Cô Đơn Ơi Chào Nhé!

Chương 9: Chỉ là không muốn để em một mình !




Cả một buổi sáng Trần Dạ loay hoay không ngừng, chân tay cô thoăn thoắt việc, tay trái xách một xô nước đầy vừa được cô lấy từ vòi nước, tay phải khệ nệ với một giỏ rau củ bám đầy bùn đất. Hai má cô đỏ ửng vì trời nắng nóng, công việc trong bếp được xem là loại việc nhẹ nhàng nhất ở đây nhưng việc lo một bữa ăn cho hơn ba bốn trăm người là chuyện không hề đơn giản.

“ Này cô gái, ở đây chúng tôi không rửa như thế, cô chỉ cần cho chúng vào chung với nhau sau đó lấy đi hết lớp bẩn là được. Nước ở đây rất quý giá cô nên biết tiết kiệm chúng thì hơn.”

Người phụ nữ trung niên ngồi bên cạnh cô có ý nhắc nhở,bà ấy còn không quên múa may tay chân phụ họa như sợ cô không thể hiểu hết lời bà ấy nói. Trần Dạ chỉ nghe hiểu được một vài từ khóa trong lời bà ấy, cũng xem như hiểu được đôi chút nên gật nhẹ đầu tỏ vẻ mình đã biết.

Cô làm công việc mới này đã hơn một tuần, mới vừa đặt chân vào liền phát hiện ra bản thân chẳng biết gì về những món ăn nơi đây. Cô đang tập làm quen với hơn hai mươi loại gia vị, hơn một nửa chúng đều làm thành bột mịn mỗi loại đều có mùi vị và màu sắc rất đặc trưng, nhưng có vài loại màu sắc cùng mùi vị tương tự nhau rất khó để phân biệt cũng chỉ có thể dựa vào sự quen thuộc hằng ngày. Nên công việc tốt nhất cô có thể làm hiện tại đó chính là đi lấy nước cho mọi người dùng và rửa rau củ.

Quãng đường từ chỗ lấy nước tới doanh trại khá xa khoảng một cây số đi đường, đa số mọi người ở đây đều cùng nhau dùng chung một nguồn nước công cộng, tập trung xung quanh là phụ nữ và trẻ nhỏ. Người giặc đồ kẻ lấy nước nhưng điểm chung là họ đều rất vui vẻ cùng nhau tán gẫu, bọn trẻ thích thú khi được nghịch nước. Bất giác lại làm cô nhớ đến năm tháng ấu thơ, những buổi chiều tà cô lon ton cùng mẹ lấy nước sạch ở cái giếng đầu làng, mẹ sẽ lấy một cang đầy nước còn cô thì vui vẻ nhảy nhót với đám trẻ trong xóm,xung quanh tràn ngập tiếng cười, không khí lúc đó cũng không khác gì lúc này là mấy. Đáng tiếc có những thứ dù vẫn luôn in sâu trong tâm trí nhưng không có cách nào đánh đổi để có thể xoay ngược được dòng thời gian. Dù là ký ức vui hay buồn thì con người vẫn phải xếp chúng gọn gàng lại một góc để có thể kiên cường mà bước tiếp.

Trần Dạ thở dài một hơi, đôi môi buồn khẽ nhếch.

Lúc cô vừa về đến đầu doanh trại, một tên lính đang đi bên cạnh ra hiệu cho cô đến gian nhà chính, tất nhiên là lúc nào khi cần ra ngoài cô vẫn luôn bị giám sát bởi những thuộc hạ của hắn. Anh ta sợ cô bỏ trốn sao, ha, dù rằng đúng là cô cũng có cái ý định đó thật, nhưng làm sao cô thoát nổi khi bốn phương tám hướng đều có hằng trăm con mắt dõi theo dù không ai nói gì nhưng cô biết họ vẫn luôn âm thầm quan sát mình.

