(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ Chiêu Đệ?
Đây chẳng phải là kỹ thuật viên đã c.h.ế.t tại tiệm massage của Mai Tử sao?
Nếu lời chủ khách sạn bên cạnh nói là thật, thì cô ta chỉ mới c.h.ế.t khoảng một tháng trước.
Dương Miên Miên lúc này mới cẩn thận quan sát nữ quỷ này. Sau khi chết, hồn ma sẽ duy trì hình dáng cuối cùng trong ký ức trước khi chết. Từ thân hình trung bình và hơi mập của cô ta có thể thấy rõ điều này.
Có vẻ như trục hồn phù trên người Tô Diệp đã làm cô ta bị thương, khiến hồn thể của cô ta hơi không ổn định. Có lẽ vì sợ đả hồn tiên, cô ta cúi đầu, vai rụt lại, ngón tay đan vào nhau thành một đoàn. Đây có lẽ là thói quen khi còn sống, chứng tỏ cô ta vốn là người nhút nhát và hướng nội.
Dương Miên Miên mím môi, tiến đến gần hồn ma thêm hai bước, kéo cây đả hồn tiên trên mặt đất, phát ra tiếng vang nhẹ.
Càng nghe tiếng roi, Từ Chiêu Đệ càng co rúm lại, chưa nói gì đã vội quỳ sụp xuống đất.
"Đại sư... đại sư tha mạng, tôi không cố ý... tôi cũng bị ép buộc... tôi thật sự không biết gì cả..."
Giọng hồn ma vốn như bèo dạt nước trôi, giờ cúi đầu xin tha lại càng nghe bi ai hơn.
Tuy nhiên, khuôn mặt Dương Miên Miên vẫn lạnh lùng như đêm tối ngoài kia. Cô cầm chặt roi, tiến lại gần hồn ma thêm hai bước.
"Hồn phách của Diệp Bân đâu?"
Âm hồn thượng thân sẽ tổn hại đến thần hồn, nhưng không có lý do gì lại chỉ còn một hồn một phách. Cô vừa kiểm tra, sau khi âm hồn bị đả hồn tiên trục ra, cơ thể Diệp Bân chỉ còn lại một hồn một phách. Bị âm hồn nhập vào, thần hồn này rất không ổn định, có xu hướng rời khỏi cơ thể. Nếu cả hồn và phách đều rời đi, Diệp Bân sẽ chết.
Chuyện này xem như khai sát giới, là hiện thân của ác quỷ.
Nhưng trên người âm hồn này, ngoài oán khí màu đen, không có sát khí đỏ sau khi nuốt hồn.
Nghe vậy, Từ Chiêu Đệ càng co rúm mạnh hơn.
"Đại sư... đại sư tha mạng, không phải tôi làm. Tôi thật sự không biết." Hồn ma liên tục cầu xin, nhưng lại không nói được điều gì hữu ích. Khuôn mặt Dương Miên Miên dần lộ vẻ khó chịu.
Ngoại trừ La Ngôn, những người khác chỉ thấy Dương Miên Miên đang nói chuyện với không khí, giọng đầy nghiêm nghị: "Vậy là ai làm?"
Tô Diệp đã chuẩn bị tinh thần từ trước, cộng thêm vừa rồi bị dọa sợ và vừa vận động mạnh, bây giờ cô ngồi tựa lưng vào tường, toàn thân không còn sức lực, tâm trạng trống rỗng, thậm chí không còn sợ hãi.
Chỉ có A Thái và Đại Thạch, hai người tái mét mặt, nhìn nhau, khuôn mặt cổ quái.
Đây... đây là gặp quỷ rồi sao?
Họ dựa vào sức mạnh mà hành tẩu giang hồ, tất nhiên sẽ không tin những thứ này, nhưng ở trong hoàn cảnh này, họ cũng không khỏi dựng một thân lông mao.
"Là anh Dương... không... là... là anh Diệp... là... đại sư thật sự không phải tôi, tha mạng tha mạng..."
Từ Chiêu Đệ nói năng lộn xộn, khiến Dương Miên Miên cau mày sâu hơn, không ngần ngại quất một roi vào âm hồn.
Từ Chiêu Đệ kêu lên thảm thiết, oán khí đen quanh cô ta bị đánh tan, lộ ra khuôn mặt thảm thương.
Từ Chiêu Đệ không xấu, nhưng cũng không đẹp, mặt trang điểm đậm giống như những cô gái khác trong con hẻm Tây Tứ, không những không có tác dụng làm đẹp mà lại lộ vẻ diêm dúa.
Nhìn rõ khuôn mặt cô ta, La Ngôn đứng sau Dương Miên Miên không nhịn được cau mày.
Là một ông trùm ngành công nghiệp, hắn đã thấy qua nhiều phụ nữ, có gu thẩm mỹ khá cao, đối với lối trang điểm của nữ quỷ này, hắn thật sự không ưa nổi. Cho nên nhìn cô ta khóc lóc thảm thiết, hắn cũng không khỏi động lòng.
"Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?" Dương Miên Miên sốt ruột hỏi, "Cô đã làm gì với hồn phách của Diệp Bân?"
"Đại sư, tôi thật sự không biết." Từ Chiêu Đệ ngẩng mặt đầy nước mắt nhìn Dương Miên Miên, "Tôi thật sự vô tội... Họ bảo tôi làm thế, nếu không tôi sẽ bị ăn như Phương Tiểu Nhã. Tôi... tôi không muốn bị ăn."
Từ Chiêu Đệ nói đến cuối, biểu tình giống như nhớ lại một chuyện gì đó khủng bố, bỗng nhên kịch liệt run rẩy một cái.
Dương Miên Miên hạ mắt, biểu tình ngưng trọng: "Cô nói cô ấy bị ăn là sao?"
Từ Chiêu Đệ co rúm lại, giống như cực kỳ sợ hãi: "Chính là…Chính là Tiểu Nhã. Cô ấy bị anh Dương lụm mất rồi. Cô ấy là bạn gái của anh Dương, khi còn sống không nghe lời, sau này còn gây rắc rối. Anh Dương tức giận nên lụm cô ấy luôn."
Nghe đến đây, Dương Miên Miên nhíu mày chặt hơn.
Cô nhớ chủ khách sạn nói, Phương Tiểu Nhã vì yêu sinh hận, cầm d.a.o vào tiệm massage, cuối cùng gây ra tranh chấp.
Người đó chắc hẳn mang đầy oán khí, dù đã chết, oán khí cũng phải là lớn nhất trong ba người.
Oán khí sinh ác quỷ!
Giống như Từ Chiêu Đệ đang quỳ khóc như một bông tiểu bạch hoa kia, dù cô ta luôn miệng nói mình vô tội, nhưng vẫn là một con quỷ đầy oán khí, tuyệt đối không yếu đuối như lời cô ta nói.
Quỷ dữ như vậy, không dễ bị nuốt chửng.
Trước đây cô nghĩ thứ lợi hại mà mà nam hồn nói tới là Phương Tiểu Nhã, nhưng bây giờ rõ ràng cô đã sai.
Dương Miên Miên liếc nhìn nữ quỷ đang gần như quỳ rạp xuống đất trước mặt, giật roi thị uy.
Hồn ma rùng mình một cái như sắp tan ra.
La Ngôn đứng sau Dương Miên Miên, nhìn cảnh này, không khỏi nổi lên một cơn buồn ho, nhưng vẫn cố sống cố c.h.ế.t nén xuống. Hắn thật sự lo nếu mình phát ra âm thanh, sẽ bị cô quất một roi.
Thân thể này của hắn, không thể chịu được một roi của đối phương.
Thì ra tin đồn là sự thật, Dương Miên Miên thật sự là nữ thổ phỉ trong giới âm dương, quá bưu hãn.
Tiếng roi quất không khí vang lên vút vút, Dương Miên Miên nói với âm hồn: "Đây là đả hồn tiên, chuyên dùng để đánh âm hồn oán sát." Nói xong, cô hạ giọng, giọng đầy đe dọa: "Với tình trạng của cô, không chịu nổi hai roi nữa đâu. Nếu bị roi đánh gãy tay gãy chân, đời đời kiếp kiếp luân hồi, cô sẽ là kẻ tàn phế, còn thảm hơn bị ăn. Vậy nên, cô nghĩ kỹ đi, biết gì thì nói ra, đừng lãng phí thời gian của tôi."
Nói xong, roi đánh hồn lướt qua tai Từ Chiêu Đệ, khiến hồn ma quên cả run rẩy.
"Tôi nói, tôi nói! Đại sư đừng đánh!" Âm hồn cuối cùng cũng chịu nói ra sự thật. Lời nói rõ ràng hơn, không còn lắp bắp.
Chuyện bắt đầu từ vụ tranh cãi trong tiệm massage.
Một con dao, ba người nằm xuống. Người bạn trai của Phương Tiểu Nhã tên là Dương Thụ Mộc.
Hai người sống đã oán hận, c.h.ế.t cũng không ngừng đấu đá. Nhưng sau khi chết, không biết tại sao Dương Thụ Mộc ăn chất nho nhã lại đại biến, trở nên tàn bạo, nuốt chửng âm hồn của Phương Tiểu Nhã, Từ Chiêu Đệ phải liên tục cầu xin mới thoát chết.
Do oán khí nặng, tiệm massage lại ở vị trí cực âm, Dương Thụ Mộc dự định lấy tiệm massage làm nơi dưỡng hồn. Nhưng sau vụ án mạng, tiệm vắng khách, chủ tiệm Mai Tử phải bán tiệm đi.
Tiệm được sang nhượng, vẫn đang trong quá trình sửa chữa. Một đêm, bỗng có 1 người đàn ông tìm đến tiệm. Người này chính là Diệp Bân.
