Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Chương 120




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Cái bình gốm men ba màu này có thật hay không, niên đại, lịch sử thế nào thì Dương Miên Miên không biết, nhưng oán hồn phụ nữ bám trên đó thì cô thấy rõ ràng.

“Anh là đồ lừa đảo! Lừa dối tình cảm của tôi, còn dám mang đồ nhà tôi đi bán. Anh tưởng bán cái bình gốm này đi là thoát được sao? Đừng mơ! Tôi dù làm ma cũng không buông tha cho anh.” Nữ quỷ chảy máu mắt, gào thét kịch liệt.

Khi người dẫn chương trình đặt cái bình gốm ba màu lên bàn Dương Miên Miên, nữ quỷ lập tức cảm nhận được dương khí mạnh mẽ, cơ thể run rẩy, nhưng vẻ mặt càng thêm phẫn hận.

“Các người đều cùng một giuộc, kẻ ác hoành hành, người tốt yểu mệnh, thiên đạo bất công.”

Cảm nhận được nguy hiểm, nữ quỷ quay đầu lao về phía người đàn ông thấp bé: “Tôi chít cũng sẽ không tha cho anh, Nghiêm Trung Hưng, tôi muốn anh đền mạng cho cả nhà tôi.” Khí thế kia, rõ ràng là muốn đồng quy vu tận cùng người đàn ông.

Nhưng đáng tiếc, cô ta chỉ là một tàn hồn, lại bám vào cái bình gốm này đã lâu, hồn phách đã bắt đầu mờ nhạt, lơ lửng. Cái bình gốm này đã trở thành nơi cô ta nương tựa, căn bản không thể rời khỏi.

Nữ quỷ nhìn có vẻ dữ tợn, nhưng trên người lại không có chút sát khí nào.

Ngược lại, người đàn ông trung niên kia, ở nơi đông người lại che che giấu giấu khuôn mặt, đi đứng cúi gù, ánh mắt lấm lét, trên người đầy oán khí.

Tội nghiệp cho nữ quỷ này, chỉ là cứng miệng mà thôi.

Nếu cái bình gốm này bị người khác mua, cô ta rời khỏi tay hắn, muốn báo thù lại càng khó, thêm vào đó có ba phần công đức, lâu dần có thể cô ta sẽ tan biến.

Dương Miên Miên cúi đầu nhìn nữ quỷ, đột nhiên co ngón tay, búng vào không khí trước mặt cái bình gốm.

Người ngoài chỉ nghĩ đó là một động tác quen thuộc, thực ra là Dương Miên Miên đang búng một luồng âm khí vào cơ thể nữ quỷ.

Đúng lúc trong hội trường này âm khí rất nặng, không dùng thì phí. Nữ quỷ báo thù xong, hồn về địa phủ, cũng coi như chủ nhân của âm khí này tích được công đức.

Ngay khi Dương Miên Miên đẩy âm khí vào cơ thể nữ quỷ, âm khí xám mù mịt xung quanh bỗng chấn động, nhưng chỉ là chấn động nhẹ, không có động tĩnh gì khác.

Dương Miên Miên hài lòng cong khóe môi. Kẻ tạo ra âm khí này cũng khá biết điều.

Hồn phách nữ quỷ bất ngờ nhận được một luồng âm khí, lập tức trở nên rõ ràng hơn nhiều. Cô ta vẫn duy trì tư thế lao về phía người đàn ông thấp bé, khi hồn phách trở nên rõ ràng hơn, cô ta lao ra, thế mà thực sự rời khỏi cái bình gốm.

Nữ quỷ ngẩn người, quay đầu nhìn Dương Miên Miên, vẻ mặt kích động không thể tin nổi.

“Đại... đại sư... cái... cái này...”

Ở nơi đông người, Dương Miên Miên không thể nói chuyện với nữ quỷ. Nhận được ánh mắt của nữ quỷ, cô chỉ khẽ gật đầu.

“Xong chưa? Xem lâu vậy?”

Người đàn ông thấp bé thấy Dương Miên Miên khoanh tay nhìn hồi lâu mà không nói gì, khuôn mặt sốt ruột.

Cái bình gốm này là đồ của người phụ nữ đã chít kia, hắn lấy ra bán là danh không chính ngôn không thuận, thời gian kéo dài càng lâu, hắn càng chột dạ. Thấy Dương Miên Miên chỉ là một cô gái trẻ, hắn không coi cô ra gì, gấp gáp thúc giục.

Lão tiên sinh ngồi cạnh Dương Miên Miên cũng ngơ ngác, khi cái bình gốm được đặt trước mặt Dương Miên Miên, ông cũng lấy kính lúp ra xem lại cẩn thận, vẫn xác định cái bình này không phải là vật từ thời Đường.