Cô nâng váy, xoay người hướng về phía gian nhà chính đi đến đó, cô định xem anh ta còn muốn giở trò gì với mình nữa, đồ đàn ông xấu xa. Đẩy cửa bước vào, cô nghênh ngang đi tới trước mặt hắn đúng lúc hắn cũng vừa bàn giao xong công việc với Lâm, liếc mắt quan sát cô một chút vẻ không hài lòng liền hiện rõ trên nét mặt. Lâm nhìn người con gái trước mắt, anh ta cười thật tươi đáp lại lời chào hỏi của cô, cảm giác khoai khoái mỗi khi gặp cô nàng này lập tức làm tâm trạng đang căng thẳng của anh bay biến mất mấy phần. Anh cảm thấy quan hệ giữa cô nàng này và tướng quân Rose không được bình thường, không thân không sơ nhưng tướng quân có vẻ rất quan tâm tới cô ấy, anh theo Rose cũng đã nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy tướng quân dây dưa với một người phụ nữ nào lâu như vậy.

“ Hôm nay bàn tới đây thôi cậu cứ làm như những gì tôi nói là được.” Rose nhàn nhạt dặn dò Lâm nhưng ánh mắt vẫn y như cũ đều dán trên người đang đứng trước mặt.

Lâm tinh ý,anh nhanh nhẹn hô lên một tiếng sau đó rút nhanh ra cửa trước khi đi còn không quên tiện tay đóng kính cánh cửa đang được mở.

“ Anh có việc gì thì mau nói đi, tôi đang rất bận.”

Trần Dạ sốt ruột muốn đi, đã hơn mười phút trôi qua kể từ khi cô bước vào đây nhưng hắn ta ra vẻ như không có ý định nói chuyện với cô, vẫn cứ ngồi đó sau khi nhìn cô một lượt thì lại ngã người ra sau ghế nhắm mắt dưỡng thần bộ dáng nhàn nhã mà lười nhát. Trong lòng cô như kiến bò trên chảo, cô thừa nhận từ trước đến nay cô vẫn luôn rất có cảm tình với những người đàn ông đẹp mắt nhưng không phải là bây giờ càng không phải đối với người đàn ông đó.

Nghe cô có vẻ bực bội, Rose mở mắt bắt đầu ngồi dậy anh lại quan sát cô một lượt, sau đó không biết lại nghĩ gì chân mày càng nhíu chặt. Một hồi sau mới mở miệng nói với cô vài câu.

“ Đi! Cùng tôi dùng cơm.”

Trần Dạ cả kinh, cô vội nhìn hắn ý hỏi hắn cô có nghe lầm không. Cô sao lại phải cùng hắn dùng cơm chung với nhau, chẳng lẽ ngay cả ăn cơm hắn ta còn sợ cô ăn nhiều sao, nhìn mặt hắn ta sao cô có thể nuốt trôi cơm đây.

“ Sao không muốn à?”

“ Không phải, chỉ có điều tôi nghĩ là tôi nên cùng những người hầu dùng cơm dưới bếp thì hơn, cơm canh đạm bạc ăn nhiều cũng thành thói quen sợ rằng khi ăn với anh hàm lượng đạm quá cao, dạ dày không quen khó tiêu hóa.” Trần Dạ ăn nói khéo léo khẽ từ chối.

Rose bật cười, anh lắc mái đầu không thể hiểu nổi cô nàng này đang nghĩ gì.

“ Yên tâm tôi có thuốc em không cần phải lo về điều đó.”

“ Nhưng tôi … tôi chỉ là hầu nữ không thể tùy tiện cùng chủ nhân ngồi chung một bàn ăn, tội đó tôi gánh không nỗi.” Trần Dạ có vẻ hài lòng về câu nói vừa rồi của mình.

Rose nhướn đôi chân mày rậm vẻ mặt khi nói không dấu nổi nét chế nhạo, giống như lời anh vừa nghe từ người kia chỉ là chuyện phiếm rảnh rỗi có thể đem ra giải khuây, không đáng bận tâm.

“ Sao lúc trước tôi lại cảm thấy em chẳng có một chút ý thức nào về thân phận của mình nhỉ? Có người hầu nữ nào thoải mái được như em không, lại còn hay đôi co với chủ nhân. Còn vấn đề kia tôi nói không sao chính là không sao?”

