(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "A…Tay của tôi….Tay của tôi…"
Diệp Bân đau đớn ngã ngồi xuống ở khoảng trống giữa cửa xe và xe, ôm lấy cánh tay hét lên thảm thiết.
Cảnh sát ngay lập tức tiến tới bắt giữ Diệp Bân.
Cùng lúc đó, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía bóng tối nơi chiếc roi vừa quất ra.
Một bóng dáng nhỏ nhắn bước ra từ bóng tối.
"Trời ạ, có phải Dương Miên Miên không?" Ai đó khẽ kêu lên.
Đây chẳng phải là bạn gái của Dư lão sư sao?
Vậy người vừa vung roi chính là cô ấy sao?
Đầu roi được Dương Miên Miên nắm chặt trong tay, theo mỗi bước chân của cô, chiếc roi kéo lê trên mặt đất phát ra âm thanh xào xạc.
Không biết vì đêm gió lớn hay vì ánh đèn pha trên nóc xe quá sáng, dù trước mặt họ chỉ là cô gái gầy gò nhỏ bé, nhưng hình ảnh côgái cầm roi bước ra lại khiến người ta liên tưởng đến một nữ vương vừa tuần tra trên núi.
Lý đội sững sờ, rồi nhanh chóng cau mày.
"Hồ nháo!"
Lý đội lớn tiếng: "Cháu có biết hành động này nguy hiểm thế nào không! Chỉ cần sơ sẩy một chút, tính mạng của con tin sẽ gặp nguy hiểm."
Bước chân của Dương Miên Miên dừng lại, cô chớp đôi mắt to trong sáng vô tội: "Sẽ không đâu, cháu ra tay rất chuẩn xác mà."
Theo số lần sử dụng đả hồn tiên tăng dần, đả hồn tiên càng ngày càng hấp thụ nhiều âm khí, dường như ngày càng tâm linh tương thông với cô, giờ cô không cần nhắm chuẩn, chỉ cần nghĩ đến đích, đả hồn tiên sẽ tự đánh trúng chỗ đó.
Thấy Lý đội có vẻ không tán đồng, Dương Miên Miên quay đầu nhìn Diệp Bân có vẻ đang dần hồi phục sau cú sốc: "Nếu chú không tin, cháu có thể thử lại lần nữa."
Nói xong, mọi người chỉ thấy bóng roi lóe lên, chiếc roi lại mạnh mẽ quất vào cánh tay còn lại của Diệp Bân.
“Á...”
Diệp Bân lại hét lên đau đớn.
Sự việc xảy ra quá nhanh, mọi người không kịp phản ứng, nhìn lại về phía Diệp Bân, mặt mày hắn đang tái mét vì đau, toàn thân co giật như bị động kinh.
Lý đội thấy vậy, thầm nghĩ một tiếng không tốt. Vụ bắt cóc này có lẽ còn đồng phạm, trước khi làm rõ mọi chuyện, Diệp Bân không thể gặp nguy hiểm.
"Dương Miên Miên, cháu..." Lý đội tức giận, cô dám hành hung nghi phạm ngay trước mặt cảnh sát!
Ông thiếu chút nữa muốn bắt Dương Miên Miên lại.
Dương Miên Miên mỉm cười: "Cháu chỉ đang giúp mọi người thôi mà."
Lý đội mặt đỏ như Quan Công.
Lúc này, cảnh sát nhỏ Vương, người vừa phụ trách bắt giữ Diệp Bân, khẽ kêu lên: "Còng tay này bị mở ra khi nào vậy?"
Lý đội vội đến kiểm tra, thấy còng tay của Diệp Bân quả thật đã bị mở.
Lý đội nhìn thấy khẩu súm của tiểu Vương cài ở thắt lưng, tim đập loạn nhịp, khuôn mặt mới bị Dương Miên Miên chọc tức cho đỏ bừng lập tức xoát một cái trắng bệch.
