Cô Gái Của Thanh Xuân

Chương 104: Tự sát




Nhiếp Quân rời khỏi phòng giam ngay lập tức gọi điện thoại, đầu dây bên kia vừa nhấc máy anh liền ra lệnh:”Lập tức đi bắt Ngô Cảnh Diệu về quy án.”

Kiều Vũ ngồi trong phòng ăn, nhìn cơm canh bày ra trước mặt nhưng lại không chịu động đũa. Một lát sau, cô hạ giọng nói với người làm:”Dọn hết đi, tôi không ăn.”

“Vâng thưa tiểu thư.”

Kiều Vũ đi ra nhà sau, cô muốn tới phòng của lái xe để tìm bằng chứng. Biết đâu chừng lại tìm được manh mối trong cái chết của bố mẹ mình. Phòng của chú Phúc ở tít sau cùng, nằm phía cuối của hành lang. Kiều Vũ mở cánh cửa gỗ ra, bên trong còn khá nhiều bụi, có lẽ là do không có người ở.

Đồ đạc trong phòng được sắp xếp một cách khá ngăn nắp, hình như chú ấy từng mất vợ nên quyết định không đi thêm bước nữa mà ở vậy tới tận bây giờ. Người đàn ông này không có nhiều đồ đạc, quản gia Mộc có nói sẽ cho người tới dọn đồ đi để tránh xui xẻo nhưng hình như chưa có ai dọn.

Kiều Vũ bắt đầu tìm kiếm, cô mở hộc tủ lẫn tủ quần áo, lục lọi mọi ngóc ngách cả tiếng đồng hồ mà không tìm được gì hết. Có điều cô phát hiện dưới chân giường giấu mấy vỏ thuốc đã hết. Xem chừng là bị bệnh lâu lắm rồi. Thấy không có gì khả nghi nên Kiều Vũ thất vọng rời khỏi. Nào ngờ cô không để ý, đụng trúng cạnh bàn. Nhìn thấy một tớ giấy rơi xuống đất, Kiều Vũ liền cúi người nhặt lên xem.

Trong phút chốc hai mắt Kiều Vũ trợn tròn, ngạc nhiên lấy tay che miệng. Trong bức ảnh là hình của mẹ Lăng Hỷ, Lăng Thiếu Mai. Cô đưa tay kiểm tra thử dưới gầm bàn, lôi ra toàn là ảnh của Lăng Thiếu Mai. Có bức chụp dì ấy đang phơi đồ, cũng có bức chụp đang lau sàn, thêm một vài bức nữa nhưng đa phần đều là chụp trộm.

Đến đây thì kẻ ngốc cũng đã đoán được người tài xế này đối với Lăng Thiếu Mai có tình cảm đặc biệt. Kiều Vũ nhìn đống ảnh trên tay, rồi lại nhìn đống vỏ thuốc dưới gầm bàn, trong đầu lóe lên một ý nghĩ sâu xa. Cô đi ra khỏi phòng được mấy bước thì nghe thấy tiếng mấy người làm đứng phơi đồ ở sân dưới nói chuyện.

“Doãn Bình đúng thực là đáng tiếc, ông ấy mất vợ từ sớm, cuối cùng lại ra đi đau đớn như vậy.”

“ Phúc Doãn Bình đó người tốt lại chăm chỉ, tôi chẳng hiểu Lăng Thiếu Mai chê bai ông ấy ở điểm nào. Ở đây có ai không nhìn ra ông ấy đối với bà ta có tình ý chứ, chết rồi tài sản cũng để lại hết cho hai mẹ con bọn họ.”- Một người làm vừa vắt đồ lên dây phơi, giọng điệu chua ngoa xen lẫn ghen tức.

Người bên cạnh nghe xong lại chau mày khó hiểu:”Lăng Thiếu Mai đó cũng lạ thật, số tiền của Doãn Bình để lại cũng đủ cho cô ta không lo không nghĩ mà xài cả đời, sao cứ nhất mực ở đây chịu khổ. Mấy hôm trước tôi còn bắt gặp cô ấy ở hiệu thuốc tây, chắc là chứng đau lưng lại tái phát.”