Nhưng thấy Dương Miên Miên nhíu mày, ông lão lại cảm thấy lo lắng. Ông tự học giám định từ sưu tầm, các phương pháp giám định đều do mình mày mò, không hệ thống bằng cô gái xuất thân từ gia đình giám định, hơn nữa tuổi già mắt kém cũng không phải không thể.

Lão tiên sinh cất kính lúp, cẩn thận hỏi: “Dương tiểu hữu, cô thấy cái bình gốm này có phải thật không?”

Dương Miên Miên thu lại ánh mắt, nhạt nhẽo nói: “Là giả.”

Micro ngay bên cạnh Dương Miên Miên, lời này vang lên từ loa, tất cả mọi người đều nghe rõ.

Ông lão nghẹn một hơi, hóa ra mình tâm lý cả buổi là vô ích, mặt không khỏi giận dữ: “Vậy mà cô xem lâu như vậy? Chúng tôi đã định tuyên bố rồi...”

Đây không phải là làm trò cười sao.

Người đàn ông thấp bé mặt càng khó coi, cảm thấy như mọi người đều đang nhìn mình, không khỏi nổi giận: “Cô nhìn kỹ lại đi, sao lại là giả? Tôi thấy cô mới là giả, khách mời đặc biệt gì chứ, dựa vào đàn ông mà đến, ra vẻ cái gì chứ! Không biết giám định thì đừng giám định.”

Nghe vậy, Dương Miên Miên ngẩng đầu lười biếng liếc hắn một cái, không nói gì, im lặng, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.

Miên Miên tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Dương khí bị Dương Miên Miên kiềm chế lập tức bùng phát, âm khí nhanh chóng tản ra, lấy Dương Miên Miên làm trung tâm, âm khí trong vòng một mét lập tức tan biến.

Lão tiên sinh ngồi cạnh Dương Miên Miên chỉ cảm thấy bên cạnh có luồng hơi nóng thổi qua, cảm giác lạnh lẽo biến mất, toàn thân thư thái. La Ngôn thì càng rõ rệt hơn, khuôn mặt trắng hồng còn xuất hiện hai vệt đỏ nhạt.

Tà vật đang âm thầm phát tán âm khí cũng nhận ra nguy hiểm, âm khí trong đại sảnh như gợn sóng.

Dương Miên Miên nhẹ thở ra một hơi.

Cuối cùng, tà vật sau khi cân nhắc, biết đối đầu với Dương Miên Miên không có lợi, đành im lặng. Âm khí cũng trở lại bình tĩnh.

Nhưng trước khi yên tinh trở lại, một luồng âm khí quét một vòng quanh người đàn ông thấp bé, coi như phát cho Dương Miên Miên một ân tình.

Người đàn ông chỉ cảm thấy sau lưng lạnh toát, lông tơ dựng đứng, như đứng ngoài trời lạnh buốt.

Khoé miệng Dương Miên Miên càng nhếch lên sâu hơn, ánh mắt dừng lại trên cái bình gốm ba màu: “Tôi chỉ thấy cái bình này đẹp, muốn xem kỹ một chút thôi. Dù sao cơ hội này, bỏ qua thì thật lãng phí, nên trân trọng.” Dương Miên Miên nói xong, cười với lão tiên sinh: “Làm mất thời gian của mọi người, xin lỗi.”

Người khác chỉ coi là Dương Miên Miên nói đùa, nhưng nữ quỷ hiểu rõ ý cô.

Cơ hội khó mà có được, bỏ qua thì sẽ không bảo giờ có lại nữa.

Nữ quỷ cảm kích cúi đầu cảm kích với Dương Miên Miên, quay đầu lao về phía người đàn ông.

Cái gì gọi là không đánh người mặt cười, Dương Miên Miên đã nói vậy, các chuyên gia giám định cũng không thể giận, có người bổ sung: “Cái bình này tuy giả, nhưng cũng có trăm năm niên đại, rất có giá trị sưu tầm.”

Người đàn ông thấp bé lúc này sắc mặt mới dễ chịu hơn, cầm cái bình đặt lên bàn trưng bày, cái bình này tuy giả nhưng chất lượng khá tốt, mua về làm vật trưng bày cũng rất đẹp. Cuối cùng cái bình được bán với giá 7 vạn, cũng không tệ.

Bảy vạn, trừ ba phần còn gần 5 vạn, với hắn đã là không tệ rồi. Người đàn ông bắt đầu tính toán cách tiêu số tiền sắp có được.