May mắn thay, cú roi vừa rồi đã ngăn chặn một mối nguy lớn. Nếu tên tội phạm mở còng tay, chỉ cần vươn tay là chạm tới súm, hậu quả thật khôn lường.
Nghĩ đến đây, Lý đội toát mồ hôi lạnh.
Thật là may mắn!
Ông quay đầu nhìn Dương Miên Miên đang tỏ ra vẻ mặt vô tội, khoé miệng hơi giật giật, không biết phải nói gì.
Sợ Diệp Bân lại giở trò, Lý đội vội vàng gọi thêm hai người nữa giám sát chặt chẽ hắn. Kết quả người tới mới chạm vào cánh tay của Diệp Bân, hắn ta lại hét lên thảm thiết, cả người run rẩy.
Lý đội nhíu mày, nhịn không được quay sang trách Dương Miên Miên: "Xuống tay hơi nặng rồi."
Dương Miên Miên nhún vai vô tội: "Cháu gầy yếu thế này, làm sao ra tay mạnh được, hắn chỉ giả vờ thôi."
Lý đội bước đến gần Diệp Bân, vén tay áo hắn lên, thấy chỉ có một vết ấn nhạt, thậm chí không đỏ không sưng.
Ông kiểm tra kỹ lưỡng, rồi nhíu mày, sờ thử xương cánh tay Diệp Bân, sắc mặt lập tức thay đổi.
Ông là cảnh sát lâu năm, rất có kinh nghiệm trong việc xác định thương thế có ảnh hưởng vào xương hay không.
Tay của người này hoàn toàn không bị làm sao!
Lý đội tức giận, bốp một cái thật mạnh vào sau đầu Diệp Bân.
Đả hồn tiên chuyên trừ tà khí, nếu là người bị lệ quỷ quấn thân, hai roi này đủ để đánh lệ quỷ bay ra khỏi người bị nhập, người chỉ bị đau ngoài da, nhanh chóng hết đau, không để lại dấu vết gì.
Nhưng Diệp Bân lại xui xẻo ở chỗ hắn lấy hồn nuôi quỷ, ép nuốt linh hồn Dương Thụ Mộc, làm người tử tế không muốn làm, lại muốn trở thành nửa người nửa quỷ thế này.
Hai roi này đánh xuống, hồn thể của Diệp Bân bị đả hồn tiên đánh tan tành, tay của hắn coi như tàn phế, nhưng chức năng cơ thể hắn vẫn bình thường, dù đi bệnh viện cũng không phát hiện vấn đề gì.
Bên kia, La Ngôn tiến đến ôm Ngưu Lệ Lệ nhưng cô lại sợ hãi đẩy hắn ra, thu mình vào trong xe.
La Ngôn bị đẩy lùi vài bước, ho khan dữ dội, rồi lại tiến gần, nhẹ nhàng nói: "Lệ Lệ, em sao thế? Là anh đây, anh là La Ngôn đây."
“Đừng ăn tôi, đừng ăn tôi…”
Ngưu Lệ Lệ như không nghe thấy lời hắn, ánh mắt lờ đờ, thần trí mơ màng.
Đúng lúc Dương Miên Miên đi đến, thấy Ngưu Lệ Lệ như vậy, cô không khỏi thở dài.
Lần trước trong buổi họp lớp, Ngưu Lệ Lệ cho cô ấn tượng không tốt, nhưng cũng không đến mức ghét.
Không ai ngờ buổi họp lớp đó cuối cùng lại dẫn đến kết cục này.
Diệp Bân nhắm vào Ngưu Lệ Lệ không chỉ vì dương khí trên người cô ta, mà còn do oán khí thúc đẩy, tất nhiên sẽ không đối xử tốt với cô ta.
Chỉ trong vài ngày, Ngưu Lệ Lệ đã gầy như bộ xương, tóc bết thành từng mảng, mặc bộ đồ ở nhà sớm đã nhàu nát đến mức không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.
Trông cô ta vừa chật vật vừa đáng thương.
Dương Miên Miên tiến lại gần, đặt tay lên đầu Ngưu Lệ Lệ. Một luồng dương khí nhẹ nhàng len vào đầu cô ta.
