí, vẫn là hồn loại, nhưng cũng có vài phần bản lĩnh.”

“Hồn loại là gì cơ?” Dương Miên Miên hỏi.

“Hồn loại chính là âm hồn không cùng loại kết hợp với nhau, tạo thành quái vật. Em có thể tưởng tượng chúng giống như trong phim của con người có kiểu quái vật biến đối gen. Dùng cấm thuật, đem hai linh hồn khác giống dung hợp vào nhau, dung hợp lệ khí, quỷ khí, âm khí của hai âm hồn, tạo thành một quái vật mới. Vật như vậy không thuộc tam giới, không nhập luân hồi được.”

Giọng nói Bạch Vô Thường vẫn cà lơ phất phơ như vậy, nhưng cũng lạnh đi vài phần: ”Đến hoa cỏ cũng có cơ duyên nhập luân hồi, người làm ra việc này thiên lí bất dung, sợ rằng đến Vô Gian địa ngục cũng không chứa nổi.”

Nói xong, gió nổi lên: ”Nhưng anh thấy hồn loại hầu hết đều không có chút bản lĩnh nào, làm sao thứ này có thể…”

Ánh mắt anh ta dừng trên người Đầu Chó, cắn cắn cánh môi đỏ thắm: ”Cũng hơi yếu. Nhưng cũng may là em gặp phải thứ tàng tàng này, bằng không Mặt trời nhỏ nhà ta sợ rằng cũng bị hút cho khô mất.”

Bạch Vô Thường oán trách nhìn Dương Miên Miên: ”Em quý trọng mạng sống chút đi, anh không muốn thấy em ở Địa phủ sớm như vậy.”

Dương Miên Miên hơi nhíu mày, Bạch Vô Thường hồi nãy tuy rằng không nói nhiều, nhưng cô cũng có thể thấy được sự tình hung hiểm, trong lòng cũng cảm thấy bản thân có chút may mắn. Lúc trước cô đều chỉ nghĩ đến điểm tích lũy, không nghĩ nhiều như vậy. Nghĩ đến điểm, Dương Miên Miên liền đưa mảnh gương cho Bạch Vô Thường: ”Bạch đại ca, anh đến đúng lúc quá. Anh giúp em đưa cái này cho Diêm Vương nhé, đỡ công em phải tự mình đi xuống.”

Bạch Vô Thường nhìn thứ trong tay Dương Miên Miên, mắt sáng lên: ”Tiểu Miên Miên nhà ta, vận khí không tồi nha, cái này em cũng tìm được. Diêm Vương biết được nhất định sẽ trọng thưởng. ”

“Bạch đại ca có biết giải thưởng là gì không?” Dương Miên Miên nghe thấy có giải thưởng lớn liền cười híp mắt. Bạch Vô Thường tròng mắt chuyển động, cười thần bí: ”Anh nói thì còn gì bất ngờ nữa, đến lúc đó em sẽ biết, em biết là có quà lớn là được rồi.”

Dương Miên Miên biết Bạch Vô Thường không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, dù sao giao đồ đi rồi, điểm về đến tay là chuyện sớm hay muộn, nếu có thể chạy luôn tới văn phòng ngồi là tốt nhất. Cô giờ vì từng chút điểm, tuy làm tài xế là thiên sư nhưng cũng rất mệt. Cô ném Đầu Chó qua cho Bạch Vô Thường: ”Việc này đành nhờ Bạch đại ca rồi, trời không còn sớm nữa, em về đi ngủ đây.”

“Được rồi.” Bạch Vô Thường cười tủm tỉm, “Đừng nhớ anh quá nha, anh nghĩ chúng ta sẽ gặp nhau sớm thôi.”

Bạch Vô Thường nói xong, không khí lại d.a.o động một chút, giống như lúc tới, nháy mắt liền biến mất.

Dương Miên Miên nghĩ đến việc Bạch Vô Thường nói, mọi việc đều đã giải quyết ổn thỏa, tâm tình cô rất tốt. Tuy răng bà chủ đã chạy mất, nhưng đường đường là một người sống, đó là việc của cảnh sát, cô chỉ cần ngồi đợi điểm về thôi.

Dương Miên Miên kéo Võ Tiểu Tứ fđi ra ngoài, xe của họ vẫn ở phía bên ngoài.

“Đại…Đại sư…” Vẻ mặt Võ Tiểu Tứ lúc này mới hồi tỉnh: ”Lúc nãy…Lúc nãy là Bạch Vô Thường của Địa phủ sao?”

Dương Miên Miên gật đầu.

“Cô….” Võ Tiểu Tứ nuốt nước miếng, “Trời…Thế…Thế cũng quá xinh đẹp đi”

Dương Miên Miên thần sắc có chút cổ quái nhìn Võ Tiểu Tứ: ”Lời này lần sau cậu gặp thì nói với anh ta, anh ta vui lên không chừng sẽ tặng cậu hoa đấy.”

