Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 99: Danh phận




Diêu Tĩnh Hiên cầm chiếc cốc không buông thõng, còn vài giọt trà đọng lại nhỏ xuống dưới nền nhà lạnh lẽo. Cô ta chỉ thẳng tay vào mặt Kiều Vũ:"Cô mới có bao nhiêu tuổi đầu mà dám buông ra lời nói vô lễ xấc xược như thế với người lớn. Chuyện con trai tôi trở thành thành viên họ Lục là sớm muộn, cái thứ ba tuổi ranh như cô có gì mà dám mắng nó."

Kiều Vũ sốc đến đứng hình, thái độ này của Diêu Tĩnh Hiên so với khi ngồi nói chuyện ở quán cà phê với cô quả thực là hai con người khác nhau hoàn toàn. Dáng vẻ dịu dàng điềm tĩnh khi đó và sự chua chát cùng cay độc hiện tại làm Kiều Vũ cứ ngỡ đây là hai con người hoàn toàn khác nhau.

"Cô làm cái gì vậy hả? Cô có biết mình vừa tạt nước vào ai không?"- Mộc quản gia lấy khăn cho Kiều Vũ, trợn mắt nhìn Diêu Tĩnh Hiên quát lớn.

Bình thường cô ta trông thấy Kiều Vũ có vài phần nể sợ, thái độ nói chuyện cũng khác hẳn là vì cô có một người cha hành xử dứt khoát và một người mẹ nhẫn tâm. Bây giờ hai lá khiên đó đều biến mất, tội gì Diêu Tĩnh Hiên phải diễn vai người dì dịu dàng chu đáo.

Lục Kiều Vũ bây giờ không thể nào nói muốn quản Lục thị là quản, chuyện trong gia tộc vẫn chưa đến lượt cô ta lên tiếng. Diêu Tĩnh Hiên dựa vào việc A Tư là con trai nên có thể đến đây đàm phán với bọn họ. Con trai cô không thể cứ mang họ mẹ, nó phải được công nhận là người của Lục thị, phải được công nhận trong gia phả, để nó ra bên ngoài nhất định sẽ có thể ngẩng cao đầu mà đi.

"Lục Kiều Vũ, tôi đã nhịn cô rất nhiều rồi. Thái độ nói chuyện của cô láo toét và khinh rẻ tôi không sao, nhưng chí ít tôi cũng là người lớn. Cô phải biết tôn trọng..."

Chưa kịp để Diêu Tĩnh Hiên nói hết, Kiều Vũ đã trừng mắt lạnh lùng nói:"Mẹ tôi dạy tôn trọng người lớn, chứ không phải tôn trọng hồ ly tinh."

Kiều Vũ vừa nói xong, Diêu Tĩnh Hiên tức đến điên người, nhưng nhất thời không cách nào cãi lại. Mấy vị trưởng bối xung quanh nét mặt không hài lòng khẽ lắc đầu, nhưng bọn họ không thể phủ nhận thái độ này của Kiều Vũ đúng thực là không tốt, dù sao cô cũng chỉ là đứa trẻ không biết gì, chuyện này vẫn là nên...

"Lục Kiều Vũ, tôi không cần quan tâm đến cô nghĩ gì. Con trai tôi là con của Lục Cẩm Hàn, nó nhất định phải có một danh phận."- Diêu Tĩnh Hiên không muốn gây sự vô ích, trực tiếp đánh thẳng vào vấn đề.

