Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 75: ’ Nói đi, ai muốn giết cậu?




Kiều Vũ ngồi trong thư viện ở tầng hai, mắt nhìn cuốn sách ở trên tay nhưng lại bị tiếng động bên dưới nhà làm cho tư tưởng phân tán. Phòng đọc sách bình thường cách âm cũng rất tốt, ngồi trong này mà còn nghe thấy chứng tỏ không phải là chuyện nhỏ.

Kiều Vũ rất kĩ tính, một tiếng động nhỏ thôi cũng có thể khiến bản thân bị phân tâm. Cô khẽ thở dài, Ngô Lệ tức giận như vậy hẳn là bởi vì cô không nói không rằng cứ thế chuyển sang lớp F.

Lục Kiều Vũ là người thế nào chứ, trước nay chưa từng cãi mẹ, vậy mà dạo gần đây cô lại liên tục làm ra những chuyện làm Ngô Lệ phật ý.

Ngô Lệ là một người phụ nữ rất khó tính, tính cách cũng vô cùng mạnh mẽ, luôn luôn muốn kiểm soát mọi thứ trong tầm tay. Đây chính là điều mà cô ghét nhất ở bà ấy.

Kiều Vũ vừa bước ra khỏi phòng sách đã nghe thấy tiếng bước chân rất vội trên hành lang. Cô quay đầu nhìn lại, Mộc quản gia thần sắc tái mét đang chạy về phía mình, không cần nghĩ cũng biết là bà ấy lên gọi cô xuống.

Phòng khách xa hoa im phăng phắc, không khí trong nhà âm u đến lạnh người. Mấy cô giúp việc bất giác khẽ run nhè nhẹ, toàn bộ người trong nhà đều cúi mặt xuống, không một ai dám ngẩng đầu lên.

Dưới nền nhà làm bằng gỗ là bình hoa ly vỡ tan tành. Kiều Vũ nhớ rõ bình hoa ly đó là đồ cổ quý hiếm, đắt tới mức vừa đủ tiền để xây một căn nhà. Loại đồ cổ này không phải cứ có tiền là có thể mua, phải tức giận đến thế nào mới có thể đập cái bình thành ra như vậy.

Ngô Lệ ngồi vắt chéo chân trên sô pha, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào một phía, không nhìn cũng có thể cảm nhận được lửa giận giống như thiêu như đốt đang bốc cháy hừng hực.

‘’ Xuống rồi sao? Chuyện chuyển sang lớp F là thế nào?’’. Ngô Lệ dùng giọng điệu tức giận chất vấn Kiều Vũ, vậy mà biểu cảm của cô lại rất dửng dưng không một chút sợ hãi.

Trước kia Lục Kiều Vũ không sợ Ngô Lệ, bây giờ cũng không hề sợ bà ấy. Bởi vì Lục Kiều Vũ biết rõ rằng, Ngô Lệ cho dù có tức giận thế nào đi chăng nữa, cũng không bao giờ mở miệng quát mắng cô.

Ngô Lệ thấy biểu cảm dửng dưng của con gái giống như đổ thêm dầu vào lửa, dựng thẳng người lên khỏi sô pha không kìm được mà thể hiện thái độ bất mãn:’’ Trả lời đi chứ?’’

Kiều Vũ không nhìn Ngô Lệ, bình tĩnh trả lời:’’ Con không muốn học ở lớp A.’’

‘’Gian lận không phải nên chịu phạt hay sao.’’

Ngô Lệ đang ngồi trên sô pha đột nhiên đứng bật dậy:’’ Con còn biết mình đã gian lận à? Vì cớ gì trong năm cuối cấp này lại liên tục xảy ra nhiều chuyện như thế? ‘’

‘’Còn nữa, kì thi Olympic quốc tế vào đầu tháng sau con định tính như thế nào, chuyển sang lớp F thì làm sao còn đủ tư cách để đi thi đây? Gánh thêm tội gian lận vào trong người thì làm sao có thể ra nước ngoài du học? Trường nào dám nhận con?’’