“Khổ thật, một mình nuôi con khôn lớn, chắc để báo đáp ông bà chủ mới tình nguyện ở lại đây.”

Người làm bên cạnh lại bĩu môi, xéo xắt:”Tình nguyện…Còn lâu đi!”, “Bà chủ đối với mẹ con bọn họ xưa nay không ra gì, ở đấy mà báo đáp. Có khi muốn ở lại ăn bám tiểu thư cũng nên.”

“Mấy người còn ở đấy mà nói chuyện sao, nhanh lên đi!”- Mộc quản gia từ từ tiến lại gần, quát tháo đám người làm cả ngày chỉ biết buôn chuyện.

Trời tháng mười hai hơi buốt, xe cảnh sát lùng sục khắp trường học lẫn nhà riêng, đều không tìm thấy tung tích của Ngô Diệu Chân. Thông tin của hắn cũng thật nhanh, mới đó mà đã từ chức xong ở trường học, hiện tại hắn đã bị liệt vào danh sách tội phạm bị truy nã, có muốn trốn cũng trốn không thoát. Lưới trời lồng lộng, huống chi thành phố A là địa bàn của Lục gia, không nói Nhiếp Quân không tha cho hắn thì Cố Hạo Nhiên cũng khiến hắn chết không toàn thây.

Cố Hạo Nhiên ngồi trong phòng làm việc uống cà phê, xem bản tin thời sự vào buổi sáng.

“Ngô Diệu Chân, giảng viên của Âu Hoa đã bị khởi kiện vì biển thủ công quỹ, ăn hối lộ cùng với nghi can trong vụ án giết người hiện đang bị cảnh sát truy nã…”

Cố Hạo Nhiên cầm lấy điều khiển, sau đó tắt phụt đi. Hắn đã bắt đầu điều tra mọi mối quan hệ của Ngô Diệu Chân, giúp đỡ cho hắn còn có Cố Cẩn Mai của Cố thị.

“Thưa Cố tổng, người đã đến rồi.”

Cố Cẩn Mai theo chân của thư kí, đi vào trong phòng làm việc của Cố Hạo Nhiên. Thực ra họ Cố ở thành phố A rất nhiều, trong một trăm người thì có một người họ Cố. Cố Cẩn Mai tao nhã quý phái, rất có phong thái của một đại tiểu thư. Ngay cả dáng ngồi uống trà hay biểu hiện trên gương mặt, gặp lại cố nhân cũng không hề mảy may sợ hãi.

“Tô Cẩn Mai, cô đúng thực là thay đổi quá nhiều. Không còn bộ dạng cách đây hai năm nữa.”- Cố Hạo Nhiên cười nhạt, quan sát cô ta kĩ càng rồi nói.

Cẩn Mai không vui, mặt biến sắc:”Cố thiếu không thể nói như vậy. Anh muốn gì thì có thể trực tiếp nói thẳng ra.”

Cố Hạo Nhiên gác chân lên bàn, khoanh tay dựa người ra ghế sô pha, không hề nể mặt Cẩn Mai dù chỉ một chút:”Tôi nhớ lần đầu tiên gặp cô, cô còn là bạn thân của Kiều Vũ. Ấn tượng sâu sắc nhất, lại là bức thư tình năm đó. Cố tiểu thư, tài văn chương của cô hay thật. Ấy thế mà lại chỉ dám mượn danh nghĩa của người khác.”

Cố Cẩn Mai siết chặt hai tay, cố gắng nhịn nhục. Cô căn bản không phải đối thủ của Cố Hạo Nhiên, hắn với cô cũng không quen không biết, hà cớ gì phải làm khó cô như vậy.

“Tôi không nghĩ anh lại có trí nhớ tốt đến thế. Vậy thì cũng nên nhớ Bạch Tuyết Sương năm đó vì sao lại tự sát mới đúng.”- Cẩn Mai thản nhiên uống trà, quả nhiên cô đã đánh trúng điểm yếu của hắn ta.