Kiều Vũ không nói gì, nét mặt vô cùng bình thản. Nếu như là bình thường, chỉ cần Diêu Tĩnh Hiên tạt cô một cốc nước, cô nhất định sẽ dìm cô ta xuống tận giếng sâu. Vậy mà bây giờ Kiều Vũ lại giống như không muốn truy cứu chuyện đó nữa, điều cô quan tâm là đám ngừơi tự xưng là trưởng bối của gia tộc kia muốn nói gì. Truyện Full

Vị trưởng bối đứng đầu suy tư một hồi rồi lên tiếng:" Con trai cô là con của Cẩm Hàn, điều này không thể phủ nhận. Nếu như đã là người của Lục gia, thì nhất định phải mang họ của Lục gia. "

Kiều Vũ đối với những lời này cũng không còn kích động như trước nữa, cô vẫn lặng im, nghe tiếp xem bọn họ muốn nói gì.

"...Kiều Vũ, con cháu của Lục gia không thể lưu lạc ở bên ngoài."- Vị trưởng bối đó nhìn cô thở dài, bọn họ đây là đang ép cô sao?

Kiều Vũ nhìn xung quanh một hồi, cuối cùng cao giọng lên tiếng:"Đương nhiên con cháu Lục gia không thể lưu lạc ở bên ngoài."

Câu nói này của cô khiến cho mọi người đều chấn kinh, ngay cả Diêu Tĩnh Hiên cũng còn tưởng mình nghe nhầm, cho rằng Kiều Vũ đã đồng ý thừa nhận thân phận của thằng bé. Nhưng câu nói tiếp theo của cô còn khiến bọn họ bất ngờ hơn.

Kiều Vũ nở một nụ cười lạnh đầy nét mỉa mai, ngay cả nét mặt cũng đầy ý châm biếm:"Tôi không phản đối chuyện nó nhận tổ quy tông, cũng không phản đối nó mang họ Lục. Nhưng không đồng nghĩa với việc nó và tập đoàn LAW- Lục thị có bất cứ một liên quan nào. Ngay cả toà biệt phủ này, cũng đừng mong đặt chân đến."- Lời lẽ của Kiều Vũ đanh thép mà dứt khoát, thể hiện rõ ràng sự phân biệt rạch ròi giữa người thân và tập đoàn. Điều này khiến cho các vị trưởng bối cũng nghẹn họng không biết nói sao. Dù gì bọn họ cũng không phải thành viên của trụ sở chính, không có trong tay cổ phần thì không thể xảo biện được.

Diêu Tĩnh Hiên không khỏi bàng hoàng, Lục Kiều Vũ hận hai mẹ con cô như vậy, sao có thể đồng ý cho bọn họ sống ở đây. Nói như vậy, thì ngoài cái họ và một danh phận nhất định thì A Tư không còn bất cứ thứ gì khác.

"Kiều Vũ, nếu đã đồng ý cho mẹ con họ thì cũng phải sắp xếp cho bọn họ chu toàn, cháu không thể làm như thế được."- Một vị trưởng bối khác chau mày bất bình.

"Đúng vậy, cháu còn nhỏ không hiểu chuyện, dù sao gia đình cũng cần có một người quán xuyến mọi việc, như thế đối với cháu cũng sẽ tốt hơn. Có thêm một người cùng chia sẻ gánh nặng tập đoàn, như vậy chắc chắn sẽ không có nhiều lời bàn tán về việc A Tư là con riêng."

"Bình thường không phải con trai sẽ là ngừoi gánh vác gia sản sao, cháu có thêm A Tư giúp đỡ, nếu mai sau có gả đi thì gia sản cũng sẽ không lọt vào tay kẻ khác."

Kiều Vũ nghe xong những lời này không cần nghĩ cũng đủ hiểu. Bọn họ là muốn khuyên cô để Diêu Tĩnh Hiên cùng với A Tư bước chân vào đây?

