(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tam phục (3 ngày nóng nhất của mùa hè) đã qua, nhưng thời tiết vẫn cực kì nóng bức. Trời chạng vạng, mặt trời ngả dần về Tây, tiểu khu cũ kĩ kéo ra một chiếc bóng nghiêng dài. Tường vây tiểu khu như một ranh giới, một bên là mặt trời đỏ như máu, một bên râm mát tối tăm.
Kẽo kẹt…Lúc này, Dương Miên Miên đẩy cổng sắt bước ra.
“Con lại ra ngoài chạy xe đấy à?” Vương bà vừa ăn xong cơm tối, ngồi cạnh hiên nhà hóng mát, quạt hương bồ phe phẩy trong tay.
“Con là con gái con đứa, sao lại làm công việc nguy hiểm này? Con nên đi tìm lớp học thêm mà học thì hơn.”
Dương Miên Miên lau trán mướt mồ hôi, ánh mắt đảo qua mấy bà cô hóng mát, ngọt ngào trả lời:
“Đợi con tìm được việc thích hợp hơn sẽ đổi việc ạ.”
Vương bà thở dài một hơi, biết đứa trẻ này lại giả vờ ngu ngơ cho qua chuyện. Căn bản là câu chuyện này mỗi ngày sẽ đều xảy ra, Dương Miên Miên đã sớm quen. Nàng đi thẳng vào trong góc, leo lên chiếc BYD màu đen không mới không cũ. Lúc xe đi ngang qua Vương bà, cô lại nghe thấy một hồi lầu bầu quen thuộc mỗi ngày: “Cô nương tốt như vậy, lại lái xe taxi buổi tối, vạn nhất gặp kẻ xấu thì làm sao…”
Dương Miên Miên cười cười, lái xe ra khỏi tiểu khu.
Dương Miên Miên là một tài xế taxi cho một app gọi xe công nghệ, chuyên chạy ca đêm. Công việc này hoàn toàn là do ba cô dẫn lối. Cô tốt xấu gì cũng là sinh viên Luật, tốt nghiệp xong lại đi làm tài xế? Sợ là giảng viên biết được sẽ hối hận đã trao bằng tốt nghiệp cho cô!
Dương Miên Miên đầu tiên tất nhiên là từ chối, chỉ là một thời gian sau từ từ lại thích công việc này: tiền lương cao, đãi ngộ tốt, ngũ hiểm nhất kim, lại còn thêm các loại phụ cấp khác. Hơn nữa, ngủ ngày cày đêm, thoải mái ngủ nướng, chỉ có một điểm không tốt duy nhất đó là các khách hàng của cô đều không được đẹp mắt cho lắm ….
Xe chạy đến một ngã tư, từ xa đã thấy một nữ nhân mặc váy trắng dài bị b.ắ.n không ít điểm đỏ. Đúng lúc đó, app Võng Ước Xa ting ting một tiếng.
Có khách!
Dương Miên Miên nhẹ nhấp cánh môi, lái xe đến gần nữ nhân mặc váy kia. Nữ nhân có chút gầy, da trắng đến mức hơi trong suốt, tóc phía trên tai không biết có cái gì hơi dính dấp. Nữ nhân nhìn về xe dừng trước mặt có chút cứng nhắc. Dương Miên Miên lướt lướt điện thoại, hạ cửa kính xe xuống, hỏi:
“Cô muốn về đường 42-2 Đường Nguyên, Khu phố số 3, Tây Thành sao?”
“Đúng..đúng vậy” biểu tình nữ nhân có chút đình trệ, hình như lại có chút sợ hãi, không tự giác mà lùi ra sau nửa bước, giọng run run.
Dương Miên Miên nhíu mày: “Run cái gì? Tôi đang nói chuyện tử tế với cô mà!” Ánh mắt cô dừng trên quần áo lộn xộn của khách, bĩu môi nói: ”sửa sang chút đi, đừng làm bẩn xe của tôi”.
Nữ nhân vội vàng gật gật đầu, mấy điểm đỏ trên váy chợt biến mất, tóc cũng mượt mà lại, chỉ là sắc mặt vẫn xanh xao như trước.
Dương Miên Miên lúc này mới vừa lòng, nói: ”Lên xe đi”
Nữ nhân vừa ngồi lên xe, nháy mắt một trận âm phong thổi tới, nhiệt độ trong xe bỗng giảm đi 5-6 độ, Dương Miên Miên thoải mái khẽ thở dài một tiếng, tâm tình cũng tốt lên vài phần. Bởi thể chất cô cực kì sợ nhiệt, khách hàng vừa mới lên xe, khí lạnh thổi đến, đối với cô chính là một đãi ngộ.