“ Nhưng …” Trần Dạ chưa kịp nói dứt câu người đã bị kéo đi.

“ Nhưng nhị gì chứ … Đi thôi tôi đói rồi.”

Tâm trạng anh khá tốt, nắm chặt tay người con gái sau lưng cùng hướng về nhà ăn đi tới.

“ Em nên ăn nhiều vào bộ dáng gầy như thế sau này sao có thể thuận lợi mà sinh con chứ.”

Trần Dạ đang cho một thìa cơm vào miệng vẫn chưa kịp trôi xuống bụng vừa nghe anh nói như vậy lập tức bị nghẹn. Anh đưa tới cho cô một cốc nước, cô ngoan ngoãn đón lấy vội hớp vài ngụm.

Cô lắp bắp nói với người đối diện:

“ Tôi … anh …sinh con gì chứ?”

Anh nhàn nhã gắp thức ăn cho vào trong bát mình, còn gắp thêm cho Trần Dạ mấy miếng thịt dê nướng. Anh chỉ nhìn cô không đáp, tốc độ ăn vẫn như cũ còn ra hiệu cho cô mau ăn, Trần Dạ không tình nguyện lắm tiếp tục cầm thìa lên ăn phần cơm đang lỡ dỡ, tầm mắt lướt qua người đàn ông.

“ Sau này khi tới bữa tôi dùng cơm em phải lại đây hầu tôi cùng ăn, đồ ăn cho hầu nữ sao em có thể ăn cùng họ được chứ?”

“ Tôi thấy vẫn ổn, bọn họ ăn được tôi ăn được không có vấn đề gì cả. Có khổ cực nào tôi chưa từng nếm qua giờ anh quan tâm có phải là muộn rồi không.” Trần Dạ cảm thán đáp.

“ Những thứ đó không dành cho con người ăn? Em đừng cố chấp không chịu nhận ý tốt của tôi.”

Trần Dạ buông bát cơm đặt trên bàn, trào phúng nói.

“ Bọn họ đã ăn suốt cả cuộc đời, thế mà anh lại nói không dành cho con người ăn sao? Đối với các anh chỉ có những kẻ có địa vị mới là người còn những kẻ thấp hèn hơn thì không. Sống ở thời đại nào mà còn phân biệt thứ bậc quá đáng như vậy thật nực cười, thế kỷ XXI rồi đấy!”

“ Trần Dạ … tôi cưng chiều em không có nghĩa là em muốn nói gì cũng được.” giọng anh trầm đi mang tính cảnh cáo rõ rệt.

“ Tôi chỉ nói những gì bản thân cho là đúng mà thôi, họ cần được sống tốt hơn và xứng đáng được đối xử công bằng.” Trần Dạ kiên quyết nói, không vì khẩu khí không tốt của người kia mà chùn bước.

Anh nhếch môi cười mỉa mai lên tiếng dạy dỗ, cách anh nói với cô như rằng đang dạy dỗ một cô bé mới lớn để cho cô biết rằng thế giới ngoài kia có bao nhiêu cạm bẫy, nguy hiểm cùng bất công.

“ Trên thới giới này nếu không đủ mạnh thì đừng bao giờ nhắc đến hai từ ấy, ngay chính thượng đế Ngài còn không thể làm được điều đó, Ngài tạo ra hình hài cho con người nhưng vẫn bị chính đôi mắt của mình đánh lừa.”

“ Tất cả mọi người đang cố gắng làm điều mà thượng đế không thể làm được, tại sao anh lại cố phủ nhận nó chứ?”

“ Ha ha ha Trần Dạ em có biết kẻ mạnh giỏi nhất là việc gì không? … Chính là giỏi che dấu dù họ có yếu đuối đến bao nhiêu vẫn có thể dễ dàng nắm thóp người khác. Xã hội này tồn tại bất tuân không nhất thiết trắng là trắng mà đen là đen nếu em càng cố chấp người thiệt thòi cũng chỉ có bản thân. Em muốn cho chưa chắc họ đã muốn nhận?”