Nghe được hai chữ ‘’ du học’’, trong đầu Kiều Vũ bắt đầu nhảy số, cô đột nhiên đứng bật dậy:’’ Đi du học?’’

‘’ Đúng vậy?’’- Ngô Lệ buông xuống vẻ tức giận vừa nãy, điềm nhiên trả lời.

‘’ Mẹ làm ơn lần sau muốn quyết định cái gì có thể nói với con trước một tiếng được không?’’ Kiều Vũ rất bức xúc, không chỉ chuyện riêng tư của cô, mà là bất cứ chuyện gì trong cuộc đời cô đều diễn ra như một cái máy được lập trình sẵn, chỉ có đi về phía trước chứ không có chuyện ngoái lại phía sau.

Trong ánh mắt Ngô Lệ ánh lên một tia kinh ngạc xen lẫn sững sờ:’’ Con nói cái gì? Sao lại dám dùng thái độ này để nói chuyện với mẹ? Mẹ dạy con như thế nào? Con có còn là đứa con gái suất sắc mà mẹ dạy dỗ nên hay không vậy?’’

Kiều Vũ cố nén xuống cơn tức giận, cô cố gắng để không xảy ra cãi vã, nhưng người mẹ này đòi hỏi từ cô quá nhiều thứ, cô căn bản không thể đáp ứng được hết yêu cầu của bà ấy.

Con người không có ai là hoàn hảo, thế nhưng Ngô Lệ vẫn cố chấp muốn xây dựng một cái vỏ thật đẹp cho Kiều Vũ, đáng tiếc cô bây giờ căn bản không còn quan tâm đến vẻ bề ngoài nữa.

Từ sau chuyện của Lăng Hỷ, Kiều Vũ nhận ra rất nhiều thứ, cũng hiểu được nhiều điều. Cô biết bản thân mình không phải con rối, không phải người khác muốn điều khiển thế nào cũng được.

‘’Phản rồi, phản rồi. Kiều Vũ, con thực sự muốn khiến mẹ tức chết hay sao?’’- Ngô Lệ bi ai lên tiếng, choáng váng đến độ đứng không vững. Cũng may Quản gia Mộc ở ngay bên cạnh, kịp thời đỡ bà xuống ghế ngồi.

‘’ Con có biết bao nhiêu người đang nhăm nhe để tìm cách đạp con xuống không? Ta tốn bao tâm tư vì con để rồi con trở nên như thế này hay sao? ‘’

‘’ Đầu tiên là xếp thứ hai, rồi xếp hạng chót? Cuối cùng gian lận sau đó chuyển sang lớp bét của khối?’’

Kiều Vũ vờ như không nghe thấy gì hết, xoay người nhanh chân đi lên lầu. Cô thực sự không cách nào khống chế bản thân, cũng không có chỗ để phát tiết cảm xúc. Mọi thứ dồn nén vào trong ngực, bao nhiêu cảm xúc tiêu cực một lúc đổ lên đầu, muốn thoát ra nhưng vẫn cứ luẩn quẩn quanh vòng xoáy ấy.

Cô biết Ngô Lệ vì muốn để cô được trở về lớp A đã đắc tội với không ít người, cũng đã tranh cãi với không ít người. Kiều Vũ cũng có cái lí của mình, cô chỉ là không muốn người khác nói rằng bản thân dựa vào quan hệ để đi lên.

Tâm trạng của Kiều Vũ lúc này giống như muốn khóc, nhưng lai không cách nào rơi nước mắt được.

Muốn trút hết tâm tư trong lòng ra nhưng lại không có chỗ để chất chứa.

Nhiếp Quân đứng trước cửa một ngôi nhà nhỏ nằm gần ngoại thành, trên tay là địa chỉ nhà của Quách Tương. Anh nhìn tờ giấy, sau đó lại nhìn ngồi nhà cấp bốn tồi tàn trước mặt. Trên tờ giấy ghi rõ địa chỉ nhà nạn nhân bị cưỡng hiếp mà Kiều Vũ đưa cho anh, nói rằng đây chính là cơ hội để buộc tội những kẻ tham gia vào vụ án hãm hiếp các nữ sinh năm đó.

