Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 7




 Còn trong chiếc xe đang lao nhanh kia, đúng lúc đó Lệ Hàn Quân nhìn về phía sau qua gương chiếu hậu, vừa hay thấy cảnh tượng Dung Thành và Hứa Vy Lương đang ôm nhau.

 Là kiểu quan hệ cấp trên và cấp dưới ư?

 A...

 Sau khi Hứa Vy Lương dặn dò trợ lý xử lí xong chuyện về đám phóng viên thì lại quay về bệnh viện thêm lần nữa, sau khi cởi bỏ chiếc váy màu đen bó sát ra, cô mới phát hiện vết thương lại rỉ ra những tia máu.

 Đêm đã khuya, cô nhờ y tá thay thuốc giúp cô.

 Có chút đau đớn.

 Y tá luôn miệng căn dặn cô phải tĩnh tâm chăm sóc, vết thương bị nứt ra hết lần này đến lần khác nếu bị nhiễm trùng thì hậu quả sẽ rất khó lường. Sau khi Hứa Vy Lương nghe xong thì rất lâu sau vẫn không nói gì, nhưng trước khi y tá gần ra tới cửa thì cô lại nói một câu: “Cám ơn.”

 Từ nhỏ cô đã không có mẹ, ba không thương chồng không yêu, nên sớm đã quên cái cảm giác được người khác quan tâm có tư vị gì rồi…

 Reng reng.

 Điện thoại đặt một bên đột nhiên rung lên.

 Cô lướt màn hình, từng hình ảnh đập vào mắt.

 Có bức trần trụi vô cùng, có bức là cảnh giường chiếu, toàn bộ là hình ảnh Lệ Hàn Quân và Hứa Uyển, có cái hắn nhắm mắt ôm Hứa Uyển, cũng có cái Hứa Uyển nép vào hắn như con chim nhỏ rồi nhìn khuôn mặt khi ngủ của hắn với ánh mắt đầy gợi tình…

 Người chụp hình cũng nhất định là một người rất biết bắt cảnh, lại có thể chụp ra được một Lệ Hàn Quân vô hại đến vậy.

 Tấm nào cũng đặc sắc vô cùng.

 Tay cầm điện thoại của Hứa Vy Lương gắng gượng dùng sức, khớp xương hiện lên trắng nhạt.

 Bảy năm trước, cô vốn là người quen biết Lệ Hàn Quân trước.

 Lệ Hàn Quân là học trưởng của cô, còn là chủ tịch của hội sinh viên năm đó, cô vĩnh viễn ghi nhớ cái lần gặp gỡ bá đạo tại sân trường lần đó, hắn kéo tay cô đi xuyên qua cả sân trường.

 Sau này, cô đem tất cả những điều đó viết vào trong nhật ký, còn làm một phân tích bên lề viết về hắn với cảm giác rất có thành tựu.

 Ai biết, Hứa Uyển cũng thích Lệ Hàn Quân, kể cả Diệp Cẩn cũng cướp quyển nhật ký đó đi, vừa đọc nhật ký của cô vừa chế giễu cô cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, tên ăn mày bên đường mới xứng với cô…

 Hồi ức đó hiện ra rất chân thực, cô cố gắng hít sâu một hơi rồi đi thăm Tiểu Bảo.

 Cứ nhìn cứ nhìn cho đến tận khi trời sáng.

 Cả một đêm trôi qua rồi.

 Lúc cô nhìn lại mình, cô không có tính cách dây dưa không dứt, có một số chuyện cô có quyết định rồi thì sẽ lập tức thay đổi hành động. Vì vậy, rửa mặt xong, chào hỏi y tá rồi thì cô liền xuất viện đi đến thẳng tập đoàn Lệ Thị…

 Lệ Hàn Quân xoa cái đầu sắp nổ tung quay về tập đoàn Lệ Thị.

 Tối hôm qua, sau khi từ cục cảnh sát về khách sạn, Hứa Uyển luôn khóc, khóc đến mức cuối cùng hắn phải cùng uống rượu với cô. Hắn cũng nghĩ uống say rồi thì ngủ, buổi sáng khi tỉnh dậy liền phát hiện hai người trần truồng nằm trên giường.

 Hứa Uyển vẻ mặt thẹn thùng vùi vào ngực hắn, nói hắn đêm qua khiến cô đau quá.

 Tối hôm qua, hắn thật sự đã ngủ với Hứa Uyển sao?