Khu phố số 3 ở Tây Thành nằm ở ngoại ô, muốn từ nội thành lái xe qua cũng mất tầm 2 tiếng, lại còn gặp đúng giờ tan tầm, đợi lúc Dương Miên Miên chạy đến Tây Thành đã gần 10h tối. Đường ngày càng hoang vu, người lại càng lúc càng ít. Nữ nhân phía sau ôm thành 1 đống, run bật bật ngày càng mạnh.
Dương Miên Miên: ”Tôi đâu có ăn thịt cô, cô run cái gì?”
Nữ nhân khóc không ra nước mắt: “Xin lỗi, tôi nhịn không được.”
Dương Miên Miên trợn mắt, đang định tăng tốc, đúng lúc này, bên đường có người lao ra. Dương Miên Miên nhanh chân giẫm phanh, nhưng hình như vẫn không kịp?
Phía trước xe truyền đến âm thanh như chọc tiết heo. Dương Miên Miên nhíu chặt mày, vừa rồi cô không hề có cảm giác xe đụng phải người! Cô đang muốn xuống xe, cửa xe đã bị gõ.
Còn chưa hạ cửa kính xuống, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào: ”Xuống xe nhanh lên. Cô đừng nghĩ đ.â.m vào bạn tôi xong chạy trốn nhé. Việc này không để lại hai vạn thì không đi được đâu, tôi nhớ kỹ biển số của cô rồi.”
Dương Miên Miên vẫn đang định mở cửa xe liền dừng lại. Xem ra là gặp phải ăn vạ rồi. Dương Miên Miên hừ lạnh một tiếng, nữ nhân phía sau lập tức bị dọa, mặt trắng xanh càng trắng bệch dọa người.
Dương Miên Miên chậm rãi hạ cửa xe.
“Nhanh nhanh đưa tiền….” Lưu Dũng đang lải nhải kêu gào, thấy tài xế là một cô gái trắng trẻo nhút nhát, lại mang chút sợ sệt thì cứng họng.
Dương Miên Miên nhìn thẳng vào Lưu Dũng tóc vàng, một thân ăn mặc như đại ca xã hội đen, giọng mềm mại: ”Tôi không có tiền.”
Dương Miên Miên người cũng như tên, dáng người nhỏ nhắn, da mặt trắng hồng, con ngươi đen láy, tạo nên một vẻ vô tội, lúc nói chuyện, lông mi như cây quạt chớp chớp, thoạt nhìn vô hại cực kì.
“Không có tiền à?” Lưu Dũng từ cửa sổ xe kéo xuống một nửa nhìn vào xe, phát hiện trong xe ngoài nữ tài xế này ra thì không có chở khách, tròng mắt đảo một chút, liền sinh ra một chút tâm tư khác. Hắn thu vẻ mặt hung ác lại, hạ giọng xuống, cố làm cho mình ra vẻ vô hại: ”Tôi thấy cô chỉ là một cô nương, không có tiền thì thôi, nhưng bạn tôi bị cô đ.â.m trúng rồi, cô phải chở bọn tôi đến bệnh viện.”
Dương Miên Miên nhìn nữ nhân váy trắng vẫn đang run bần bật phía sau qua kính chiếu hậu chốc lát, rồi gật đầu: ”Được rồi, 2 người lên xe đi.”
Lưu Dũng vẻ mặt lộ rõ vui mừng, liền kéo bạn diễn Võ Tiểu Tứ lên xe. Dương Miên Miên vừa thấy, khóe mặt giật giật. Hai người một người tóc vàng, một người tóc đỏ, nhìn như 2 con chim. Khiếu thẩm mỹ này thật là dọa người, còn dọa người hơn cả quỷ. Cô làm tài xế Võng Ước Xa nửa năm rồi, chưa chở khách hàng bình thường bao giờ. Dương Miên Miên lo lắng, có phải cô chở quỷ lâu ngày, khiếu thẩm mỹ cũng lệch lạc rồi chăng?
Vừa lên xe, Lưu Dũng và Võ Tiểu Tứ liền run lập cập. Lưu Dũng nhịn không được chà xát hai cánh tay: ”Em gái à, em bật điều hòa lạnh quá!”