Luồng dương khí giống như một liều thuốc an thần, Ngưu Lệ Lệ lập tức bình tĩnh hơn nhiều. Nhưng mấy ngày qua, dương khí trên người Ngưu Lệ Lệ đã bị lệ quỷ cắn nuốt đến gần như cạn kiệt, tổn thương đến căn cơ, sau này muốn hồi phục về như trước cũng khó.
La Ngôn thấy Ngưu Lệ Lệ bỗng nhiên yên lặng, vui mừng tiến lại gần định đỡ cô ta.
"Tôi khuyên anh không nên làm vậy." Dương Miên Miên nói: "Anh còn không tự biết tình trạng của mình sao? Muốn dọa cô ấy phát điên à."
Âm khí trên người nặng như vừa bò ra khỏi quan tài, mà một chút tự giác cũng không có.
La Ngôn sững sờ, tay đưa ra dừng lại, bối rối: "Vậy... tôi phải làm sao bây giờ?"
Dương Miên Miên lườm: "Tất nhiên là đưa cô ấy đến bệnh viện, tôi đâu phải bác sĩ."
Kẻ bắt cóc bị bắt, con tin được giải cứu, Dương Miên Miên trở về căn hộ liền leo lên giường ngủ ngay.
Sáng hôm sau, cô bị Võ Tiểu Tứ đánh thức.
Võ Tiểu Tứ tỉnh dậy thấy mình đang ở trong phòng mình, giật mình kinh hãi.
Hắn nhớ rõ, lúc đó mình đang đi cùng Giả tiểu thư đến phố Tây Tứ đòi nợ.
Hôm qua trời mưa, hắn thấy Giả tiểu thư đặc biệt chú ý dưới chân, nghĩ rằng cô ấy sợ giày bị ướt, hắn nghe nói giày của con gái rất đắt, nên đề nghị cõng cô ấy, không ngờ cô ấy đồng ý.
Đây là lần đầu tiên hắn gần gũi với một cô gái như vậy, Võ Tiểu Tứ không thể quên được khoảnh khắc Giả tiểu thư tựa vào lưng mình.
Giả tiểu thư rất nhẹ, nhẹ như không có trọng lượng, con gái bây giờ đều thích giảm cân, chắc cô ấy gầy lắm, nghĩ đến lại thấy đau lòng; còn tóc cô rất dài, mềm mượt, khẽ chạm vào tai hắn, làm hắn có chút ngứa ngáy, mùi rất thơm.
Nghĩ đến cảnh đó, Võ Tiểu Tứ không khỏi nở nụ cười ngây ngốc.
Sau đó họ đến một cửa hàng đang sửa chữa để tránh mưa, dự định chờ mưa tạnh sẽ đi, rồi sau đó...
Võ Tiểu Tứ xoa đầu, rồi sau đó xảy ra chuyện gì nhỉ?
Sao tỉnh dậy lại là sáng sớm? Rõ ràng hôm qua hắn đâu có uống rượu.
Võ Tiểu Tứ ngơ ngác ngồi dậy, đột nhiên kêu lên, cảm giác cơ thể như bị xe cán qua, đau nhức khắp người.
“Gặp quỷ rồi!”
Hắn lẩm bẩm, lấy điện thoại cạnh giường, thấy điện thoại tắt nguồn, vội sạc rồi mở máy, định gọi cho Giả tiểu thư hỏi về chuyện tối qua.
“Sao lại là ngày 16 rồi?” Nhìn thấy thời gian hiển thị trên điện thoại, Võ Tiểu Tứ ngạc nhiên: “Chẳng nhẽ máy khởi động lại nên thời gian bị loạn?”
Hắn cũng không quá để ý, tìm số lễ tân của Văn phòng Hoàng Quyền để gọi, nhưng cuộc gọi được chuyển vào hộp thư thoại: hiện chưa đến giờ làm việc, vui lòng để lại lời nhắn.
