Có Em Thế Giới Không Có Anh

Chương Cuối




Sau cuộc phẫu thuật kéo dài mười tiếng đồng hồ, bác sĩ tuyên bố phẫu thuật thành công, Hứa Vy Lương chậm rãi tiến vào phòng bệnh của hắn.

Lệ Hàn Quân đang nằm trên giường, trong giờ phút này, một người đàn ông to cao khỏe mạnh lại đang run rẩy toàn thân, hắn đưa lưng về phía cô, ngủ mơ màng…

Cửa vừa mở thì hắn yếu ớt nheo mắt.

Cô từng bước từng bước tới gần, chân như thể nặng nghìn cân.

Dừng lại cạnh mép giường hắn, nước mắt không biết rơi từ khi nào, rơi xuống đôi mắt hắn, hắn chớp mắt. Trong hốt hoảng, hắn đột nhiên nhìn thấy bóng hình hắn ngày đêm mong nhớ.

Hắn tưởng mình đang nằm mơ.

Hắn chỉ vào trái tim mình, mồ hôi lạnh ứa ra: “Chỗ này của tôi rất đau, ôm tôi có được không?”

Dáng người mảnh khảnh thê lương, cuối cùng tìm không thấy chút hăng hái ban đầu.

Cô đưa tay vuốt ve trái tim và khuôn mặt hắn, nước mắt tuôn như mưa, đầu ngón tay hơi lạnh đang run rẩy: “Được.”

Cô ôm hắn, nước mắt chảy xuống khóe miệng, hắn nếm được vị mằn mặn, lại càng cố gắng mở mắt ra, cố sức ghi nhớ hình dáng của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô như thể muốn khắc sâu vào linh hồn của hắn.

Nhìn đến muôn đời.

“Tôi yêu em, Hứa Vy Lương.”

“Em biết, em vẫn luôn biết.” Cô nắm lấy tay hắn, cuối cùng cao giọng khóc nức nở.

...

Kết thúc.

Tiểu Vỹ Ba có thêm một “anh trai” còn bé hơn nó, nhưng ngày nào nó cũng chơi rất vui vẻ, bệnh tình của Lệ Hàn Quân cũng dần dần ổn định lại.

Nhưng Hứa Vy Lương phải ngồi xe đẩy vẫn luôn là tâm bệnh của Lệ Hàn Quân.

Hứa Vy Lương cũng đã nghĩ thoáng rồi...

Cũng may, bác sĩ nói hai chân cô cũng không phải là hoàn toàn mất đi cảm giác, nếu sau này chịu khó rèn luyện thì vẫn còn hi vọng.

Năm sau, Lệ Hàn Quân và Hứa Vy Lương cử hành một hôn lễ long trọng.

Đến tham dự toàn là những nhà chính trị và thương nhân nổi tiếng, có cả rất nhều bạn bè thân thiết nữa, Hứa Vy Lương mặc chiếc váy cưới do chính tay Lệ Hàn Quân thiết kế, đi qua tấm thảm màu đỏ rất dài, đến trước mặt hắn.

Tiểu Vỹ Ba làm nhiệm vụ tung hoa hồng, đôi mắt chớp chớp.

Thì ra Lệ Hàn Quân đúng là cha nó.

Thảo nào nó sẽ cảm thấy hắn đẹp trai đến vậy...

Đứng trước mặt mục sư, bọn họ lại tuyên thệ lần nữa, bằng lòng đi cùng nhau đến hết đời.

Lần này, hắn nhất định không buông tay, giao trái tim này cho cô.

Hắn giúp cô đeo chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, buộc chặt quãng đời còn lại của cô. Hắn cúi đầu hôn lên bờ môi anh đào đỏ thắm của cô, đáy mắt lóe lên tia sáng nóng bỏng, sâu sắc giống như vũ trụ mênh mông, muốn hút mọi thứ vào đó,

Hứa Vy Lương nhắm mắt, hôn lại hắn, khẽ cắn lỗ tai của hắn: “Lệ Hàn Quân, đây là cơ hội cuối cùng nhé, tốt nhất anh dừng phụ em nữa.”

“Vĩnh viễn, vĩnh viễn cũng sẽ không tái phạm.”

Ánh mặt trời xán lạn, rọi vào đài phun nước ở cách đó không xa, như tạo ra từng quả bong bóng màu hồng bay vào không trung, lấp lánh hương vị hạnh phúc…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.