(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khu này trước đây là khu tập thể công an, nhưng hầu như mọi người đều đã chuyển đi hết, còn lại chỉ là những người già ở đây từ lâu không nỡ chuyển đi hoặc là những người thuê nhà như Dương Miên Miên.
Phòng của Dương Miên Miên mở tầng 4. Ánh mặt trời bị tòa nhà cao tầng trước mặt che lấp, phía sau này lúc nào cũng là một mảnh âm u, thoang thoảng chút mùi vị ẩm mốc xưa cũ. Rất nhiều người kiêng dè số 4, cho nên hiện tầng lầu này cũng chỉ còn một ít người. Căn hộ của Dương Miên Miên vì thế cực kì an tĩnh, còn có thể nghe thấy tiếng bước chân người đi trên hành lang.
Một màn vừa rồi, Võ Tiểu Tứ vẫn chưa kịp hoàn hồn, nhìn Dương Miên Miên mở ra cửa phòng 403, thân thể có chút co rúm: ” Đại sư à, chúng ta ở phòng này thật sao?”
Dương Miên Miên đẩy cửa phòng ra, vì lâu chưa có người ở, trong phòng đều bị bao phủ bơi một tầng bụi.
“Không phải chúng ta, chỉ có anh thôi.”, Dương Miên Miên phẩy phẩy bụi trước mặt, đem chìa khóa nhét vào tay Võ Tiểu Tứ rồi đi vào phòng cách vách.
Võ Tiểu Tứ vội đuổi theo Dương Miên Miên: “ Đại sư….Tôi sợ…”
Dương Miên Miên vừa mời tra chìa khóa vào ổ: “Anh sợ ở bên kia?”
Võ Tiểu Tứ gật đầu như giã tỏi.
Dương Miên Miên: “Vậy được rồi, phòng này hoặc phòng đấy, anh chọn một căn đi.”
“Tôi…”
Võ Tiểu Tứ nhìn biển số nhà phía trên, 404. Cái số phòng này…
Võ Tiểu Tứ chùng bả vai. Hắn một đầu tóc đỏ, lại còn biểu tình thất bại, trông như một con gà tây vậy.
Võ Tiểu Tứ ánh mắt đầy hi vọng nhìn Dương Miên Miên: “Đại sư, chúng ta có thể hay không ở cùng một…”
“Không thể!” Dương Miên Miên tàn nhẫn nhanh chóng cự tuyệt: “Anh nghĩ cùng đừng nghĩ, hoặc là ở, hoặc là đi.”
Dương Miên Miên nói xong bang một tiếng đóng cửa phòng lại. Hi vọng của Võ Tiểu Tứ bị cánh cửa đập nát, nhưng anh ta cũng không dám can đảm rời đi, do dự một lát, cuối cùng vẫn là chầm chậm đi về phòng cách vách. Chỉ mong đại sư thính lực tốt một chút, vạn nhất xảy ra chuyện gì có thể nghe được hắn kêu cứu mà chạy qua. Nghĩ như vậy, Võ Tiểu Tứ nhịn không được gõ gõ bức tường giữa hai phòng.
Dương Miên Miên vừa mới nằm xuống chuẩn bị ngủ, giơ một chân lên, hung hăng đá lên vách tường: “Anh còn gõ nữa, có tin tôi băm tay anh luôn không?”
Võ Tiểu Tứ sợ tới mức lập tức lùi tay về, trong lòng an tâm hẳn.
Thật tốt, đại sư phản ứng nhanh thật. Võ Tiểu Tứ cũng không để ý tới, cạnh hai căn phòng cách vách còn có một gian phòng bị đóng, không có biển số phòng, mà phòng kia nói chính xác mới hẳn là 403…
Phòng này của Dương Miên Miên cùng Võ Tiểu Tứ trước kia là một căn hộ 3 phòng hai phòng khách, nhưng mà chủ nhà vì muốn thêm tiền thuê nên gọi người đến xây một bức tường chia đôi căn hộ ra, đem căn hộ lớn sắp xếp nội thất, chia thành 2 phòng bé. Cho nên xét một cách chính xác, phòng của Dương Miên Miên hay của Võ Tiểu Tứ đều là phòng 404.
Sau khi sửa, hai gian phòng lần lượt xảy ra chuyện, cho đến khi Dương Miên Miên đến thuê. Chủ nhà sợ con gà đến tay bay mất liền đem chìa khóa cả hai căn giao luôn cho Dương Miên Miên, còn tốt bụng đề nghị cô tìm thêm bạn ở cùng để chia tiền nhà, nên nay Võ Tiểu Tứ mới thuận lợi như vậy.