"Tôi có thể còn nhỏ, nhưng về đạo đức có khi lại tốt hơn một số ngừoi. Bố mẹ tôi dạy là không được phá hoại gia đình ngừoi khác. Còn về quán xuyến gia đình đã có quản gia Mộc, trước nay tôi vẫn quen sống một mình, bố mẹ lại không mấy khi ở nhà cũng chưa từng xảy ra vấn đề gì. Còn chuyện gia sản tôi nghĩ chúng ta không nên lôi vào đây, LAW chẳng liên quan gì tới gia tộc cả.Thứ bố mẹ để lại tôi đương nhiên sẽ quản lí tốt, sao có thể rơi vào tay ngừoi khác được. "

"Để tôi nhắc cho mọi người nhớ, bố tôi không phải là Trưởng họ. Nhà thờ chính của Lục thị cũng không phải ở thành phố A. Càng chi tiết hơn, LAW Lục thị là sáp nhập giữa Ngô gia và ông nội tôi một tay gây dựng. Tập đoàn LAW Lục thị với dòng họ càng không có bất cứ mối quan hệ nào. Vậy nên người mang họ Lục thừa một người hay mất một người với tôi không có bất cứ liên quan gì hết."- Kiều Vũ thẳng thắn bày tỏ quan điểm, cô lạnh nhạt tiếp lời:"Còn chuyện như cô Diêu Tĩnh Hiên đây nói, A Tư là con trai nên sẽ là người nối dõi, bố tôi không phải là Trưởng họ, không cần thiết phải có nhiệm vụ này, nếu như bố mẹ cần người nối dõi, thì đã không chỉ sinh ra một mình tôi."

Đạo lí này Kiều Vũ cần phải phân bua rõ ràng với bọn họ, cô mang họ Lục, nhưng tập đoàn Lục thị của cô không có bất cứ liên quan gì tới dòng họ, từ lúc thành lập càng không nhận được bất cứ sự hỗ trợ hay giúp đỡ nào từ những người cùng tộc, vậy thì cớ gì lại muốn lôi gia sản vào đây. Muốn tranh với cô, bọn họ nghĩ bọn họ có thể tranh cái gì.

Kiều Vũ tuy nhỏ, nhưng thừa biết những người nói là trưởng bối ở đây có ý đồ gì. Bọn họ chỉ là đang muốn lợi dụng Diêu Tĩnh Hiên, lợi dụng A Tư để kiếm chác lợi ích từ Lục thị. Chỉ cần một phần nhỏ của LAW cắt ra cũng để cho đám người đó sống hết mấy đời không lo không nghĩ. Trước đây Lục Cẩm Hàn cũng giúp đỡ rất nhiều người có họ hàng thân thích, nhưng Ngô Lệ nào phải dạng vừa, bọn họ chỉ có thể bị điều về các chi nhánh khác nhau phân bố toàn quốc, trong trụ sở chính ngoài Lục Cẩm Hàn thì làm gì có ai mang họ Lục. Ngô Lệ rất sắc sảo, ai trong số những người ngồi đây từng gặp qua bà ấy đều phải cảm thấy nể sợ người phụ nữ này, vậy thì bọn họ cũng nên biết con gái bà ấy cũng không phải dạng vừa. Lục Kiều Vũ không có ngu. Bố mẹ cô chết đi không đồng nghĩ với Lục thị vô chủ. Càng không cần bất cứ ai ở đây thay cô ra mặt.

"Kiều Vũ, cháu không thể nói như vậy."

Nụ cười của Kiều Vũ ngày càng lạnh lùng hơn, đôi môi mỏng nhếch lên đầy toan tính:"Nó là con trai của bố tôi, mỗi tháng chúng tôi nhất định sẽ chu cấp cho nó đầy đủ, không để nó sống thiếu thốn thứ gì. Nhưng tôi tuyệt đối không chấp nhận hai mẹ con các người bước chân vào biệt phủ này, nơi đây không có chỗ cho kẻ thứ ba. "

Kiều Vũ liếc nhìn luật sư đứng đằng sau mình, ông ấy hiểu ý liền tiến lên phía trước vài bước. Trong lúc mọi ngừoi đang thảo luận lấy từ trong cặp ra một xấp hồ sơ.