Anh nâng cằm cô lại sát mặt mình dễ dàng có thể nhận ra nét bối rối, gương mặt mờ mịt dường như bất chợt nhận ra được một điều gì đó.

***

Lâm đi được một đoạn khá xa thấy người kia vẫn cố ý bám riết không tha, bước chân anh nhanh hơn lúc đầu rất nhiều, thoắt chút liền biến mất trong bóng tối. Người kia mất dấu anh vội chạy nhanh tới nơi vừa không thấy anh đâu, vẻ mặt thất vọng hiện rõ, có ý xoay người định đi thình lình khuôn mặt người kia đã sát ngay sau lưng mình.

Cô giật bắn người theo phản xạ hét lên thất thanh, nhưng âm thanh chưa kịp vang lên đã được bàn tay người đàn ông giữ chặt anh đợi cô bình tĩnh liền buông ra. Cô ôm ngực thở gấp, khó chịu liền trừng mắt với người kia.

“ Này, dọa ai vậy? Anh không muốn sống nữa hả làm em sợ chết khiếp.” Cô dơ nắm đấm định cho anh một trận.

Anh cười cười nhìn xoáy vào cô, vẻ mặt không mấy biểu cảm. Cô cảm thấy dù thật lâu không được gặp anh nhưng anh không có vẻ gì là bớt đi sự lạnh lùng vốn có, thêm phần khuôn mặt kia vẫn luôn dễ dàng khiến phái nữ điên cuồng giành giật một trận vẫn cứ nghênh ngang nhìn cô tỏ vẻ bất cần. Vô cùng đáng ghét!

“ Em đến đây làm gì?”

“ Nhớ anh thì đến thôi … không được à.” Cô nhún nhún vai ra vẻ điều mình nói là lẽ tất nhiên.

“ Nhớ?…hahaha…em đừng nói những câu không thật lòng anh không dám nhận.”

Hai tay anh cho vào túi quần, dựa vào bức tường rêu bên cạnh cố ý chờ cô nói lý do của mình. Cảnh tượng lần nào hai người gặp nhau cũng giống như thế, chỉ có điều đôi lúc là khác địa điểm.

“ Anh chẳng có khiếu hài hước gì cả! Thật nhàm chán …dù sao anh cũng là chồng chưa cưới của em thì điều đó có gì lạ chứ?”

Cô bất mãn nói với người đàn ông, dù sao cô đây cũng đường đường chính chính là bản tiểu thư trời đất không sợ, đàn ông vây quanh chẳng buồn màng đến, nhưng mỗi lần đụng độ với anh lại xoắn tít hết cả lên, đôi lúc có thể ngang ngược giống như một đứa trẻ ngốc đòi mẹ.

“ Nói đi có chuyện gì? Anh không có nhiều thời gian.”

“ Trời đã khuya như thế này rồi anh còn làm gì chứ? Lúc nào cũng giả vờ bận rộn, anh cho rằng mình là người sắt, không ăn không ngủ hít không khí sống để làm việc sao.”

“ Anh muốn về phòng nghỉ ngơi được chưa?”

“ Được, vậy để em giúp anh nghỉ ngơi.”

Vừa nói cô vừa kéo tay anh, nghiến răng nghiến lợi cố gắng lôi anh về phía trước nhưng anh chẳng mảy may nhúc nhích. Cô vốn biết sức lực giữa đàn ông và phụ nữ cách biệt nhau rất lớn nhưng không ngờ giữa cô với anh cái khoảng cách đó tựa là vô cực càng lúc càng rộng lớn đến nỗi không có điểm dừng.

Tuy thế, cô vẫn muốn kiên nhẫn lôi lôi kéo kéo quyết không bỏ cuộc, cô không tin anh có thể chịu được chắc chắn sẽ bị cô phiền đến mức đau đầu sau đó không sớm thì muộn phải đầu hàng để nghe theo cô.

“ Em thật phiền phức!”

