#34
Ngày hôm sau.
Nhìn chiếc xe đưa Lâm Cảnh đi, Cửu Hi có chút không an tâm. Cô có cảm giác hôm nay Lâm Cảnh sẽ gặp gì đó không may...
Tài xế của Bắc gia đưa cô đến tiệm cà phê nhỏ, nơi mà Sơ Sơ Hạ đã điện và báo cho cô biết địa chỉ..
" Cảm ơn " Huyên Lâm Cảnh ngồi xuống ghế, nói lời cảm ơn với tài xế đã đỡ mình vào trong.
" Không có gì ạ " Tài xế nói rồi rời đi, đúng lúc thì Sơ Sơ Hạ bước vào.
" A...chị mới đến sao? " Sơ Hạ tiến lại bàn chỗ cô đang ngồi, lên tiếng bảo.
" Ừm..." Cô gật đầu.
Cả hai cùng nhau trò chuyện, bên ngoài thì là người của Bắc Đường Tùy vây xung quanh theo dõi.
...
Bắc thị.
Bắc Đường Tùy ngồi nhìn màng hình máy tính nhưng lòng anh có chút gì đó không ổn. Cứ khó chịu sao sao ấy..
" Sao vậy sếp? " Thư kí của anh lên tiếng hỏi. Nãy giờ cứ thấy anh bần thần.
" À ừ không sao " Anh lên tiếng đáp.
Hay là do anh suy nghĩ lung tung vậy?
Cứ cảm giác cô sẽ gặp gì đó không may...
Nhất là đi cùng với Sơ Sơ Hạ vào hôm nay nữa.
...
Ba tiếng trôi qua, mọi thứ đều diễn ra yên bình. Cô và Sơ Sơ Hạ vẫn còn ở tiệm cà phê đó, cả hai dường như nói đến mây trăng gì rồi.
Sơ Sơ Hạ cũng không ngại mọi thứ, kể tất cả chuyện về mình và Cung Nghiêu Phong cho cô nghe.
Nghe xong thì cô chỉ biết lắc đầu. Cung Nghiêu Phong hắn quá nặng tình...mà bỏ đi một cô gái yêu hắn nhiều đến vậy sao? Thật là không hiểu nỗi hắn nữa rồi..
" Chúng ta đi dạo không? " Sơ Hạ nắm lấy tay cô, đề nghị hỏi.
" À được " Cô mỉm cười đáp. Thật ra ngồi đây tám chuyện nãy giờ, cô cảm thấy nhàm chán lắm rồi.
Sơ Hạ liền vui mừng, thanh toán rồi cùng cô đi dạo trên phố.
Mặc dù tài xế của cả hai đã về, nhưng những tên vệ sĩ mà anh phái theo cô vẫn còn rất nhiều ở đằng sau. Bọn họ cứ đi sau cả hai, vừa đi vừa quan sát tình hình.
Cả hai dừng ở đèn đỏ, đợi tín hiệu cho người đi bộ sáng lên rồi cùng nhau sang đường.
Do giờ này khá nhiều người đi lại nên dòng người đông đúc, Sơ Sơ Hạ không cẩn thận bị để lại phía sau, để cô phải đi trước mình. Cũng may Lâm Cảnh xác định phương hướng tốt....
Nhưng...
Dòng người đã đi qua hết, Sơ Sơ Hạ đứng đơ người nhìn Huyên Lâm Cảnh đang gục xuống..
Tín hiệu dành cho người đi bộ cũng tắt đi, lúc này đèn xanh cũng hiện lên cho những chiếc xe đang đợi đó khởi hành.
Nhưng không có chiếc xe nào dám chạy lên, tài xế trong những chiếc xe cũng mở cửa đi xuống.
" Lâm Cảnh..." Sơ Sơ Hạ lao đến ôm lấy cô lên, cả người cô toàn máu...sao thế này..
" Sơ...H...ạ...nguy hiểm...." Lâm Cảnh không biết chuyện gì xảy ra, chỉ cảm thấy đằng sau mình chảy máu rất nhiều...cô gục xuống đường trong vô thức...
" Lâm Cảnh...chị sao vậy...Lâm Cảnh..." Sơ Sơ Hạ ôm chặt lấy cô, vừa khóc vừa lắc đầu, cả người cô cứ chảy máu không ngừng...máu chảy ra thấm đẫm cả chiếc váy đang mặc và của Sơ Sơ Hạ.
" Làm ơn...ai đó gọi cấp cứu...làm ơn đi...."
Những người xung quanh cũng hoảng hốt cảnh tượng trước mắt, chỉ duy nhất trong đám đông, một kẻ lạ mặt khóe môi hiện lên nụ cười kì lạ, tay đang giấu chặt con dao đầy máu vào trong túi...kẻ đó quay người rời đi.
" Lần này...thì cô chết rồi..."