Bạch Vô Thường thích nhất là nghe người khác khen mình đẹp, nếu ai khen anh ta, anh ta sẽ vui vẻ, mà nếu vui vẻ, sẽ đều hái hoa bỉ ngạn tặng người. Bỉ ngạn hoa của Hoàng tuyền, thuộc tính cực âm, có thể ngưng hình chiêu quỷ. Âm hồn còn tốt, người sống còn tiếp nhận được, cùng lắm là mất ngủ vài hôm.

Võ Tiểu Tứ tưởng tượng đến thân phận người ấy, rụt rụt cổ, vẫn là thôi đi. Đồ của Vô Thường lão gia, cậu cũng không dám đòi.

Dương Miên Miên lái xe về nhà, về đến nơi đã là rạng sáng. Mới đến cửa tiểu khu, tin nhắn cô đợi mãi cuối cùng cũng tới. Dương Miên Miên toét miệng, vội vàng mở điện thoại ra.

“Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến, hôm nay bạn đã thu phục ác quỷ, chuyển giao cho Bộ Hình pháp Địa phủ. Để cảm ơn bạn kiên trì làm việc, xin thưởng bạn 50 điểm, mời bạn kiểm tra và nhận. – văn phòng Hoàng quyền.”

Lúm đồng tiền của Dương Miên Miên càng sâu, không tồi, 50 điểm đã tới tay.

“Đinh” lại là một tin nhắn mới.

Giải thưởng lớn đến rồi.

Mắt Dương Miên Miên híp thành một đường thẳng, nhanh chóng đọc tin nhắn.

“Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến. Cảm ơn bạn đã giúp Địa phủ tìm được mảnh vỡ Nghiệt Kính Đài, phần thưởng đã được gửi vào tài khoản của bạn, mời bạn kiểm ta và nhận. Cảm ơn bạn kiên trì làm việc, chúc bạn toàn gia sung sướng, thọ chung chính tẩm.”

Dương Miên Miên đơ một chút. Ủa, không nói rõ phần thưởng là gì? Chả có nhẽ là công văn thăng chức?

Dương Miên Miên không chần chờ, nhanh chóng mở app, kiểm tra tài khoản, đúng là có một bao lì xì. Tâm trạng sắp được nhận quà này thật kích động quá đi.

“Đại sư, đây là gì?” Võ Tiểu Tứ duỗi cổ nhìn màn hình, nói.

“Cái này…Là bao lì xì có thể giúp chị đây thăng chức tăng lương, lên văn phòng ngồi.”

Dương Miên Miên nói, ngón tay nhấn mở lễ vật, trên màn hình mở ra một khung thoại.

“Bởi vì phần thưởng có chút đặc thù, xin hãy mở ở nơi không có người khác để không vướng phải phiền toái không đáng có”.

Bí mật vậy sao? Chẳng lẽ lúc thăng chức sẽ giống như trên TV, bling bling, biến vèo thành thiếu nữ xinh đẹp sao? Dương Miên Miên nghi hoặc, nhưng cũng không vội mở ra, mà theo hướng dẫn leo lên tầng 4, trở về phòng. Đóng cửa lại, bảo đảm đã thực hiện đúng mọi điều kiện, Dương Miên Miên kích động mở phần thưởng ra.

“Đinh!” App phát ra một âm thanh lóng lánh.

“Ầm!” Tiếng vật nặng rơi xuống đất.

“Đinh!”

“Người dùng Kim Mãn Lộ thân mến, chúc mừng bạn, dùng để mượn xác hoàn hồn, tiếp tục hưởng thụ nhân gian phồn hoa, giới tính ngẫu nhiên, không đổi trả, thời hạn 7 ngày - văn phòng Hoàng quyền chúc bạn nghỉ lễ vui vẻ.”

Dương Miên Miên: “……”

“ầm!” Tường rung lên!

Hôm nay kích thích quá nhiều, Võ Tiểu Tứ mới nằm lên giường còn chưa kịp nhắm mắt, tường đã bị đánh banh một cái, sợ tới mức ngồi dựng dậy. Cậu nhìn khung ảnh hẵng còn lắc lư trên tường, rụt rụt cổ, đợi một lúc lâu mới thật cẩn thận nói với vách tường: ”Đại sư, chị có ổn không?”

Võ Tiểu Tứ dựng lỗ tai nghe ngóng, mãi không nghe thấy tiếng đáp lại, lúc này mới an tâm nằm lại lên giường.

Có thể là nhận quà vui quá, đại sư kích động quá thôi. Phụ nữ mà, không khống chế được cảm giác là chuyện bình thường mà.