Đương nhiên, Võ Tiểu Tứ không hề biết điều này. Trải qua một ngày tinh thần căng thẳng, bỗng nhiên được buông lỏng, mỏi mệt cùng buồn ngủ đột nhiên ập tới, Võ Tiểu Tứ đến cả phòng cũng không dọn, nằm lên giường ngủ luôn, khóe miệng còn chảy ra một tia nước miếng trong suốt.
Hành lang tối tăm tầng 4, thường thường thổi lên từng trận gió buốt lạnh, như thể còn nghe thấy trong đấy tiếng vọng run rẩy. Gió này từ cửa sổ cuối hành lang thổi tới, đến phòng 404 lại tan biến như chưa có chuyện gì xảy ra.
Thời gian 2 ngày nhanh chóng trôi qua. Tô Lãng đứng trước cửa sổ ngắm trời mưa, cau mày.
Mẹ hắn đã đặt vé bay cho hắn vào giữa trưa mai, ngay sau khi hạ táng ba hắn. Tuy mẹ không giải thích tại sao lại gấp gáp như vậy, nhưng trong lòng hắn đã mơ hồ đoán ra đáp án.
Tô Lãng đặt tay lên tim, nơi đó mấy hôm nay vẫn có cảm giác hoảng hốt. Hắn trời sinh tim không được tốt. Trái tim này hắn đã chờ đợi rất lâu nhưng vẫn không tìm được người hiến.
Hai tháng trước, lúc hắn đang học ở nước ngoài bỗng nhận được điện thoại của mẹ, nói đã tìm được tim cho hắn, bảo hắn về nước phẫu thuật. Rõ ràng y học ở chỗ hắn tiến bộ hơn bao nhiêu, hắn không hiểu được tại sao ba mẹ lại nhất quyết muốn hắn về nước làm phẫu thuật cấy ghép, nhưng hiện tại hắn đã rõ.
Tô Lãng thở dài, móc trong n.g.ự.c ra hai lá bùa, một lá của Dương Miên Miên, một lá của vị hòa thượng kia. Tuy rằng đều là bùa, nhưng một là như rồng bay phương múa, tiêu sái thoải mái. Trong khi đó, trên lá kia chỉ là một chữ hán “Đuổi quỷ”, phía trên còn có chữ “Minh”.
Mẹ hắn lúc ấy thấy lá bùa này thì đã mặc định Dương Miên Miên là kẻ lừa đảo, cũng không thèm nhìn lá bùa này được vẽ cẩn thận đến đâu, còn bảo hắn ném đi. Tô Lãng dùng ngón tay cái vuốt ve tấm bùa. Không biết vì sao, mỗi lần làm như thế, cảm giác hoảng hốt sẽ giảm đi rất nhiều, vì thế hắn vẫn chưa ném đi.
Trời mưa, ở trong nhà có chút buồn bực, Tô Lãng định mở cửa chút cho thoáng. Lúc này, ngoài cửa bổng thổi tới một trận gió, lá bùa trên bàn bị thổi xuống đất. Tô Lãng vội xoay người lại, đột nhiện cảm nhận được một lực đạo mạnh mẽ đánh tới lưng hắn. Tô Lãng chỉ thấy sống lưng chợt lạnh buốt, cả người đã ngã xuống đất. Cú va chạm này làm hắn ngã lên tấm bùa. Thời điểm ngón tay hắn chạm vào lá bùa của Dương Miên Miên, bên tai hắn vang lên một tiếng rít thống khổ, lực đạo sau lưng hắn nhẹ đi một chút.
“A Lãng, con có ở trong phòng không, xuống ăn tối”. Tiếng bà Tô vang lên ngoài cửa.
Tô Lãng hô to: “Đừng vào.”
Nhưng đã không kịp. Tô Lãng trơ mắt nhìn một đoàn thịt máu lẫn lộn nhào về phía mẹ.
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng trong biệt thự. Bà Tô nhìn thấy trước mặt là một thân thể với bộ n.g.ự.c mở toang toác, mặt đầy máu, khuôn mặt được bảo dưỡng cẩn thận toát cái xanh trắng.
Bà liếc mắt liền nhận ra đây à ai. Gương mặt này đã vô số lần xuất hiện trong những cơn ác mộng hàng đêm, đuổi theo bà, muốn bà trả lại tim, còn muốn lấy mạng bà.
“Khặc khặc…”Ác quỷ cười, máu tươi không ngừng chảy ta từng giọt từ miệng, không bao lâu đã làm mặt đất toàn là máu.
“Trả tim cho ta, trả lại mạng cho ta.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Thiện Trí nghe thấy trên tầng có động tĩnh, từ chân cầu thang ngó cái đầu trọc lóc lên dò hỏi, trong lòng cầu nguyện.