Cố Hạo Nhiên sắc mặt nặng nề, không tiếp lời. Cẩn Mai lại tiếp tục:”Năm đó anh vì bao che cho Lăng Hỷ mà bị đuổi học, chúng tôi ai cũng rất lấy làm tiếc. Vậy nên Cố tổng, có những chuyện nên nói, cũng có những chuyện không nên nói. Nếu anh gọi tôi đến đây chỉ muốn bàn chuyện xưa, thì đừng phí thời gian của nhau thì hơn.”

Cố Hạo Nhiên không mỉa mai cô ta nữa, bắt đầu vào chuyện chính:”Gần đây tin tức bên Ngô Diệu Chân thế nào rồi.”

Cẩn Mai đặt xuống dưới bàn một chiếc bút ghi âm:”Bên trong là cuộc hội thoại của hắn với những người trong tập đoàn. Hắn bây giờ đã gần như cắt đứt mọi liên lạc với bên ngoài, căn biệt thự trên núi đó cũng bị bán rồi. Tôi không biết hắn đang ở đâu.”

Cẩn Mai làm việc cho Ngô Diệu Chân, nhưng thực tế mọi chuyện diễn ra đều nằm trong tầm kiểm soát của Ngô Lệ. Ngô Diệu Chân trăm tính ngàn tính, cũng không cách nào đấu lại một người đã chết. Cô âm thầm ở bên cạnh hắn thu thập chứng cứ, chỉ với những bằng chứng hắn biển thủ công quỹ cùng với chủ mưu giết người, không sớm thì muộn cũng phải sống trong tù mọt gông.

Cẩn Mai sau khi rời khỏi phòng làm việc của Cố Hạo Nhiên, trong lòng vẫn luôn không hiểu. Ngô Lệ rõ ràng có thể một tay che trời, vì sao lại không đụng đến Ngô Diệu Chân, cô càng không hiểu, người luôn giải quyết mọi chuyện theo quy tắc ngầm như bà ta, tại sao lại không lựa chọn một phương pháp nhanh gọn mà dứt khoát.

Mộc quản gia bê đồ cùng vào trong phòng thờ của vợ chồng chủ tịch quá cố, bọn họ bày biện thu dọn được một lúc thì thấy Kiều Vũ từ sau bước vào. Cô cầm trên tay bó hoa cúc trắng, thần sắc lạnh nhạt nói:”Để đó đi, các người ra ngoài trước.”

Mộc quản gia vâng dạ rồi kéo theo đám người làm trong đó ra bên ngoài. Kiều Vũ cẩn thận thay hoa cúc trắng trên bàn thờ, vừa thay vừa thì thầm những lời khó hiểu không cho ai biết. Cô không chấp nhận được cha mẹ đã thực sự rời xa mình, mỗi lần thắp hương thay nước đều nói chuyện giống như bọn họ vẫn còn đang sống, vẫn còn đang tồn tại ở đây.

Kiều Vũ thực sự là một người rất cố chấp, những biểu hiện tâm lí của cô chỉ khiến cho người khác cảm thấy lo lắng. Nhưng thực tế lại chẳng một ai biết được rằng cô đang rất bình thường, cô chỉ là đang sống chung với kỉ niệm. Đây có lẽ là một loại áy náy, một loại hối lỗi, khiến cho Kiều Vũ bứt rứt ngày đêm không thoát ra được. Nếu đã không được thì không cần thoát ra nữa, cô sẽ sống chung với nó, sống chung với nỗi đau khổ dày vò mình, để mỗi đêm không còn phải lặng lẽ rơi nước mắt, để bản thân không cần phải cố gắng gồng gánh chịu đựng.

Ngay cả khi có Sở Phi Dương bên cạnh, cô cũng không thể cảm thấy an tâm.

Kiều Vũ vừa kéo rèm trắng trên cửa sổ ra, đột nhiên lúc này có điện thoại gọi tới. Đầu dâu bên kia đang rất lo lắng:

“Kiều Vũ, Lăng Hỷ uống thuốc độc tự sát!”

Điện thoại trong tay Lục Kiều Vũ rơi xuống đất, tin tức này xuất hiện chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.