Anh liếc mắt nhìn người con gái bên cạnh, cô thấp hơn anh khá nhiều nhưng lại vẫn đang cố sức lôi kéo thân mình anh về phía trước không có chút dáng vẻ của một thục nữ ngày thường. Cô luôn thích tùy ý trong tất cả mọi chuyện chẳng bao giờ có thể để người khác yên ổn được dù chỉ một phút.

“ Em chính là như vậy đấy! Anh cũng không phải chỉ vừa mới biết, nếu tối nay không được ở lại bên cạnh anh. Em sẽ lật tung toàn bộ nơi này, để cho mọi người cùng biết là anh muốn ruồng bỏ em. Lâm có những thứ em rất ích kỷ, em không muốn anh ngoài vòng tay em chúng ta không thể mãi mơ hồ như vậy được.”

Anh cảm thấy hơi đau đầu, lấy tay day day huyệt thái dương mệt mỏi ngã lưng về phía sau tựa trên bức tường rào. Cảm giác mát lạnh từ phía sau truyền đến làm anh thanh tỉnh không ít, người con gái trước mắt anh đã bao lâu rồi không gặp, hận cô, chán ghét cô nhưng không cách nào có thể ngăn cản bản thân thôi không nhớ cô. Thế nhưng dù trong lòng anh ngàn vạn lần gào thét muốn được chạm vào nơi đáy mắt khi thấy cô vì anh mà rơi lệ. Nhưng hiện thực luôn trái với lòng người, đối với cô anh vẫn luôn bày ra một dáng vẻ ghét bỏ, lạnh lẽo, tình cảm nhàn nhạt cho qua tháng ngày.

Có như thế cô mới có thể bớt đau khổ đi đôi chút.

“ Khiết Lan! Em nói xem tôi và em chúng ta sao còn có thể như xưa, có thể gạt bỏ được quá khứ ư. Em không vì tôi mà rơi lệ, tôi không vì em mà đau khổ. Ngay cả điều đó, tôi còn không dám chắc mình có thể làm được. Vậy tôi yêu em bằng cách nào đây? ”

Cô nấc nhẹ! Một tay nắm lấy bàn tay to lớn của anh đặt lên lồng ngực mình.

“ Hãy nhìn vào mắt em! Anh có cảm nhận được nhịp đập trái tim em? Nó vì anh mà vẫn luôn đập… không lúc nào là ngơi nghỉ. Vì vậy đừng bao giờ rời xa em, làm sao anh có thể khiến em trở nên hèn mọn cầu xin tình cảm của anh như vậy. Lâm! Có phải đó là điều anh mong muốn không? Nói cho em biết!”

Cô khóc không ngừng, ban đầu chỉ nghe thấy tiếng thút thít sau đó to dần cứ thế gần như gào thét. Là ai đang hành hạ trái tim ai, cô hay anh, bọn họ tại sao có thể bước đến nước đường này.

Hai bàn tay anh nắm chặt rồi lại buông lỏng, cảm thấy tiết trời đêm nay đặc biệt tệ. Được rồi cô chỉ muốn được ở lại với anh đêm nay, chỉ đêm nay thôi, sau này nếu cô có như thế anh cũng sẽ mặc kệ cô.

“ Có phải em chỉ ở lại với anh đêm nay thôi đúng không?”

Cô gật gật đầu, dùng cánh tay gạt thật nhanh những giọt lệ đang vung vẩy đầy khuôn mặt. Bộ dáng đáng thương nhìn anh.

“ Ưm … chỉ …hức …chỉ đêm nay thôi!”

Anh thở dài! Anh luôn luôn không thể nào kháng cự lại những giọt nước mắt của cô. Luôn đầu hàng nhanh chóng như thế! Thủ lĩnh Rose từng nói anh thật vô dụng khi đứng trước mặt cô.

“ Được rồi, mau chui vào đây chúng ta đi.”

Anh mở áo choàng tô bao bọc cô bên trong mình. Anh thả chậm bước chân để cô có thể đuổi kịp tốc độ của anh. Hai người sánh bước bên nhau càng đi càng xa dần dần khuất sau bóng đêm dày đặc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.