Có Duyên Nhưng Không Có Phận

Chương 4




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ta cụp mắt, nhẹ nhàng đáp một tiếng.

Vũ Niết lại hỏi: "Mẫu thân không thích ngài ấy sao?"

Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, Vũ Niết gật đầu: "Nhi tử hiểu rồi."

Từ đó về sau, Vũ Niết không hỏi thêm một câu nào về Tuần Tấn Vân.

Cứ như vậy bình lặng trôi qua.

Lần gặp lại Tuần Tấn Vân, đoàn xe nghi trượng của Quốc công đương triều đã làm kinh động cả vùng quê Vân Mộng nhỏ bé.

Vũ Niết mặt lạnh nhảy xuống xe, theo sau là đám gia nhân đặt chiếc ghế đẩu sơn son thiếp vàng bên cạnh xe.

Tuần Tấn Vân cùng hai đứa trẻ cùng xuống xe.

Là một cặp song sinh long phượng đẹp mắt, tướng mạo xuất chúng, lông mày và ngũ quan không giống ta chút nào, hoàn toàn được thừa hưởng dung mạo đẹp đẽ của Tuần Tấn Vân.

"Mẫu thân."

Vũ Niết chạy đến trước mặt ta, chắn trước người ta.

Ta thấy trên cổ tay nó có vết đỏ do bị kéo mạnh, trong lòng bỗng thấy đau xót.

Tuần Tấn Vân nhìn ta, rồi cúi đầu nói với hai đứa trẻ: "Đi đi."

Cặp song sinh có chút không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đi về phía ta.

Còn ta, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh buốt, run rẩy không ngừng.

Ta đã vì chúng mà dạo qua quỷ môn quan vô số lần, lúc sinh nở không cầm được máu, cảm giác sợ hãi khi sinh mạng trôi dần khỏi cơ thể, đến giờ vẫn còn rõ ràng trong ký ức.

Không phải là ta không có tình mẫu tử.

Ta từng trong đêm tuyết, lén chạy vào viện tử của chúng, nặn bốn người tuyết, để chúng vừa ra ngoài là có thể nhìn thấy, một nhà bốn người, cha mẹ đều ở đó.

Ta cũng từng không chút do dự cắt thịt lấy m.á.u khi nữ nhi sốt cao không giảm, thuốc thang không khỏi, mù quáng tin vào lời đồn vô lý rằng m.á.u của người thân có thể vẽ bùa trừ bách bệnh.

Ta vẫn luôn nhớ, khi chúng bị cưỡng ép bế đi, ta đã nắm chặt lấy tay áo của ma ma không chịu buông.

"Xuất thân như ngươi, làm sao nuôi nổi chúng?”

"Lão phu nhân muốn đích thân nuôi dưỡng, không cho phép ngươi nói không.”

"Hơn nữa, ngươi là thân sinh mẫu thân, đợi chúng lớn lên, vẫn sẽ thân thiết với ngươi."

Nhưng khi chúng lớn lên, không những không thân thiết với ta, ngược lại còn đối xử tàn nhẫn với ta.

Trong phủ, một nha hoàn lỡ mang thai với một gia nhân, sợ bị phát hiện và đuổi đi, nàng ta giấu bụng cho đến khi được bảy tháng, ta tình cờ bắt gặp. Vì quá sợ hãi, nàng ta sinh non ngay tại chỗ.

Mạng người quan trọng, cấp bách như vậy, sao có thể ngồi nhìn không quan tâm?

Ta bèn đỡ đẻ hài tử của nàng ta ra, khi đứa trẻ cất tiếng khóc chào đời, cửa phòng củi đột nhiên bị đá tung.

Lão phu nhân nổi giận, đem gia pháp ra, đánh ta mười roi trước mặt mọi người.

Da thịt trên lưng ta nứt ra, m.á.u thịt mơ hồ, ta nằm vật xuống đất, đau đến nỗi mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, vô cùng thảm hại.

Nữ nhi của ta ôm eo lão phu nhân, không thèm nhìn ta, nhi tử của ta thì chỉ thẳng vào ta, nói với vẻ oán hận:

"Tự hạ thấp thân phận, mất hết thể diện.”