Nhiếp Quân cẩn thận đút tờ giấy vào trong túi áo, sau đó bước lên phía trước nhấn chuông.

Khoảng năm phút sau có một cậu thiếu niên ra mở cửa. Nhìn sơ qua dáng dấp trông cùng lắm là đang học cấp hai, vẻ bề ngoài rất gầy gò, trên người là bộ đồ thể thao đã sờn cũ.

‘’ Anh tìm ai?’’, cậu thiếu niên nhìn Nhiếp Quân, dưới ánh sáng lờ mờ của bóng đèn chỉ nhìn thấy bóng dáng người đàn ông mặc áo khoác dáng dài, toàn thân đều bịt kín.

‘’ Quách Tương có nhà không?’’

Vừa nghe xong câu hỏi của Nhiếp Quân, cậu bé tỏ thái độ sửng sốt, sau đó là liền bị dọa cho sợ, thiếu điều vội vàng chạy thục mạng vào trong nhà, không dám quay đầu lại.

Chính bản thân Nhiếp Quân cũng khó hiểu, đây là cảnh tưởng gì vậy, anh trông giống kẻ xấu lắm sao?

Một lúc lâu sau từ trong nhà đi ra là một người phụ nữ trung niên, qua hàng rào sắt thái đô nói chuyện với Nhiếp Quân rất gắt gỏng:’’ Cậu là ai, tìm Quách Tương có việc gì?’’

‘’ Tôi là cảnh sát.’’

Nhiếp Quân được mời vào trong nhà, mặc dù trong tình cảnh không ai muốn đón tiếp anh.

Quách Tương chết rồi.

Chết cách đây hơn một năm.

Mẹ của Quách Tương vốn dĩ không biết chuyện con gái bị cưỡng hiếp tập thể, lúc đó có xảy ra một vụ tai nạn, gia đình lại sống chết không cho khám nghiệm tử thi, chính vì vậy bọn họ vẫn cứ nghĩ rằng con gái mình chết là do tai nạn giao thông.

Nhiếp Quân liếc nhìn nội thất trong gian phòng khách nhỏ hẹp, toàn bộ đều là đồ dùng cũ, đã dùng rất lâu năm. Nhìn sơ qua ít nhiều cũng hiểu được gia cảnh bọn họ, cũng không khá giả gì.

Nhiếp Quân cầm lấy cuốn album ảnh của Quách Tương, là một cô gái rất xinh đẹp. Quách tương trước đây từng là hoa khôi trường, học lực giỏi, có một lần đạt giải nhất cuộc thi môn Ngữ Văn toàn thành phố nên được đến Âu Hoa dự ngày hội đọc sách một lần.

Lúc đến Âu Hoa cũng vào thời điểm một năm trước, còn có cả ảnh lưu niệm để lại được đóng thành khung riêng. Nhiếp Quân xem sơ qua bức ảnh, đó là ảnh chụp tập thể. Quách Tương đứng bên ngoài cùng, đứng giữa là Lục Kiều Vũ, bên cạnh còn vô số bạn bè khoảng ba mươi người.

Theo suy đoán của anh, khả năng cao chính vào khoảng thời gian đó đám nam sinh kia đã gặp được Quách Tương, đồng thời gần với giai đoạn bọn chúng ra tay với cô bé.

Quách Tương chỉ là một nữ sinh nghèo vượt khó, gia cảnh lại không có điều kiện, chẳng qua chỉ giống như một hạt bụi trong mắt đám thiếu gia công tử học trong trường quốc tế. Chỉ được coi là món quà qua đường trong mắt của lũ cầm thú ấy.

Mà ngôi nhà Kiều Vũ từng dẫn anh tới lại chính là địa điểm gây án của đám người Ngô Cảnh Diệu và Quý Dương.

