Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 9




 Lệ Hàn Quân không ngờ rằng Hứa Vy Lương thực sự sẽ hôn mê.

 Cuối cùng hắn vẫn đưa cô đến bệnh viện.

 Bác sĩ làm kiểm tra tỉ mỉ cho Hứa Vy Lương, nói từng kết luận cuối cùng với Lệ Hàn Quân: “Lệ tiên sinh, chúng tôi phát hiện xương sống thắt lưng của Lệ phu nhân từng bị thương nặng.”

 “Xương sống thắt lưng bị thương nặng?” Lệ Hàn Quân kinh ngạc.

 Hứa Vy Lương từ trước đến nay luôn mạnh mẽ, chưa bao giờ tỏ ra yếu đuối trước mặt hắn.

 Trước giờ hắn cũng không biết xương sống thắt lưng của cô từng bị thương.

 “Đúng vậy.” Bác sĩ gật đầu, lại tiếp tục nói: “Hiện tại cô ấy còn có thể đứng đã là một kì tích của y học rồi. Nhưng xương sống của cô ấy quả thực không thể nhận thêm bất cứ một tổn thương nào nữa, nếu không nửa đời sau khả năng rất lớn là phải ngồi xe lăn...”

 Ánh mắt của Lệ Hàn Quân có chút phức tạp: “Tôi biết rồi, tôi đi thăm cô ấy.”

 Trên giường bệnh, Hứa Vy Lương nằm lẳng lặng, mái tóc đen dày trải ra, môi đỏ răng trắng, trút bỏ hoàn toàn dáng vẻ kiên cường trước đó.

 “Đừng, đừng...” Lúc này, Hứa Vy Lương đột nhiên giống như gặp ác mộng, bất an run rẩy trên giường, giọng nói hốt hoảng vô cùng: “Cứu anh ấy trước, Lệ Hàn Quân, Lệ Hàn Quân...”

 Lệ Hàn Quân đột nhiên nghe thấy cô kêu tên mình, trong lòng đoán ác mộng của cô có liên quan tới mình.

 Rốt cuộc cô đang mơ gì?

 Nhớ lại khi nãy ở trong phòng làm việc, lúc hắn quăng cô xuống mặt đất, hình như vừa hay đụng bị thương lưng cô, hắn không khỏi nhíu mày.

 Sau khi rời khỏi phòng bệnh, hắn lập tức bấm số điện thoại của trợ lý đặc: “Lập tức đi điều tra vết thương trên xương sống của Hứa Vy Lương là như thế nào?”

 “Lưng của phu nhân bị thương sao?” Trợ lý không khỏi kinh ngạc rồi vội đồng ý.

 Sau khi cúp điện thoại, Lệ Hàn Quân ngẩng đầu nhìn chính mình trong chiếc gương thủy tinh ở đối diện, hắn đột nhiên bừng tỉnh đôi chút, không phải hắn rất căm ghét Hứa Vy Lương, rất muốn thoát khỏi cô sao?

 Vì sao lúc nghe thấy nửa đời sau cô phải ngồi xe lăn thì nơi nào đó trong trái tim hắn có chút đau nhói?

 ...

 Hứa Vy Lương mơ thấy trận hoả hoạn bảy năm trước.

 Bảy năm trước, chủ nhiệm lớp bảo cô giao cho chủ tịch hội sinh viên một bản khai. Buổi chiều, sau khi tan học cô cầm bản khai đến trung tâm sinh hoạt sinh viên tìm Lệ Hàn Quân.

 Nhưng lúc cô đến trung tâm sinh hoạt, đập vào mắt cô chỉ có ánh lửa ngập trời.

 Trận hỏa hoạn bao trùm cả tòa lầu.

 Cô không chút lưỡng lự mạo hiểm xông vào trong đám lửa, khói rất dày, sặc khói dẫn đến phổi thiếu ô-xy nhưng cô vẫn không chịu đi, cô sợ nếu lần này cô đi thì thế giới này không còn Lệ Hàn Quân nữa.

 Cuối cùng cô cũng tìm thấy Lệ Hàn Quân ở trong góc phòng.

 Hắn ngất trên mặt đất, cô mất rất nhiều sức lực mới kéo được hắn dậy. Nhưng trong lúc bọn họ sắp thoát được nguy hiểm thì tủ sách nằm ở góc tường đột nhiên đổ về phía họ...

 Trong giờ khắc đó, cô dùng toàn bộ sức lực đẩy Lệ Hàn Quân một cái.

 “Lệ Hàn Quân!”

 Cô chợt bị giật mình mà bừng tỉnh, ngón tay nắm chặt thành nắm đấm.

 Mất một lúc lâu sau vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

 Cho đến tận khi y tá đến kiểm tra phòng, nhắc nhở cô thời gian này tốt nhất nên nằm trên giường tĩnh dưỡng: “Lệ phu nhân, Tiểu Bảo thiếu gia còn cần cô nuôi nấng, nếu như cô còn muốn chăm sóc tốt cho anh ấy thì nhất định phải chú ý điều dưỡng.”

 Đáy lòng Hứa Vy Lương có chút đau khổ: “Cám ơn, tôi sẽ chú ý.”

 Y tá nói rất đúng.

 Nếu cô còn muốn nhìn thấy Tiểu Bảo lớn lên thì sau này không được coi thường sức khỏe của mình.

 Y tá gật đầu, sau khi kiểm tra đo lường thông thường cho cô xong, lại hỏi cô có đau nhức khác thường gì không rồi mới rời đi. Nhưng không quá hai phút, cửa phòng bệnh lại bị người mở ra.