Thêm 10 giây nữa, phòng 403 đã vang lên tiếng ngáy.

Phòng 404, Dương Miên Miên ngồi ở mép giường, nhìn chằm chằm vào t.h.i t.h.ể nam tính trần truồng đang nằm trên sàn. Lâu đến mức cô tưởng cô hóa thạch luôn. Bỗng nhiên, cô cười lạnh, giọng cười lẫn một tia quỷ khí dày đặc.

“Tốt lắm, Hay lắm, quà này quả thực rất tốt!” Gằn từng chữ một, như là nói ra từ kẽ răng.

Lúc lâu sau, Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, nằm liệt lên giường, mắt nhìn trân trân trên trần nhà, ánh mắt mờ mịt tuyệt vọng.

Một cây đả hồn tiên 56 điểm, thưởng 50 điểm. Cô mất không 6 điểm huhu.

Dương Miên Miên méo miệng, muốn khóc, lại phát hiện căn khóc không được. Cô nhắm hai mắt lại, nói không chừng mở mắt ra sẽ thấy tất cả chỉ là một giấc mơ thôi. Thức dậy sẽ lai là một ngày mới tươi đẹp.

Hôm sau, ở Đội Cảnh sát Hình sự.

Dư Duyên chống đầu ngồi ở mép giường phơi nắng, Lý Đội cầm chén nước đi tới. Bọn họ phối hợp với cảnh sát Vân Thành, định phá tổ chức tà giáo. Kế hoạch tuy rằng không thành công, bọn họ cũng không thể nằm ăn vạ chỗ Vân Thành mãi được, nên sáng sớm hôm nay đều đã trở về.

Lý Đội thở dài: ”Những người trở về đã tỉnh hết rồi, ngoài việc thân thể hơi yếu chút thì không có vấn đề gì khác. Nhưng mà những người này đều đã quên chuyện xảy ra tối qua, cậu nói xem có kì quái không?”

Dư Duyên đã sớm đoán được kết cục, không quay đầu lại: ”Đội kia bao giờ thì đến?”

Lý Đội: ”Chiều nay.”

Dư Duyên giọng nói lãnh đạm: ”Vụ này chú vẫn là giao cho bọn họ đi, bọn chú không giải quyết được đâu.”

“Nhưng mà…” Lý Đội dừng tay một chút, lại thở dài: ”Chú đây cũng không cam lòng. Cậu nói xem, chú đã kinh qua bao nhiêu án tử, có đại án nào chưa thấy qua? Nhưng những vụ gần đây quá kì lạ…”

Thấy Dư Duyên không đáp lời, ông chuyển đề tài: ”Không phải nghỉ phép của cậu chưa hết sao? Sao không đi tìm bạn nữ kia, có rảnh đến đây chơi.”

Dư Duyên thay đổi tư thể, nhẹ nhàng “Hửm” một tiếng

“Dương tiểu thư đó, cậu đừng có giả ngu. Mấy năm qua chú chưa thấy cậu thân thiết với người phụ nữ nào như thế. ” Lý Đội cười cợt:”Cảm giác cầm tay con gái thế nào?”

Đôi lông mi dài của Dư Duyên run rẩy, hồi tưởng lại cảm giác đan xem 10 đầu ngón tay. Ánh mắt anh dừng lại ở nơi ánh sáng phản chiếu lên, giọng nói không tự chủ được mềm đi vài phần: ”Giống ánh Mặt trời, rất ấm áp.”

“Èo….” Lý đội biểu tình ê răng, “Mấy người trẻ tuổi thời nay yêu đương thật là buồn nôn.”

Ông duỗi tay vỗ vỗ vai Dư Duyên, bộ dáng từng trải: ”Nếu thích cô ấy như thế, rèn sắt khi còn nóng đi, hẹn hò đi, mấy cô gái thời nay đều như vậy đó. Cậu cù lần như vậy, cô gái đó đến tay người khác cho xem.”

Không biết có phải tại ánh sáng không, con ngươi màu trà của Dư Duyên bỗng nhiên tối đi một chút.

——

Giữa trưa 11 giờ rưỡi, Dương Miên Miên lại bị một trận gõ cửa thức dậy. Cô xoa xoa đôi mắt, còn buồn ngủ, xuống giường, bỗng nhiên, chân đá phải một thứ đồ dưới sàn nhà. Cô cúi đầu nhìn, tâm trạng tốt sau khi ngủ dậy bay biến, tâm tình liên nóng như không khí ngoài kia.

Con mẹ nó, hồng bao.

Dương Miên Miên dẫm lên dép lê, đạp thi thê một cái thật mạnh, lúc này mới bước qua thi thê đi ra ngoài. Tiếng gõ cửa lại lần nữa vang lên, đều đặn gõ hai giây nghỉ ba giây, lộ ra vẻ lãnh đạm.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.