“Phải rồi, mới có 11 giờ. Để hỏi thử Lão đại xem, chắc cô ấy biết.” Nghĩ vậy, Võ Tiểu Tứ đánh liều gõ cửa phòng 404 kế bên.
Dương Miên Miên mở cửa, vẻ mặt bực bội. Tối qua cô về nhà đã quá nửa đêm, thiếu ngủ trầm trọng khiến tính khí cực kỳ khó chịu.
"Cậu tốt nhất nên nói ra lý do hợp lý để tôi không đánh cậu."
Mặt Võ Tiểu Tứ tái mét: “Tối qua… không phải Lão đại ca ở đây sao? Lão đại không ra ngoài lái xe, sao giờ này còn ngủ.”
Hắn hiểu rõ lịch trình của Dương Miên Miên mới dám gõ cửa, bình thường nếu đêm hôm trước không ra ngoài lái xe, lão đại sẽ dậy sớm để chạy bộ. Nếu biết lão đại còn ngủ, dù có gan trời, hắn cũng không dám đến gõ cửa.
Chẳng lẽ… là lão đại ca tối qua quá dữ dội?
Trả lời hắn là một cú đ.ấ.m mạnh từ Dương Miên Miên.
Năm phút sau, Võ Tiểu Tứ nhảy dựng khỏi ghế.
“Gì cơ! Lão đại, cô nói tôi ngủ liền một mạch bảy ngày?!” Kích động đến mức m.á.u mũi chảy ra, hắn vội nhét giấy vào mũi để cầm máu.
Dương Miên Miên lặng lẽ gật đầu.
“Sao… sao có thể? Rõ ràng tôi đang hẹn hò với Giả tiểu thư mà” Võ Tiểu Tứ ngớ người: “Sao tôi không nhớ gì hết?”
Võ Tiểu Tứ còn nghĩ, hắn được ở cùng người mình thích trong một nơi vắng vẻ tránh mưa, khung cảnh lãng mạn như thế, chắc chắn là hẹn hò.
Dương Miên Miên: "Vì cậu bị quỷ nhập, không nhớ cũng là bình thường."
“Hả?” Võ Tiểu Tứ ngạc nhiên: “Vậy… Giả tiểu thư có sao không?”
Dương Miên Miên vẻ mặt không nói nên lời: “Cậu có chít thì cô ấy cũng không sao.”
Là nhân viên công vụ của địa phủ, có thẻ nhân viên bảo vệ, đâu dễ gì mà chít được?
Một lúc lâu sau, Võ Tiểu Tứ mới dần tiêu hóa được những gì Dương Miên Miên nói: “Vậy… đó là nam quỷ hay nữ quỷ?”
Dương Miên Miên: “Nữ quỷ.”
Mặt Võ Tiểu Tứ lập tức tái nhợt đi vài phần: “Giả tiểu thư có ghen không?”
Nghe vậy, Dương Miên Miên lườm Võ Tiểu Tứ: “Tôi nhớ đã nói với cậu rồi, cậu và cô ấy khác loài, không hợp đâu.”
“Tôi… tôi biết mà.” Võ Tiểu Tứ đỏ mặt: “Dù Giả tiểu thư là yêu tinh biến thành, tôi cũng… tôi cũng không quan tâm. Cô ấy có chê tôi mệnh thọ đoản cũng không sao, nếu tôi chít rồi, biến thành quỷ, tôi sẽ không đi đầu thai, sẽ ở lại bên cô ấy…”
Dương Miên Miên méo miệng, đây gọi là biến thành quỷ rồi cũng không buông tha đối phương sao?
Ánh mắt cô dừng lại trên vẻ mặt xấu hổ của Võ Tiểu Tứ, cuối cùng cô không nói ra sự thật chuyện Giả tiểu thư chỉ là một người giấy.
Yêu đương tự do, cô có tư cách gì chỉ trích tình cảm của người khác?
Chẳng phải phim ảnh cũng có chuyện người và ma yêu nhau sao? Nghệ thuật bắt nguồn từ cuộc sống, biết đâu chuyện này lại thành.
