Cô bị mù, lại có tấm chồng không may mắn, không có yêu thương, không có hạnh phúc.
Lần thứ nhất, cô bị ngã cầu thang, anh coi như chưa có gì, không quan tâm, không chăm sóc, bỏ cô một mình. Cũng may còn có người giúp việc chăm sóc cô.
Lần thứ hai, cô bị ả tình nhân của anh đánh, rồi còn định lấy bình bông đánh vào đầu cô, cũng may có người ngăn lại kịp. Anh vẫn tỏ ra không có gì.
Lần thứ ba, cô đỡ anh một nhát dao của kẻ thù, mất máu nhiều. Trùng hợp, máu của anh và cô thuộc nhóm máu hiếm, lúc đấy bệnh viện lại không đủ máu, biết rõ mình cùng nhóm máu, nhưng anh lại quay đi không nói lời nào. Nhưng trời phù hộ, lúc phát loa trong bệnh viện nhờ giúp đỡ đá có người đến giúp đỡ.
Lần thứ tư, cô bị ả tình nhân đâm trúng tay, không hiểu đâu ra có một người phụ nữ đi vào ngăn cản, hai vệ sĩ phía sau cũng lôi cô ả tình nhân kia của anh ra.
Ba lần gặp chuyện, tại sao lần thứ tư mới có người giúp cô chứ? Ông trời, ông rõ không muốn tôi chết đi sao.
" Đừng lo … hạnh phúc sẽ đến với con sớm thôi "