Dương Miên Miên cong cong khóe môi: ”Thế à, tôi có chút sợ nóng. Các người đi bệnh viện nào? Bệnh viện thành phố hay bệnh viện nào?”
Lưu Dũng tròng mắt vừa chuyển, trả lời ngay: ”Thôi, không cần phiền toái như vậy. Cô chở chúng tôi đi phía trước một đoạn, có một phòng khám nhỏ. Phòng khám nhỏ thu phí ít hơn, giúp cô tiết kiệm một ít.”
Dương Miên Miên lại qua kính chiếu hậu nhìn thấy nữ nhân đang xấu hổ vì bị hai nam nhân chiếm hết chỗ, một lần nữa khởi động xe: ”Cũng được, vừa lúc tiện đường.”
Lưu Dũng sáng mắt. Con phố bên kia sắp bị phá bỏ, người đã chuyển đi gần hết, không ai quản, thật là đúng ý hắn. Không ngờ Dương Miên Miên lại thoải mái đáp ứng như vậy, dâm quang trong mắt Lưu Dũng chợt lóe lên.
Ngược lại Võ Tiểu Tứ hỏi thầm: ”Dũng ca, không phải nói cầm tiền liền chạy sao, sao lại lên xe vậy?”
“Đồ ngốc!” Lưu Dũng liếc Võ Tiểu Tứ một cái: ”Bao lâu mới gặp một em gái ngon lành như vậy, vừa đúng lúc cho anh em ta á hự á hự.”
“Chuyện này không tốt đâu…” Võ Tiểu Tứ đỏ mặt.
Hắn bình thường theo Lưu Dũng đóng kịch ăn vạ, nhiều nhất là cũng chỉ bị đánh một vố, còn cưỡng gian là tội ngồi tù. Biết được kế hoạch của Lưu Dũng, Võ Tiểu Tứ không khỏi muốn rút lui. Lưu Dũng biết thừa lá gan Võ Tiểu Tứ, hung tợn liếc hắn một cái, bọn họ đã lên cùng một chiếc thuyền, không ai được xuống.
Thấy Võ Tiểu Tứ nghẹn không ra tiếng, Lưu Dũng cũng không để ý đến hắn nữa. Chừng còn một đoạn đường nữa là đến nơi, hắn lôi kéo làm quen Dương Miên Miên: ”Cô em qua phố đó làm gì vậy?”
Vừa nói xong, xe rẽ vào một con đường cũ. Đường này xây cũng mười mấy năm rồi, hai bên cây cối um tùm, đèn đường hầu như đã hỏng hết, xung quanh đen nhánh một mảnh. Dương Miên Miên vẫn xem như không có việc gì, bình ổn lái xe: ”Tôi trùng hợp phải đưa khách về 44-2 đường Nguyên Lộ”
“A…, đúng là tiện đường.” Lưu Dũng thuận miệng đáp lời, cảm thấy địa chỉ này có chút quen tai.
Võ Tiểu Tứ một bên nghe thấy địa chỉ này mặt bỗng trắng bệch, chọt chọt Lưu Dũng: ”Nhà kia không phải mới có người c.h.ế.t sao?”
Nghe vậy, Lưu Dũng đột nhiên có phản ứng. Đúng vậy, nhà kia mới có một nữ nhân chết, nghe nói là qua đường bị một chiếc xe tải đ.â.m bay. Lưu Dũng sắc mặt khó coi: ”Khuya thế này rồi, cô còn đi đâu đón khách nữa?”
“Khách lên xe rồi mà!” Dương Miên Miên híp mắt nhìn gương chiếu hậu phản chiếu hai nam một nữ: ”Không phải đang ngồi bên các người đó sao?” Vừa đúng lúc xe chạy qua ổ gà, đèn xe đong đưa, bóng mấy cành cây như sống dậy, giương nanh mua vuốt đánh tới chiếc xe.
“Ui” Võ Tiểu Tứ theo phản xạ ôm chặt lấy Lưu Dũng như bạch tuộc. Ghế trước truyền đến một trận cười khẽ. Dương Miên Miên cong mắt cười:”Tôi chỉ đùa thôi. Nhưng mà xem động tác vị tiểu ca này lưu loát, không giống người bị thương chút nào nhỉ.” Biết là bị gài, Lưu Dũng nhất thời không nghĩ ra lí do phản bác, khóe miệng giật giật, ánh mắt tối tăm.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");