“Hứa phó tổng, Hứa phó tổng...”
Không biết qua bao lâu, Hứa Vy Lương mơ hồ nghe thấy có người đang gọi cô, cô mở mắt ra thì thấy Dung Thành đang khẽ đẩy bả vai cô, thấy cô tỉnh lại hắn lập tức nghi ngờ hỏi: “Sao cô lại ngất đi vậy? Còn nữa vết thương trên mặt từ đâu mà có?”
Chữ “thương” này đả kích Hứa Vy Lương.
Hứa Vy Lương chợt mở to mắt quan sát khắp cánh tay, cầu mong còn sót lại may mắn cuối cùng.
Nhưng một lỗ kim màu đỏ trên cánh tay đập vào mắt cô.
Nỗi tuyệt vọng cực lớn bao chùm toàn thân.
Diệp Cẩn quả thực đã tiêm cho cô máu của người bị AIDS!
Nếu như vậy thì cô chết chắc rồi!
Không còn nghi ngờ gì nữa, cô đột nhiên kéo mép chăn khóc thành tiếng, từ khóc nhỏ trong nức nở nghẹn ngào đến tê tâm liệt phế mà khóc rống lên. Chỉ trong một thời gian rất ngắn, tâm trạng đau khổ đến cực điểm vương vấn trên người cô.
Dung Thành kinh ngạc, muốn động viên cô, nhưng lại không biết nên bắt đầu nói từ đâu.
Reng reng.
Điện thoại đặt ở đầu giường của Hứa Vy Lương đột nhiên reo lên.
Nhìn thấy con số chạy trên màn hình là của Lệ Hàn Quân, cô cắn răng nhấn nút nghe.
“Tôi đáp ứng điều kiện của cô, hiện tại tôi đang ở cục Dân Chính, cô tỉnh rồi thì qua đây kí tên đi.” Giọng nói của hắn khàn khàn, giống như không được ngủ ngon giấc vậy, nhưng trái tim Hứa Vy Lương còn nặng nề hơn.
“Tôi đổi ý, Lệ Hàn Quân, tôi không ly hôn nữa!”
Lệ Hàn Quân im lặng một giây, hắn nghiến răng nghiến lợi thấp giọng mắng: “Mẹ kiếp, cô chơi tôi sao?”
“Đúng, tôi chơi anh đó!” Toàn thân Hứa Vy Lương run rẩy giống như con thú nhỏ hấp hối sắp chết, đôi môi tê dại, máu trong người lạnh cóng, cô dùng hết sức bình sinh để thét lên với hắn, chỉ muốn điên cuồng mà trút hết mọi bất mãn: “Lệ Hàn Quân, rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì mà các người đối xử với tôi như vậy? Bây giờ tôi chẳng còn gì rồi, anh muốn ly hôn với tôi, muốn vứt bỏ Tiểu Bảo sao? Nằm mơ đi! Tôi phải chiếm đoạt lấy cái danh phận Lệ phu nhân này, để con tiện nhân Tiểu Uyển đó cả đời này không ngóc đầu lên nổi, cả đời này sống dưới bóng của Hứa Vy Lương tôi!”
Nhưng cuộc đời của cô lại quá ngắn, quá ngắn...
“Cô nói lại một lần nữa!”
Giọng nói của Lệ Hàn Quân lạnh lùng giống như ngâm qua thuốc độc vậy.
“Tôi, không, ly, hôn! Tiểu Bảo cũng vĩnh viễn đi theo anh!” Hứa Vy Lương quăng đi một câu đầy kiên quyết rồi nổi giận đùng đùng cúp điện thoại, bởi vì quá kích động nên lồng ngực cô phập phồng kịch liệt.
Dung Thành rót một ly nước ấm đưa cho cô: “Hứa phó tổng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Lần đầu tiên hắn thấy Hứa Vy Lương mất bình tĩnh như vậy.
Trước mặt người khác, cô luôn luôn bình tĩnh điềm đạm.
Đầu Hứa Vy Lương thiếu ô-xy, rõ ràng chỉ cần Lệ Hàn Quân đáp ứng điều kiện của cô, rõ ràng cho cô nhiều hơn hai ngày, cô cũng có thể đem Tiểu Bảo cao chạy xa bay nhưng hiện giờ cô chẳng làm được gì nữa rồi...
Mất rất nhiều thời gian, hô hấp mới từ từ ổn định lại.
“Dung Thành.” Cô trịnh trọng gọi tên hắn một cách khác thường.
Dung Thành gật đầu: “Hứa phó tổng?”
“Tôi có một việc muốn nhờ anh.”
“Cô cứ nói.”
“Anh là một nhân tài ưu tú, tiền đồ sau này vô cùng sán lạn, tôi muốn anh giúp tôi để ý đến Tiểu Bảo, có thể dẫn dắt nó không đi lệch đường. Để báo đáp tôi sẽ giúp anh ngồi lên vị trí cao hơn.”
“Cô không tự mình chăm sóc Tiểu Bảo thiếu gia sao?”
“Tôi... không còn sống được bao lâu nữa.”
“Cái, cái gì?” Thân thể Dung Thành cứng đờ, giống như bị sét đánh trúng: “Cô đừng nói đùa, trò đùa này chẳng buồn cười chút nào.”
“Mấy năm nay tôi có gửi chút tiền ở tài khoản tại Thụy Sĩ, cộng với bất động sản mà nhà họ Lệ cho tôi lúc kết hôn, tính sơ sơ chắc cũng trị giá hơn mười triệu, tôi sẽ lập một cái quỹ cho Tiểu Bảo, đợi nó trưởng thành rồi thì anh giúp tôi chuyển giao những thứ này cho nó...”
Cô quả thực giống như đang nhắn nhủ việc sau này, vừa bất lực vừa bi thương.
“Hứa phó tổng cô...”
“Xuỵt.” Cô làm động tác đừng lên tiếng, mắt khẽ nhắm lại: “Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút.”
Bốp bốp bốp...
Đúng vào giây phút đó, tiếng vỗ tay đột nhiên truyền đến từ cửa.
Hứa Vy Lương và Dung Thành nhìn thuận theo nơi phát ra âm thanh kia thì thấy Lệ Hàn Quân không biết đã đứng ở của phòng bệnh từ khi nào, khóe miệng hiện ra một nụ cười lạnh lùng chế giễu: “Hay, rất hay! Hứa Vy Lương, mẹ kiếp! Quả nhiên cô ở cùng một chỗ với tên họ Dung này, cắm sừng tôi!”
Hôm đó sau khi rời bệnh viện, hắn đã suy nghĩ rất lâu, mềm lòng hơn, quả thực hắn định cho cô 20% cổ phần để cô an tâm sống nốt quãng đời còn lại.
Nhưng gần đến cục Dân Chính, cô lại cố ý chơi hắn!
Hắn đi như bay đến bệnh viện, vừa hay đến cửa phòng thì nghe thấy cô trao lại toàn bộ tài sản cho tên họ Dung kia, bảo hắn sau này Tiểu Bảo lớn lên thì giao lại cho nó...
Hay là đến cả Tiểu Bảo cũng là nghiệt chủng của cô và Dung Thành?