 “Tam thiếu gia, phu nhân đã chờ anh rất lâu rồi.” Trợ lý thấy hắn trở về liền tiến đến nhắc nhở.

 Lệ Hàn Quân thu lại sự hung ác nham hiểm trong đáy mắt, thả lỏng gân cốt: “Thông báo cho các chủ quản cấp cao mở cuộc hộp thường lệ, ba phút sau bắt đầu.”

 “Vậy phu nhân…”

 “Không đợi được thì bảo cô ta cút đi!” Lệ Hàn Quân có chút gắt gỏng quát.

 Hứa Vy Lương vừa mới đi từ phòng khách ra thì nghe được lời này, đáy lòng thầm chua xót, nhưng vẫn hít thở sâu một hơi, đuổi theo nói với hắn trước khi hắn rời đi.

 “Lệ Hàn Quân, chúng ta ly hôn đi.”

 Bước chân bước về phía phòng họp của Lệ Hàn Quân chợt dừng lại, đôi mắt đen nhánh đầy lạnh lùng quan sát Lệ Hàn Quân với sắc mặt xanh xao: “Lần này, cô lại muốn bày ra trò gì? Còn chê trò hề tối qua chưa đủ đặc sắc sao?”

 Trong cuộc hôn nhân này, cô vẫn luôn u mê vô độ, bỏ qua toàn bộ những lần mua vui bên ngoài của hắn, thậm chí còn tin lời thề son sắt mà hắn từng tuyên thệ, cả đời này hắn sẽ luôn bên cô.

 Lệ Hàn Quân căn bản không tin Hứa Vy Lương đã suy nghĩ thông suốt.

 Trừ khi là...

 Cô và Dung Thành...

 Đôi mắt Lệ Hàn Quân chợt run run.

 “Yên tâm, tôi không diễn kịch.” Hứa Vy Lương nhìn hắn một cách bình tĩnh: “Chỉ là không biết Lệ tiên sinh có thể dành cho tôi mười phút để tâm sự không?”

 Bởi vì cơ thể phải ngược xuôi trong suốt khoảng thời gian này nên đã sớm vượt quá sức chịu đựng rồi, đến vết thương cũ ở lưng nhiều năm trước cũng bắt đầu tái phát, nhưng trên mặt cô vẫn không có biểu hiện nào khác thường, cô chỉ đành cắn chặt răng.

 Lệ Hàn Quân híp mắt: “Đi theo tôi đến phòng làm việc!”

 Hứa Vy Lương mím môi, gật đầu.

 Phòng làm việc của tổng tài.

 Màu sắc trang nhã vẫn được phối như trước đây, vắng vẻ trống trải.

 Hứa Vy Lương vuốt bàn làm việc lạnh ngắt, cô từng đề nghị đổi cho hắn một cái chỉnh trang hơn nhưng Lệ Hàn Quân từ chối, hắn chế giễu cô mưu toan nhúng tay vào cuộc sống của hắn.

 “Muốn tôi ly hôn rất đơn giản, chỉ cần anh đáp ứng tôi hai điều kiện.”

 Lệ Hàn Quân cười lạnh một tiếng, hắn biết người phụ nữ này không phải ngọn đèn tiết kiệm dầu.

 Móc từ trong túi ra một điếu thuốc rồi đốt.

 Trong khói mù, vốn vẫn là khuôn mặt trầm lắng toát ra vẻ khó lường đó.

 “Nói nghe thử xem.”

 “Thứ nhất, quyền nuôi dưỡng Tiểu Bảo thuộc về tôi, từ nay về sau không cho phép Hứa Uyển và người không liên quan đến làm phiền nó.”

 Hô hấp của Lệ Hàn Quân không khỏi hỗn loạn một chút, tiếp theo hắn đáp một câu: “Được.”

 Hứa Vy Lương biết hắn không quan tâm đến đứa bé kia nhưng không ngờ hắn lại đồng ý sảng khoái như vậy. Đúng là không có tình cảm mà, cảm giác đau rấm rứt truyền đến từ thắt lưng, cô tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi muốn 20% cổ phẩn của tập đoàn Lệ Thị để làm phí phụng dưỡng.”

 Hai ngón tay run lên, tàn thuốc rơi xuống mu bàn tay Lệ Hàn Quân.

 Hắn kinh ngạc nhìn về phía Hứa Vy Lương, vẻ mặt đầy châm biếm.

 “Cô có biết hiện tại cổ phiếu của tập đoàn có giá bao nhiêu không?”

0


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.