 Hứa Vy Lương nằm trên giường vẫn chưa ngồi dậy.

 Cô tưởng y tá vừa đi lại quay lại.

 Ai biết được, đập vào mắt cô là Diệp Cẩn cùng với khuôn mặt đầy tức giận, bà ta mở miệng mắng: “Tiểu tiện nhân, sao mày vẫn chưa chết hả?”

 Cô ở nhà họ Hứa căm ghét bà ta nhiều năm như vậy, chiếm lấy vị trí Lệ phu nhân nhiều năm như vậy, bây giờ lại còn muốn 20% cổ phần của tập đoàn Lệ Thị mới chịu ly hôn!

 Cô đừng hòng cướp đi thứ thuộc về Tiểu Uyển!

 Hứa Vy Lương không ngờ Diệp Cẩn sẽ xông vào bệnh viện.

 Cô liếc mắt ra cửa một cái, Hứa Uyển không tới, đại khái Diệp Cẩn chỉ bất bình thay cho Hứa Uyển thôi, thấy vậy cô liền cười lạnh một tiếng: “Mẹ tôi bị bà hại chết không nhắm mắt, chưa chăm sóc cho bà trước lúc lâm chung thì sao tôi nỡ chết chứ?”

 Sắc mặt Diệp Cẩn đột nhiên trở nên hung ác.

 Bà ngồi ở vị trí bồ nhí, mấy năm nay vẫn luôn bị người ngoài lên án, Hứa Vy Lương cũng luôn nhắc không tha.

 Đột nhiên Diệp Cẩn rút từ trong túi ra một ống tiêm, bên trong ống tiêm là máu màu đỏ, ống tiêm phản chiếu lại khuôn mặt nhăn nhó của bà, nhìn rất âm u đáng sợ.

 Khuôn mặt Hứa Vy Lương biến sắc, duỗi tay ấn chuông trong phòng: “Bà muốn làm gì?”

 Bụp.

 Diệp Cẩn tát một cái vào mặt cô, đánh cô đến hoa mắt chóng mặt, sau đó tóm chặt lấy cổ tay cô để ngăn cản cô ấn chuông.

 “Tiểu tiện nhân mày dám mắng tao sao? Nếu như mày không chịu ngoan ngoãn trả lại vị trí Lệ phu nhân, vậy tao sẽ tốt bụng một chút, tiễn mày một chặng vậy!”

 “Buông tôi ra...” Xương cốt nơi thắt lưng của Hứa Vy Lương cứ như thể sắp gãy vậy, không hề có lực nhấc nổi người lên, chỉ đành chật vật kêu cứu: “Diệp Cẩn, đây là bệnh viện, lẽ nào bà không sợ...”

 “Sợ? Tao có gì phải sợ chứ?” Diệp Cẩn cười gằn ngắt lời cô: “Mày đừng phí công vô ích nữa, y tá bị tao mua chuộc hết rồi, Lệ Hàn Quân cũng đi tìm Hứa Uyển rồi. Hứa Vy Lương hôm nay không có ai có thể cứu nổi mày đâu, mày đoán xem đây là máu của ai?”

 Màu máu chói mắt đó, tim Hứa Vy Lương đập liên hồi, giống như một chân đạp vào vách núi vậy, cả cơ thể treo lơ lửng giữa trời.

 Một tay của Diệp Cẩn kéo lấy mái tóc dài của Hứa Vy Lương, quơ quơ ống tiêm trước mặt cô rồi nói: “Tao nói cho mày biết, đây là máu của người bị bệnh AIDS! Chờ mày nhiễm bệnh AIDS rồi, tao sẽ nói với Lệ Hàn Quân là mày làm càn với người khác mới bị nhiễm bệnh AIDS. Đến lúc đó Tiểu Uyển có thể danh chính ngôn thuận làm Lệ phu nhân rồi. Một đồng một cắc mày cũng đừng hòng nhận được, mày đem theo đứa nghiệt chủng đó ra đường mà xin cơm đi...”

 Máu của người bệnh AIDS?

 “Đây là mưu sát! Bà cho rằng Lệ Hàn Quân sẽ tin những lời nói ma quỷ của bà sao? Chỉ cần tôi tố cáo thì bà chạy không thoát đâu...” Hứa Vy Lương cảm thấy bản thân mình giống như bị một con rắn độc đang thè lưỡi quấn lấy, cô gắng sức khiến bản thân mình bình tĩnh trở lại: “Tôi đã đồng ý ly hôn với Lệ Hàn Quân rồi, cho dù tôi không chết thì Hứa Uyển cũng có thể làm Lệ phu nhân...”

 “Câm miệng!” Diệp Cẩn hung hăng đập đầu cô xuống giường một cái: “Số cổ phần của tập đoàn Lệ Thị đó đều là của Tiểu Uyển, mày đừng hòng lấy đi như vậy!”

 Trước mắt Hứa Vy Lương hiện lên vài đường ánh sáng trắng.

 Trán đau nhức u mê, rất nhanh cô chìm vào bóng tối...

 Diệp Cẩn thấy cô hôn mê, miệng bật cười tàn nhẫn một cách trắng trợn. Hứa Vy Lương ơi Hứa Vy Lương, mày cũng giống như mẹ mày thôi, đều là đồ đê tiện, mẹ mày đấu không lại được tao, mày cũng vậy đấu không lại con gái tao!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.