Nhưng ngay cả khi có chứng cứ trong tay, hung thủ bốn người thì ba người chết, chỉ còn lại duy nhất một mình Quý Dương vẫn còn đang bị tạm giam tại sở thì cho dù có tìm được chứng cứ đi chăng nữa, người chết rồi thì ai phải chịu tội đây.

Đây đã không còn là một vụ án mạng, nó trở thành một chuỗi liên tiếp móc xích với nhau của hung thủ. Mà hơn nữa, kẻ này nhất định là một trong những thành viên nội bộ của Âu Hoa.

Tám giờ tối, sở cảnh sát.

Nhiếp Quân vừa về đồn, sau khi đưa ra đoạn video của Quách Tương, không nằm ngoài dự đoán của anh, cả gia đình họ gần như sụp đổ. Mặc dù bọn họ đồng ý đâm đơn kiện, nhưng ván cờ này thắng thua thuộc về ai vẫn chưa xác định được.

Lưu Tiêu còn đang tranh cãi với mẹ của Quý Dương, nhìn thấy Nhiếp Quân đi tới thì ngay lập tức chạy về phía anh:’’ Sếp, anh về rồi, mau giải quyết giúp em người phụ nữ kia đi.’’

Quý phu nhân đứng trước phòng tạm giam, sự hằn học hiện rõ trên gương mặt. Quý Dương mất bố từ sớm, doanh nghiệp Quý gia do một mình người phụ nữ này làm chủ, nghe nói quan hệ của bà ta với cấp trên bọn họ rất tốt.

Ban đầu Quý phu nhân chỉ cho rằng con trai mình chơi bời qua đêm ở đâu đó, vừa hay bà ấy ở nước ngoài nên không tiện điều tra. Nào ngờ vừa về nước hôm nay đã phải tất bật chạy đến sở cảnh sát.

Nhiếp Quân thong dong trước mặt của Quý phu nhân, chưa kịp mở miệng bà ấy đã bắt đầu mắng nhiếc:’’ Các người làm gì con tôi, khiến nó ngay cả người mẹ này cũng không muốn nhận nữa? Chưa hết còn không muốn trở về nhà, nằng nặc đòi trốn trong phòng giam hôi hám bẩn thỉu đó.’’

Nhiếp Quân có chút nghi hoặc, quay lại nhìn Lưu Tiêu xác minh:’’ Thật sao?’’

Lưu Tiêu gật đầu lia lịa, mấy hôm trước còn không mở miệng nói câu nào, hôm nay lại nằng nặc đòi ở lại trại giam không muốn về nhà, ngay cả mẹ ruột của mình cũng từ chối gặp.

Bọn họ không rõ nguyên do vì sao Quý Dương lại thay đổi thái độ một trăm tám mươi độ như vậy, nhưng việc xin cảnh sát cho ở lại trại giam là trường hợp đầu tiên trong đời anh được chứng kiến.

Suy nghĩ kĩ lại một hồi trong ánh mắt của Nhiếp Quân hiện lên sự sắc bén đáng ngờ, anh dường như đã đoán ra điều gì đó, nhìn Quý phu nhân nói:’’ Quý phu nhân, chúng tôi vốn không muốn giữ cậu ấy, nhưng mà cậu ấy cứ nằng nặc đòi ở lại, cảnh sát chúng tôi cũng đành hết cách. Như vậy đi, bà cứ về trước, cảnh sát chúng tôi sẽ lựa lời khuyên bảo cậu ấy nhanh chóng trở về nhà.’’

Quý Dương rất bướng, đương nhiên cậu ta không nghe lời bất cứ một ai, nói không đi chính là không đi, cho dù trời có sập xuống cũng vẫn cứ là như vậy. Sau khi xử lí xong mẹ Quý, Nhiếp Quân mới đi vào phòng thẩm vấn gặp Quý Dương.

Cậu ta nghe thấy tiếng cửa mở, nhưng cũng không ngẩng đầu lên, trái lại còn sợ sệt hơn bình thường.

Nhiếp Quân ngồi xuống đối diện với cậu ta, sắc mặt dần trở nên nghiêm trọng.

‘’ Nói đi, ai muốn giết cậu?’’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.