(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ngày 23 tháng 12, đêm Giáng sinh.
Trong phòng bệnh 602 khoa chỉnh hình của bệnh viện thành phố, Dương Miên Miên nhìn thoáng qua bầu trời u ám bên ngoài, sau đó lại thu hồi ánh mắt tiếp tục gọt táo.
Táo là của một chị y tá vừa tặng, nói rằng đây là táo bình an.
Tay Dương Miên Miên vẫn còn băng bó mấy vòng, động tác có phần vụng về.
Người bạn cùng phòng bệnh bên cạnh nhìn Dương Miên Miên gọt quả táo to thành cỡ quả lê nhỏ chỉ trong vài nhát, có chút buồn cười lắc đầu: “Em gái à, em gọt thế này thì hết mất rồi, táo bình an là để giữ bình an mà.” Trên tủ đầu giường của anh ta cũng đặt một quả táo đỏ lớn.
Dương Miên Miên chớp chớp mắt: “Táo cũng có tác dụng này sao? Vậy càng phải ăn rồi, không ăn sao giữ được bình an.”
Lúc này, trong phòng bệnh bỗng có vài người bước vào, Dương Miên Miên ngẩng đầu thấy Ôn Nhã, Ôn Dư và một người đàn ông trung niên đi cùng, một nhát gọt xuống lại lột thêm một miếng vỏ dày.
Ôn Nhã cũng mặc đồng phục bệnh nhân, bên ngoài khoác áo lông vũ rộng thùng thình, trang điểm tinh tế, nhìn không ra dáng vẻ bị bệnh. Cô ta thấy Dương Miên Miên ở đây, do dự một chút rồi mới lúng túng đi đến trước giường bệnh của Dư Duyên, nhỏ giọng nói: “Anh Dư, xin lỗi, em không cố ý.”
Dư Duyên nằm trên giường bệnh, một chân treo cao, hai tay kê sau gáy, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Ôn Nhã một cái rồi thu hồi ánh mắt.
Ôn Nhã lúng túng nhéo nhéo ngón tay, nhìn người bệnh ở giường bên cạnh, rồi tiến lại gần hơn một chút, nói: “Em thật sự không cố ý, lúc đó em không nhớ gì cả, em xin lỗi anh, anh có thể tha thứ cho em không?”
Táo đã gọt xong, Dương Miên Miên nhét quả táo nhỏ vào tay Dư Duyên, sau đó quay đầu nhìn Ôn Nhã đứng cách đó một bước.
Giọng lạnh lùng: “Không thể.”
Ôn Nhã ngẩn ra, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng: “Vậy cô còn muốn thế nào nữa, tiền viện phí chúng tôi đã trả rồi, còn cần bao nhiêu nữa…”
“Bốp.” Một cái tát vang dội.
Ôn Nhã bị tát lệch cả người, mọi người trong phòng bệnh đều ngơ ngác, không thể tin nhìn Dương Miên Miên vừa ra tay, đặc biệt là người bạn cùng phòng bệnh vừa nói chuyện với cô, kinh ngạc rùng mình.
Trời ạ, em gái này mạnh mẽ vậy sao?
“Được rồi, bây giờ tha thứ cho cô, cô cút đi.” Dương Miên Miên bình tĩnh thu tay lại, lấy khăn ướt từ từ lau sạch nước táo trên tay.
“Dương Miên Miên, cô, cô dám đánh tôi!” Ôn Nhã một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, xoa lên khuôn mặt nhanh chóng sưng lên, cảm giác nửa bên mặt đã tê cứng, nước mắt trào ra khắp mặt, “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi, anh Dư còn không nói gì? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi!”
Cái tát này không chỉ đau đớn về thể xác, mà còn làm lòng tự tôn của cô ta vỡ tan.
Ôn Dư nhìn qua những người tò mò bên ngoài, đứng dậy đóng cửa lại. Người đàn ông trung niên đi cùng cô ta cũng tỏ vẻ khó chịu, mặc dù Ôn Nhã chỉ là đứa con ông bị gài bẫy mà sinh ra bên ngoài, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Ôn, cô gái này thật không nể mặt ông ta chút nào. Ông ta trầm giọng nói: “Làm người nên để lại ba phần đường lui, cô làm vậy, ra ngoài sẽ chịu thiệt thòi.”
“Hừ.” Dương Miên Miên đặt con d.a.o gọt hoa quả đã lau sạch lên tủ đầu giường, cười lạnh: “Ông nên cảm thấy may mắn vì tôi không dùng con d.a.o này. Ông có thời gian thì nên dạy dỗ lại người khác đi.”
“Cô còn muốn g.i.ế.c tôi?” Ôn Nhã mắt đỏ ngầu, bỗng như phát điên lao vào Dương Miên Miên, “Cô còn muốn g.i.ế.c tôi! Nếu không phải vì cô không cứu tôi ra ngoài, tôi đã không bị con quỷ đó nhập vào, cô biết nó đau thế nào không? Cô biết không! Nếu không phải vì cô tôi đã không phải chịu khổ, cũng không đẩy anh Dư xuống! Tất cả đều do con quỷ đó làm, tất cả là lỗi của cô!”