"Ngươi không xứng làm mẫu thân của ta!"

9

"Mẫu thân."

Cặp song sinh đứng trước mặt ta, cúi đầu gọi.

"Thiếu gia, tiểu thư e rằng nhận nhầm người rồi." Ta mỉm cười, khiêm nhường cúi đầu: "Dân phụ chỉ là một bà đỡ, sao xứng làm mẫu thân của các người?"

Ta không sai.

Dù hài tử kia là "giống loài tạp chủng", dù nha hoàn kia là "dâm phụ", dù đỡ đẻ là việc mà mấy bà già trong chợ mới làm nhưng ta vẫn không sai.

10

Sự xuất hiện bất chợt của Tuần Tấn Vân hoàn toàn phá vỡ sự bình yên của ta và Vũ Niết.

Sau khi họ rời đi, những người trong làng liên tục hỏi, vị công tử như tiên nhân kia là ai, cặp hài tử như búp bê sứ kia là ai?

Ta suy nghĩ một chút, rồi nói với họ:

"Mẫu thân của cặp song sinh kia, khi sinh nở bị băng huyết không ngừng, suýt nữa thì một xác ba mạng, mẫu thân của vị công tử kia nói rõ, giữ đứa nhỏ không giữ người lớn, nhưng ta... đã để nàng ta sống sót.”

"Ta đối với họ, có chút ân tình, có chút công lao, chỉ có vậy thôi."

Ta không biết tại sao Tuần Tấn Vân lại muốn dẫn hài tử đến gặp ta.

Ta cũng không muốn đoán.

Không còn quan trọng nữa rồi.

Hai sản phụ ở thôn Nam sắp sinh, đã hẹn trước với ta.

Thuốc cầm máu, đan Khôn Ninh, đan sâm, khăn vải, kéo, kim châm... Kiểm tra ba lần, ta lại cẩn thận xem lại mạch án, tính toán những tình huống có thể xảy ra.

Đây mới là chuyện đáng để hao tâm tổn trí.

11

Tuần Tấn Vân dẫn cặp song sinh đến học ở học đường trong thành, trở thành bạn học cùng lớp với Vũ Niết.

Học đường đó dù có tốt đến mấy, cũng chỉ là trường làng dưới quyền quản lý của quận Vân Mộng, làm sao dám chậm trễ với con cháu của Quốc công.

Vài ngày sau, trưởng học đường lấy cớ sửa chữa học đường, cho môn sinh về nhà.

Tuần Tấn Vân lại một lần nữa “đưa" Vũ Niết về.

Lần này, hắn không chỉ đứng trước xe ngựa nhìn ta, mà còn đi đến trước mặt ta, nhỏ giọng nói:

"Yên Nhi bị bệnh, con bé muốn gặp nàng."

Ta nhìn nữ hài trong cặp song sinh, trên mặt con bé có chút nhợt nhạt, giữa mùa hè mà vẫn mặc áo choàng tinh xảo.

Ta không hề động lòng, nhàn nhạt nói:

"Đã bị bệnh thì nên trở về thành khám bệnh, hoặc là hồi kinh tìm thái y chữa trị, trời đã tối rồi, đi sớm đi."

Ta gọi Vũ Niết, quay người định vào trong nhà.

Cổ tay đột nhiên bị giữ chặt, Tuần Tấn Vân nghiến răng nói: "Yên Nhi cũng là cốt nhục của nàng!"

Lời này giống như một tín hiệu.

Tuần Yến nhanh chân đi về phía ta, mỗi bước đi đều là nhẹ nhàng, đoan trang của tiểu thư khuê các, váy áo lay động, không lộ mũi giày.

Con bé ôm lấy eo ta, áp khuôn mặt nóng hổi vào n.g.ự.c ta, nghẹn ngào nói:

"Mẫu thân, Yên Nhi khó chịu..."

12

Tuần Yến và Tuần Khanh cuối cùng vẫn ở lại.

Ta vẫn luôn không thể làm ngơ trước mạng người và trẻ em.

Tuần Yến nằm trên giường, cả người cuộn tròn trong áo choàng, thân thể và tóc tai, dù chỉ một chút cũng không chạm vào chăn vải thô.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.