Trên người anh ta vẫn còn mùi ân ái, vừa từ giường của phụ nữ xuống, có lẽ anh ta định vào tiệm massage để tránh mưa, nhưng lại chọn đúng căn phòng xảy ra án mạng, lại còn say khướt, thần hồn không ổn định, liền bị Dương Thụ Mộc để ý và chiếm lấy thân xác.
Nói đến đây, Từ Chiêu Đệ rùng mình: "Nhưng sau khi Dương Thụ Mộc nhập vào thân xác Diệp Bân, anh ta trở nên rất lạ, cảm giác như nói chuyện không giống anh ta, còn... còn nói mình là Diệp Bân."
Dương Miên Miên liếc nhìn Diệp Bân đang nằm trên sàn. Nếu lời hồn ma nói là thật, có thể Dương Thụ Mộc đã thất bại trong việc chiếm thân xác, ngược lại bị sinh hồn của Diệp Bân đồng hóa.
Một ác quỷ từng nuốt âm hồn lại bị một sinh hồn đồng hóa, điều này cực kỳ hiếm thấy. Trừ khi người đó, khi đó đã truỵ ma.
Lòng người nếu xấu xa, ngay cả ác quỷ cũng không sánh bằng.
Nghĩ đến bóng dáng ẩn trong bóng tối mà cô thấy qua gương chiếu hậu sau buổi họp lớp, Dương Miên Miên mím môi, không nói gì một lúc lâu.
Thấy Dương Miên Miên đột nhiên im lặng, Từ Chiêu Đệ tưởng mình đã nói sai gì đó, làm cô giận, liền vội vàng xin tha.
Dương Miên Miên thu hồi ánh mắt, hỏi tiếp: "Sau đó có người đàn ông nào khác đến không?"
Âm hồn nghĩ một lúc rồi gật đầu: "Có một người đàn ông. Nhưng đó là một kẻ điên, rõ ràng là đàn ông, nhưng thỉnh thoảng lại bóp cổ mình và nói chuyện bằng giọng phụ nữ."
"......"
Dương Miên Miên không nhịn được đưa tay vào túi áo, nơi có một xếp giấy.
Áo da của Giả tiểu thư.
"Anh ta đâu rồi?" Dương Miên Miên hỏi.
"Anh Diệp nói là biết người đó, rồi giấu anh ta đi."
Dương Miên Miên nắm chặt cây Đả hồn tiên, nhớ lại lúc ăn tối ở Dịch Viên, Diệp Bân đã gặp Võ Tiểu Tứ.
Giọng Dương Miên Miên trở nên lạnh lùng: "Cô có biết hắn giấu người đó ở đâu không?"
Từ Chiêu Đệ gật đầu: "Tôi biết, ở container khu B-2 của khu logistics."
Nghe vậy, trong mắt La Ngôn lóe lên một tia sáng, vội vàng hỏi: "Lệ Lệ và những người khác cũng ở đó sao?"
A Thái và Đại Thạch nhìn nhau.
Ông chủ cũng thấy quỷ?
Bị giọng nói của La Ngôn làm sợ, Từ Chiêu Đệ hơi do dự, nói: "Tôi không biết Lệ Lệ là ai, nhưng... Diệp Bân sau đó đã bắt vài người vào đó, có phụ nữ và một vài người đàn ông."
"Chắc chắn đó là Lệ Lệ!" La Ngôn vui mừng, nói: "Dương đại sư, tôi sẽ sắp xếp người đi tìm ngay."
Nói xong, La Ngôn lấy điện thoại ra và gọi một cuộc.
Nói ngắn gọn vài câu, nghe nội dung có vẻ là ra lệnh cho đối phương đi tìm người theo địa chỉ mà Từ Chiêu Đệ vừa nói.
Dương Miên Miên liếc nhìn La Ngôn một cách lạnh nhạt, chưa kịp nói gì thì Tô Diệp bên cạnh đã không giữ được bình tĩnh.
Dù không thể thấy âm hồn nói gì, nhưng từ nội dung cuộc gọi của La Ngôn, cô cũng đoán được là đã tìm thấy Ngưu Lệ Lệ và những người khác.
"La Ngôn! Ngưu Lệ Lệ là bạn gái của anh, tại sao lúc này anh không lao đến cứu cô ấy ngay, mà chỉ sắp xếp một đám người đi là xong? Anh có phải là đàn ông không?!"
Lời nói của Tô Diệp thẳng thắn không kiêng nể, khiến sắc mặt La Ngôn trở nên khó coi. Nhưng anh chỉ cau mày, vẫn không có ý định tự mình đi.
Chưa đầy mười phút sau, điện thoại của La Ngôn reo lên, nghe xong câu trả lời từ phía đối phương, sắc mặt anh trở nên tái nhợt.
"Đại sư, không tìm thấy container."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");