Tiền đấu giá phải đợi sau buổi đấu giá mới nhận được, hắn không thể ngồi yên, kéo cổ áo đi ra ngoài, tâm trí chỉ tập trung nhĩ về tiền, không để ý dưới chân còn bậc thang.

Một chân bước ra, đột nhiên bước hụt, hắn lảo đảo về phía trước. Theo lý, bậc thang thấp, chỉ cần cân bằng lại là được, cùng lắm là trẹo chân, hơn nữa đại sảnh trải thảm dày, dù ngã cũng không sao.

Nhưng không biết sao, hắn hụt chân, lại loạng choạng như bị đẩy từ sau, cuối cùng ngã đầu đập vào cột đá cẩm thạch ở cửa đại sảnh.

Mọi người chỉ nghe “rầm” một tiếng. Hắn dừng lại một chút, rồi lịm xuống.

“chít... chít người rồi?!”

Biến cố đến quá nhanh, khi mọi người nhận ra, hắn đã nằm bất động.

Cảnh tượng hỗn loạn. Bảo vệ chạy lên kiểm tra, đồng thời gọi 120 cấp cứu.

Quản lý sảnh nhanh chóng đến, thấy không có máu, lại kiểm tra hơi thở, thở phào: “Không sao, người này chỉ là bị ngất thôi.”

Mọi người nghe vậy mới yên tâm.

Đúng vậy, chỉ là một bậc thang nhỏ, có thể xảy ra chuyện gì chứ.

Xe cứu thương nhanh chóng đến nơi, người đàn ông được đặt lên cáng đưa đi, với các thương nhân, buổi đấu giá tiếp tục là được, biến cố này chỉ là tiểu tiết.

Nhưng hồn phách nữ quỷ lại nhạt đi nhiều. Khi đẩy người đàn ông, cô ta bị phù chú ở cửa làm bị thương, không còn bình gốm để ẩn thân, hồn phách phải chịu thương, đã gần như biến thành trong suốt, nhưng nguyện vọng đã xong, cô cũng không còn vương vấn gì nhân gian nữa.

Nữ quỷ cảm ơn Dương Miên Miên lần nữa, rồi biến mất, quay về địa phủ.

Khi nữ quỷ biến mất, âm sát khí màu xám lại một trận d.a.o động.

Nhân viên y tế đến cấp cứu đẩy người đàn ông thấp bé vào thang máy, nhân lúc này, bác sĩ đi cùng vạch mí mắt của người đàn ông ra, kiểm tra sơ bộ một chút, không khỏi lắc đầu nói: "Không loại trừ khả năng bị liệt, lát nữa lên xe phải cẩn thận một chút."

Thang máy lên đến tầng ba và chậm rãi mở ra, mấy người ban đầu định vào thang máy nhưng thấy bên trong có cáng cứu thương liền dừng bước, không vào nữa. Câu nói của bác sĩ vừa vặn bị họ nghe thấy.

Đứng trước cửa thang máy chính là những người đến tham gia hội nghị Hiệp hội Đạo giáo địa phương, ba nam một nữ, trong đó có cả Bạch Lâm, người đã đi cùng thang máy với Dương Miên Miên lúc nãy.

Ánh mắt của Cát Tiểu Vi rời khỏi cửa thang máy vừa khép lại, nói: "Trên người người đó có âm khí rất nặng, có phải trên tầng 4 đã xảy ra chuyện gì không?"

“Cát sư muội nói đúng, hay chúng ta đi xem thử?” Người nói là Lương Tinh, trông cao to vạm vỡ, thoạt nhìn chẳng giống đạo sĩ chút nào, mà giống một vận động viên.

"Thôi bỏ đi, sư phụ vẫn đang trong hội trường, chúng ta đã ra ngoài một lúc rồi, nếu bị sư phụ phát hiện sẽ bị mắng đấy." Trong bốn người, Phùng Nhất Phi là người nhút nhát nhất, nghe vậy liền khuyên can.

"Gan như mèo vậy." Lương Tinh bực bội nói: "Chúng ta khó khăn lắm mới đến được hội nghị Hiệp hội Đạo giáo lần này, chẳng lẽ chỉ có thể ngoan ngoãn làm đứa trẻ ngoan ngồi xem sư phụ biểu diễn thôi sao? Thế thì chán chít, lúc nãy Bạch Lâm không phải nói tầng bốn có âm khí sao, hay là chúng ta lên đó xem, nếu có thể giải quyết được tà vật, chẳng phải sẽ rất có mặt mũi sao."

Nghe vậy, mắt Cát Tiểu Vi sáng lên, cô ghé sát lại bên Bạch Lâm, dịu dàng nói: "Bạch sư huynh, anh thấy sao? Hay là dẫn chúng ta lên đó xem thử đi."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.