Ánh mắt Dương Miên Miên càng lạnh lùng: “Là ai? Cô nghĩ tôi không biết sao?”
Tế sư bị Đả hồn tiên của cô đánh cho hồn phách không ổn định, dù nhập vào Ôn Nhã cũng không có nhiều năng lượng, dính máu của cô có thể chịu được hai giây đã là tốt lắm. Ôn Nhã này thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao?
Ôn Nhã hít thở không thông, cứng đầu không thừa nhận: “Cô cũng nghe nói rồi, cô cũng như họ, cô là một con quái vật, sao cô không chít đi cho rồi? Cô mới đáng chít! Tất cả đều là lỗi của cô, cô mới có tội!”
Đáp lại cô ta là một cái tát vang dội khác.
Vẫn là vị trí cũ, mặt Ôn Nhã càng sưng lên rõ ràng.
Âm thanh này, nghe thôi đã thấy ê cả răng.
“Bây giờ đã nhớ ra ai đẩy rồi chứ? Nếu còn không nhớ, tôi có thể giúp cô nhớ lại.” Dương Miên Miên thu tay, chậm rãi rút Đả Hồn Tiên từ trong túi ra.
Nỗi đau bị đánh vào thần hồn chắc cũng không khác gì nỗi đau bị ăn mòn bởi oán hồn.
“Cô còn muốn đánh người, thật vô pháp vô thiên!” Ôn Gia Đống mặt đen lại, định tiến lên, bỗng bị Ôn Dư kéo lại.
Ôn Dư cũng là người chứng kiến Dương Miên Miên phát điên, suýt chút nữa huyết tẩy cả Vu tộc hôm đó. Anh ta mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Gia Đống, lắc đầu: “Không muốn chít thì đừng chọc vào cô ấy."
Ôn Dư gằn từng chữ, rất nghiêm túc, không phải đang đùa.
Ôn Gia Đống ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến ánh mắt tàn nhẫn của Dương Miên Miên, do dự một chút, thu chân lại.
Ôn Nhã ngã ngồi trên mặt đất, không có ai lên tiếng giúp cô ta. Cô ta đau đớn nắm chặt tay. Những năm qua cô ta đã chịu không ít lời châm chọc mỉa mai, nhưng dựa vào thân phận con gái của Ôn Gia Đống, người khác ít nhiều sẽ nể mặt ông ta một chút, cô chưa từng chịu nhục nhã như thế này. Cô ta nghĩ chỉ cần cúi đầu nhận sai, khóc lóc một chút, nhiều nhất là bồi thêm chút tiền, đối phương sẽ tha thứ cho cô ta, chuyện này coi như xong.
Giống như mỗi lần trước đây cô ta làm sai, chỉ cần xuống nước, ba sẽ giúp cô ta.
Nhưng bây giờ...
Mọi người đều nhìn cô ta, như đang nhìn một trò cười, quy tắc sinh tồn bấy lâu nay bỗng sụp đổ, nhưng Ôn Nhã vẫn chưa sáng mắt ra, cô ta bỗng như phát điên lao vào Dương Miên Miên.
Dương Miên Miên nắm lấy tay Ôn Nhã, thấy tinh thần cô ta có vẻ không ổn, ghê tởm nhíu mày, kéo cô ta ra cửa, ánh mắt nhìn vào hai cha con nhà họ Ôn: “Rác rưởi nhà mình tự dọn về, đừng để tôi thấy các người xuất hiện trong phòng bệnh này nữa.”
Ôn Nhã vẫn chìm trong thế giới của mình, không ngừng gào thét: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi đã đến xin lỗi cô rồi. Anh ấy còn không đánh tôi, cô có tư cách gì đánh tôi!”
Hết cứu rồi.
Dương Miên Miên mở toang cửa phòng bệnh, “Dựa vào việc anh ấy là người của tôi! Cút đi!”
Nói rồi ném người ra ngoài...
Ơ...
Dương Miên Miên nhìn Lý đội đứng ở cửa bị ép phải đón lấy Ôn Nhã, cùng nhóm cảnh sát với vẻ mặt buồn cười nhưng phải cố nhịn, khóe miệng cô co giật.
“Cô ta đánh người, mau bắt cô ta lại, bắt cô ta lại!” Ôn Nhã thấy Lý đội mặc đồng phục cảnh sát, như bắt được cọng rơm cứu mạng.
Lý đội ho khan một tiếng, giao người cho đồng nghiệp phía sau, sau đó kéo một người đàn ông trung niên mặt nghiêm nghị đứng ở cửa lại giới thiệu với Dương Miên Miên.
“Dương Miên Miên, đây là ba của Dư Duyên, Dư Hồng Văn, giáo sư Dư.”
Hả?
Ba của Dư Duyên?
Ba của Dư Duyên!
Dương Miên Miên ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.
...Vị bá bá này nhìn có chút quen mắt thì phải?
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");