Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương 28




Buổi tối, biệt thự nhà họ Lệ lại xảy ra chuyện lớn.

Hứa Uyển cắt cổ tay trong nhà tắm.

Người hầu đem cho cô ta bữa tối và thuốc an thần mới phát hiện, cô ta nằm trong bồn tắm bất động, cả người đều là máu. Lệ Hàn Quân nghe được tin này, lập tức trở về biệt thự.

Cô ta nằm trên giường, môi không hề có sắc máu, vừa phát sốt vừa thều thào: “Hàn Quân, không phải em, em không hất máu lợn lên người chị ta, em không kêu người đâm em trai, em vô tội, là Diệp Cẩn làm…”

Bác sĩ vừa băng bó vết thương cho cô ta xong, vết thương sâu đến tận xương.

Lệ Hàn Quân không chút biểu cảm đứng chắp tay, dò hỏi: “Cô ta sao rồi?”

“Cũng may phát hiện kịp thời, lượng máu mất trong phạm vi khống chế, về sau chỉ cần tĩnh dưỡng tốt là không có vấn đề gì.”

“Quản gia, tiễn bác sĩ.”

“Vâng.”

Quản gia tiễn bác sĩ rời đi, Hứa Uyển giãy giụa muốn lôi tay áo Lệ Hàn Quân: “Trong lòng anh vẫn còn có em phải không? Tất cả những điều này đều do Hứa Vy Lương tự biên tự diễn để hại em, em không…”

“Đừng diễn nữa, tất cả những việc cô làm tôi đều biết.”

Cánh tay nắm lấy hắn đột nhiên cứng đờ: “Anh, anh đang nói gì vậy? Có phải Hứa Vy Lương nói gì với anh đúng không? Cô ta dối danh đó! Cô ta muốn hại em…”

Lệ Hàn Quân cúi người xuống áp sát cô ta, toàn thân thở ra khí lạnh: “Rốt cuộc là cô ấy hại cô, hay cô hại cô ấy? Hứa Uyển, bởi vì cô có ơn cứu mạng tôi, bao nhiêu năm nay tôi đều che chở cho cô, nhưng không ngờ tôi lại sai nhiều như vậy!”

Hứa Uyển hô hấp có chút khó khăn: “Em…”

“Đem người vào đây cho tôi!”

Nghe thấy tiếng quát chói tai của Lệ Hàn Quân, vệ sĩ áp giải vài người đàn ông tiến vào. Bọn họ bị hành hạ đến không thành hình người, thân hình gầy đét, vàng vọt. Nhưng Hứa Uyển chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhận ra đám lưu manh…

Hứa Uyển không nhịn được mà rùng mình.

“Cô quen bọn họ không?” Lệ Hàn Quân cười lạnh.

“Bọn họ là ai? Em không quen bọn họ!” Môi Hứa Uyển run cầm cập, gắng gượng phản bác.

“Hứa Uyển, con đàn bà thối chết tiệt, bảy năm trước cô vì một chiếc túi LV mà lên giường cùng tôi, bảy năm sau cô có tiền rồi, cô kêu tôi giết chết Tiểu Bảo thiếu gia! Cô cũng không thể không quen biết tôi đi…” Nghe Hứa Uyển nói không quen biết, tên cầm đầu đám lưu manh lập tức quát ầm lên.

Hứa Uyển có chút biến sắc: “Tôi khi nào đã kêu anh làm những chuyện đó? Người tôi yêu chỉ có Lệ Hàn Quân, làm sao có thể ngủ cùng anh? Tiểu Bảo là cháu ruột của tôi, tôi làm sao có thể đối xử với nó như vậy? Anh có phải nhận tiền của người ta rồi cố ý bôi nhọ tôi đúng không…”

Sớm biết cô sẽ chối cãi, những cuộc điện thoại của chúng ta tôi đều ghi âm lại rồi!” Tên lưu mang lôi ra một chiếc bút ghi âm.

[Ô, Tiểu Bảo nhìn trắng mũm mĩm, hơn nữa còn là cháu ruột của cô, mà cô vẫn có thể ra tay sao?]

[Bớt nói nhảm, một triệu, anh dám hại chết nó không?]

[Làm, có tiền mà không kiếm? Tôi là đồ ngu sao?]

[Ai dám ngăn cản tôi trở thành Lệ phu nhân, tôi sẽ khiến cho người đó trở thành xác chết!]

“Lệ tiên sinh, anh tha cho chúng tôi đi, kẻ cầm đầu là Hứa tiểu thư mà!”

Hứa Uyển vội vàng nhảy xuống khỏi giường bệnh, ngã nhào xuống đất, cổ tay rỉ máu cũng không có cảm giác, một cái tát vung lên: “Anh đừng ngậm máu phun người! Tất cả đều do anh ngụy tạo, không phải sự thật,… Hàn Quân, anh không được nghe bọn họ ăn nói bừa bãi, đến con kiến em còn không dám giết…huhu…”

Lời nói còn chưa dứt, Lệ Hàn Quân đưa tay bóp lấy chiếc cổ mảnh khảnh của cô ta.

Năm đầu ngón tay dùng lực, đầu óc cô ta thiếu dưỡng khí, đồng tử mở to, cô ta nghe được trên đỉnh đầu giọng đàn ông âm trầm: “Biết không? Nhìn diễn xuất của cô giống như nhìn con khỉ vụng về biểu diễn.”

Lệ Hàn Quân thực sự muốn bóp chết cô ta, nhưng vào khoảnh khắc cuối, hắn lại thu tay về.

Hắn như quỷ satan, cả người bao phủ bởi sự tàn bạo.

Hắn nhìn ba tên lưu manh: “Các người không phải muốn sống sao? Tôi giao cô ta cho các người, nếu như các người làm tôi hài lòng, tôi có thể để cho các người một con đường sống.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.