Té ngã sao? Cả nhà này đúng là tuy giàu mà ngốc, hắn còn đang chờ tiền hương đèn của nhà này á, ngàn vạn lần đừng có chuyện gì.
Tô mẫu nghe thấy thanh âm của Thiện trí, đột nhiên tỉnh táo như chưa từng bị hoảng sợ, vừa chạy vừa hô to: “Đại sư, cứu tôi”.
Thanh âm của bà có chút kì lạ, Thiện trí nhất thời không kịp phản ứng.
“Thí chủ, …” Bà Tô chạy trối c.h.ế.t hướng về phía Thiện Trí. Vừa muốn nói gì, đột nhiên ông ta nhìn thấy thân ảnh đầy máu chạy theo sau, tức khắc sợ đến mức hai con mắt trừng to như hai chiếc chuông đồng.
“Đại sư, có quỷ, mau giúp tôi với.” Bà Tô vươn tay về phía Thiện Trí.
“Tôi…Úi cha!” Thiện trí quay đầu liền bỏ chạy.
Bà Tô vừa lúc chụp được áo sau cổ Thiện Trí, bị ông ta kéo chạy, dưới chân lảo đảo một cái, liền đè lên lưng Thiện Trí. Hai người túm lại một cục lăn lông lốc.
“Khặc khặc, trốn không được đâu.” Thân ảnh ác quỷ vẫn từ phía sau bước tới không buông tha.
Thiện Trí một đầu đầy mồ hôi lạnh, nhưng mà trên lưng hắn là một cô trung niên, thân thể đẫy đà, cũng phải nặng đến 65kg, muốn chạy cũng không chạy được.
Hắn hoảng loạn, nắm được vật trong tay liền vứt qua phía ác quỷ. Vật kia vừa lúc chính là Phật châu, hắn dùng 50 đồng mua ở vỉa hè. Phật châu vừa dính đến máu người, kim quang lóe lên. Ác quỷ như gặp phải lực đạo nào đấy, bị đ.ấ.m bay thật xa, thoạt nhìn càng máu thịt lẫn lộn.
Dương Miên Miên ăn cơm tối vừa xong, chuẩn bị ra cửa đi làm, di động bỗng phát ra một thông báo
“Người dùng thân mến, Quỷ Phù đổi từ điểm tích lũy của bạn có cập nhật mới, đã dùng hết 1/2. Nếu dùng thêm 1 lần nữa thì sẽ hết tác dụng. Nếu được, kiến nghị bạn mau chóng mua bổ sung thêm, nếu không trong trường hợp quan trọng sẽ không tiện.”
10 điểm dùng được 2 lần? Đúng là hệ thống rác rưởi. Dương Miên Miên cất điện thoại đi, gõ cửa phòng cách vách, Võ Tiểu Tứ đang ở trong phòng ăn mì gói.
“Đại sư, ngài có gì phân phó?”
Dương Miên Miên nói: “Trước đây có người cướp việc của tôi, hiện tại tôi muốn đi tìm, xử lý, anh có đi không?”
“Đi chứ, phải đi chứ!” Võ Tiểu Tứ sồn sột ăn nốt phần mì, ném hộp đi, nước mì đổ lênh láng trên bàn.
“Có người gây sự cướp việc của ngài, chính là gây sự với Võ Tiểu Tứ tôi, phải đi xử lý a~.”
Võ Tiểu Tứ tuy rằng có chút lúng túng, nhưng đi theo Lưu Dũng làm lưu manh một đoạn thời gian, lời nói ra vẫn mang một chút mùi vị thổ phỉ.
Mấy ngày ở chung, Võ Tiểu Tứ đã biết Dương Miên Miên làm tài xế app gọi xe công nghệ. Hắn ngay từ đầu cũng thấy khó hiểu, nhưng sau đó nhanh chóng bình thường trở lại. Chẳng phải nói “Đại ẩn tại thị, tiểu ẩn tại sơn” đó sao. Trong tiểu thuyết võ hiệp, chẳng phải cao nhân ẩn sĩ toàn làm tiểu nhị trong quán bán bánh bao sao. Nói như vậy, đại sư làm tài xế cũng có gì lạ đâu.
Dương Miên Miên mở của xe, đưa Võ Tiểu Tứ đến biệt thự xa hoa.
Võ Tiểu Tứ nhìn biệt thư, đầu có chút chậm chạp: “Đại sư, người nói có người cướp việc của người, người đó đang ở đây sao?”
Không thể nào, đây hoàn toàn là chỗ của người có tiền, làm gì có chuyện lại đi cướp việc của tài xế chứ.
Dương Miên Miên dừng xe trước cửa nhà Tô Lãng, ý vị không rõ, nở nụ cười: “Ai nói với anh là người đoạt công việc của tôi?”
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");