Dương Miên Miên cũng không nói với hắn chuyện suýt nữa hắn bị lệ dữ coi thành vỏ da. Cô chỉ nói qua loa vài câu, rồi đuổi hắn về.
Võ Tiểu Tứ đầu óc rối tung, quên luôn việc hỏi Dương Miên Miên mình về nhà bằng cách nào.
Nghe tiếng đóng cửa bên cạnh, Dương Miên Miên nhếch mép, cô không nói là để tốt cho Võ Tiểu Tứ.
Hắn tuyệt đối sẽ không muốn biết phản ứng của Giả tiểu thư khi thấy căn phòng đầy poster n.g.ự.c khủng và bừa bộn như bãi rác khi đưa cơ thể hắn về.
Ha, chàng trai à, con đường theo đuổi nữ thần này đầy gian nan đấy.
Bị Võ Tiểu Tứ đánh thức, Dương Miên Miên không ngủ lại được nữa, đang định đi rửa mặt thì cửa phòng lại bị gõ.
Dương Miên Miên nhíu mày nhìn về phía cửa, một lúc sau mới đứng dậy mở cửa.
Đứng ngoài cửa là La Ngôn.
“Dương đại sư, xin cô cứu Lệ Lệ.” La Ngôn lo lắng nói.
Dương Miên Miên nhìn vết râu xanh mờ dưới cằm anh ta, có lẽ anh ta đã cả đêm không ngủ.
“Sao vậy?” Thu lại ánh mắt, Dương Miên Miên hỏi.
“Lệ Lệ đang ở bệnh viện Quang Minh, tình trạng… không tốt lắm.” Nói ba chữ này, vẻ mặt La Ngôn thêm phần u ám: “Cầu xin Dương đại sư đến xem Lệ Lệ giúp tôi, bây giờ chỉ có cô mới cứu được cô ấy.”
Dương Miên Miên dựa vào khung cửa, không động đậy, “Cô ấy bị kích động, tôi không phải bác sĩ tâm lý, không chữa được, chuyện này tôi không giúp được.”
“Tôi không nói chuyện này.” La Ngôn cúi đầu.
Dương Miên Miên: “Vậy anh muốn nói gì? Có bệnh thì chữa bệnh, Tây y không được thì dùng Đông y, trong nước không được thì ra nước ngoài, tìm tôi cũng không ích gì, không đúng chuyên môn.”
“Không… tôi không có ý đó…” La Ngôn nhìn quanh, ngập ngừng một lúc mới mờ mịt nói: “Lệ Lệ bị suy nhược, Dương đại sư là cao nhân huyền môn chắc nhìn ra.”
“Vậy thì sao?” Dương Miên Miên nhướn mày: “Thời gian lâu, tự nhiên sẽ phục hồi, cho dù không khôi phục được hoàn toàn như trước cũng không sao. Cô ấy là con gái, thường âm thịnh dương suy, chuyện này cũng bình thường, sau này kết hôn sẽ tốt thôi.”
La Ngôn mặt tái nhợt: “Nhưng mà tôi…”
Dương Miên Miên giơ tay ngắt lời: “Anh hiện tại đã không hợp với cô ấy nữa, sao không buông tha cô ấy?” Nói chuyện với La Ngôn hồi lâu khiến cô mất kiên nhẫn: “Anh là đàn ông, suốt ngày bám vào phụ nữ để hút dương khí không thấy xấu hổ à?”
Nói xong, Dương Miên Miên chỉ tay về phía cầu thang: “Nếu không muốn bị tôi quất mấy roi, thì về đi.”
Không ngờ vừa nói xong, La Ngôn lại ngã phịch xuống đất, làm Dương Miên Miên giật mình lùi lại.
“Anh định ăn vạ tôi sao?”
“Tôi…” La Ngôn mở miệng, nhưng đến cả khí lực để nói cũng không có nữa.