"Kính thưa các vị, hôm nay mọi người có mặt đông đủ ở đây tôi xin tuyên bố một vài chuyện.Trước khi phu nhân và chủ tịch qua đời đã uỷ quyền cho tôi một bản di chúc, muốn tôi tập hợp tất cả mọi người lại đây để tuyên bố. "

Cả căn phòng đột nhiên yên lặng, tất cả mọi người đều nghiêm túc ngồi nghe. Diêu Tĩnh Hiên cũng rất run, lo lắng con trai mình không được chia phần. Mà đám ngừoi kia cũng rất muốn biết rốt cuộc bọn họ có được lợi ích gì không.

"...tất cả tài sản dưới tên của phu nhân và chủ tịch đều được sang tên cho con gái mình là Lục Kiều Vũ. Nhưng trước khi đủ mười tám tuổi, thay cô quản lí tài sản này sẽ là ngừoi giám hộ. Nhưng hiện nay người giám hộ không có mặt tại đây, còn đó là ai thì phu nhân đã thông báo trước, vào đại hội cổ đông thứ hai tuần sau người đó sẽ xuất hiện. Còn về phần cô Diêu Tĩnh Hiên, tài sản đứng tên cô và con trai là một mảnh đất trị giá một triệu đô nằm ở thành phố B."

Diêu Tĩnh Hiên ngồi bất động tại chỗ, Lục Cẩm Hàn vậy mà lại chỉ cho con trai mình một mảnh đất? Tài sản tỉ đô thì để lại cho con gái của ông ta.

Mà những người gọi là trưởng bối trong dòng họ gì đó đối với chuyện Diêu Tĩnh Hiên cũng không còn muốn quản nữa, ai nấy đều ái ngại đứng lên ra về. Thứ nhất, Kiều Vũ đã trực tiếp nói thẳng thừng ra như vậy chứng tỏ con bé đó không dễ bị dắt mũi. Thứ hai, gia sản của Lục Cẩm Hàn đúng thực là không có chút liên quan nào tới gia tộc, bọn họ trên danh nghĩa không được quyền can thiệp vào chuyện của Kiều Vũ.

Đến khi mọi người ra về hết, Diêu Tĩnh Hiên vẫn không chịu chấp nhận sự thật, cô ta thẫn thờ một chỗ, nói trong bàng hoàng:"Không ngờ Lục Cẩm Hàn vậy mà lại đối xử với con trai mình tuỵệt tình đến thế."

"Tuyệt tình?"-Thái độ của Kiều Vũ như nghe được câu chuyện nực cười nhất trên đời, ánh mắt toát lên ý châm chọc:"Cô và con trai mình đối với Ngô Lệ không tuyệt tình sao? Đối với tôi không tuyệt tình sao? Diêu Tĩnh Hiên cô nên biết, Lục Kiều Vũ này xưa nay không muốn quản chứ không phải không thể quản. Cô đừng tưởng có người chống lưng là muốn làm gì thì làm. Hắn ta nghĩ mình là ai chứ, có thể đấu lại tập đoàn như LAW sao? Nực cười."

Bọn họ nói với nhau không được mấy câu, Tư Thuần vừa quay sang đã thấy cô ngủ quên mất.

Cuối cùng Kiều Vũ đứng dậy, xoay người đi lên tầng hai. Trước khi đi vẻ mặt cũng có chút mềm lòng, lạnh nhạt nói với Diêu Tĩnh Hiên:"Tôi sẽ chu cấp mỗi tháng cho các người, cả đời này các người có thể vô lo vô nghĩ. Nhưng tốt nhất nên tránh tôi càng ca càng tốt, bởi vì Lục Kiều Vũ này không phải người có thể dễ dàng bỏ qua mọi chuyện, cũng không phải người có thể đàm phán. Đã xác định là vợ bé của bố tôi, thì hãy an phận một chút. Đừng có mạnh mồm đến trước mặt tôi đòi danh phận."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.