Một luồng âm khí từ ấn đường của La Ngôn tỏa ra, trong chớp mắt bao trùm toàn thân. Dương Miên Miên kinh ngạc, theo bản năng muốn đẩy lùi luồng âm khí này. Nhưng chưa kịp hành động, công đức kim quang trên người La Ngôn bỗng lóe lên, âm khí lạnh lẽo như gặp phải kẻ thù mạnh, toàn bộ nhanh chóng chui lại vào ấn đường.
Mọi chuyện diễn ra chỉ trong chớp mắt, khuôn mặt tái nhợt của La Ngôn lại dần dần có huyết sắc.
Đây là lần đầu tiên Dương Miên Miên thấy cảnh tượng này, không khỏi sững sờ.
Mọi chuyện diễn ra nhanh chóng, nhưng dường như đã để lại đau đớn thống khổ cho La Ngôn, một lúc sau anh ta mới hồi phục lại, chậm rãi ngồi dậy.
“Xin lỗi, vừa rồi làm cô sợ rồi.” La Ngôn nói, lấy một viên nhân sâm từ túi ra ngậm vào miệng.
“Rốt cuộc là sao?” Dương Miên Miên hỏi.
La Ngôn ngồi dưới đất, đợi vị đắng trong miệng tan bớt, cười khổ: “Nói ra, thực ra tôi và Dương đại sư cũng coi như đồng nghiệp nửa phần. Không biết cô đã nghe nói về bán âm nhân chưa.”
“Ở chợ âm phủ người ta thích gọi chúng tôi là quỷ tử, mẹ chít con sống, nửa người nửa quỷ.”
Dương Miên Miên nghe mà giật mình: “Anh nói chúng tôi là ai?”
La Ngôn đáp: “Ví dụ như tôi, cũng ví dụ như bạn trai của cô, Dư tiên sinh.”
“Nhưng Dư tiên sinh may mắn hơn, được tổ tiên tích đức phù hộ, công việc chính khí ngút trời, lại có một cô bạn gái cực dương thể như cô.”
Dương Miên Miên cúi đầu, từ từ tiếp thu lời La Ngôn.
Quỷ tử…
Cô chỉ biết Dư Duyên là thuần âm chi thể, nhưng không ngờ anh còn có thân thế khổ sở như vậy.
Hai chữ này vừa nghe đã mang lại cảm giác không lành, nếu từ khi sinh ra đã bị gán mác như vậy, thì hơn hai mươi năm qua, anh đã phải chịu bao nhiêu đau khổ?
Dương Miên Miên bỗng nhớ đến lần đầu gặp Dư Duyên, vẻ mặt lạnh nhạt như thể cả thế giới này đều không liên quan gì đến anh.
Thấy La Ngôn còn ngồi dưới đất, Dương Miên Miên cố nén cơn đau nhói trong tim, giúp anh ta một chút, kéo anh ta đứng dậy: “Vào nhà nói chuyện đi.”
“Cảm ơn.” La Ngôn thở dốc, lộ vẻ biết ơn, được cô giúp, anh ta thấy dễ chịu hơn nhiều.
“Anh nói là đồng nghiệp nửa phần là sao?” Dương Miên Miên hỏi.
La Ngôn đáp: “Tôi sinh ra đã là quỷ tử, âm khí nặng, dễ chiêu quỷ. Khi còn nhỏ, tôi bị ác quỷ thượng thân, hồn về địa phủ, là Diêm Vương thấy tôi chưa tận số nghĩ nên ra cách này, để tôi ký hợp đồng với địa phủ, dùng cơ thể làm công cụ,cho địa phủ mượn, để nhận được sự bảo hộ của địa phủ. Thỉnh thoảng có quỷ sai cần lên nhân gian làm việc, thân thể tôi chính là vỏ bọc của họ.”
“Chỉ là tôi ký hợp đồng như làm việc bán thời gian, còn Dương đại sư là nhân viên đặc biệt của địa phủ, tôi tất nhiên là không sánh được, nên chỉ có thể coi là đồng nghiệp nửa phần.”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");