Cỏ Đoạn Trường

Chương 3-1




Chỉ cầu một kiếp, duyên chung ngã

Bão táp, phong ba, gánh cùng người.

Thời gian lại chậm rãi trôi qua, một ngày rồi lại một ngày, Hoa Nguyệt không ngừng rơi vào mộng cảnh kia, không ngừng vui vẻ rồi lại tuyệt vọng. Cứ mỗi lần như thế, Hoa Nguyệt lại nhìn thấy ánh mắt tràn ngập đau xót của Ti Mệnh khi nhìn về phía mình, nhưng nàng chỉ có thể giả vờ như không biết. Ti Mệnh quan tâm nàng, tâm nàng xin nhận, nhưng bảo nàng nghe theo lời của hắn uống nước vong tình, nàng thật sự không làm được.

Hoa Nguyệt thờ dài, lẩn thẩn đi dạo trong hoa viên của mình. Nàng là Hoa Tiên Tử, là hóa thân của hoa, vì thế sự yêu thích về hoa của nàng tuyệt đối không kém gì tình cảm nàng dành cho Từ Thanh. Chỉ là lúc trước, trong lòng nàng, hoa hoa cỏ cỏ xếp thứ nhất, còn bây giờ, xếp thứ nhất lại là Từ Thanh.

Hoa Nguyệt dừng chân ở một nhánh dây leo nhỏ cạnh khóm mẫu đơn. So với mẫu đơn đang nở rộ rực rỡ thì một thân dây leo màu xanh yếu ớt chẳng thể nào so sánh được, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy từng phiến lá trên dây leo gần như trong suốt, óng ánh dưới ánh sáng khiến người ta yêu thích.

Hoa Nguyệt ngồi xổm trước nhánh dây leo, vươn tay khẽ chạm vào từng phiến lá một. Phiến lá tựa như có sinh mạng, khi ngón tay nàng chạm đến thì khe khẽ run rẩy, cọ cọ vào ngón tay nàng. Hoa Nguyệt cười khẽ, lúm đồng tiền bên má trái ẩn hiện.

"Đợi khi có cơ hội, ta đem "ngươi" đến trồng trong vườn hoa mà huynh ấy tự tay làm cho ta."

Ti Mệnh vốn dĩ đang lo lắng Hoa Nguyệt lại rơi vào mộng cảnh nên vừa bẩm báo chuyện công việc của mình trong thời gian qua với Thiên Đế xong thì lập tức đến tìm Hoa Nguyệt, nhưng vừa khéo thay, lúc hắn đến thì lại nghe Hoa Nguyệt đang thấp giọng trò chuyện cùng chân thân của mình, mà lời này của Hoa Nguyệt làm cho hắn cảm thấy bất an lại vừa sợ hãi.

"Hoa Nguyệt, sao nàng cứ cố chấp như vậy?" Ti Mệnh đứng sau lưng Hoa Nguyệt, ngữ khí đầy bất đắc dĩ.

Hoa Nguyệt bị tiếng nói đột ngộ làm cho giật bắn mình ngã ngồi trên mặt đất, dù sao thì tu vi của Ti Mệnh so với nàng có thể nói là một trời một đất, vì thế khi hắn xuất hiện, nàng hoàn toàn không phát hiện ra.

Vẻ mặt bất đắc dĩ của Ti Mệnh càng thêm đậm, hắn hơi khom lưng, vươn tay về phía Hoa Nguyệt, ý muốn giúp nàng đứng dậy, chỉ tiếc, Hoa Nguyệt lại không muốn nhận giúp đỡ từ hắn. Nàng hơi ngẩng đầu, mím môi liếc Ti Mệnh, sau đó tự mình đứng dậy, cẩn thận chỉnh sửa lại vạt váy có chút nhăn nheo của mình.

"Không biết Tinh Quân đến vì việc gì?" Giọng điệu vô cùng khách sáo, chứng tỏ nàng đang tức giận.

Ti Mệnh mất mác thu hồi lại tay mình, hàng mi khẽ rũ che giấu đi ảm đạm nơi đáy mắt:

"Ta... chỉ là sợ nàng gặp chuyện?"

Hoa Nguyệt ngẩn người, chắc là Ti Mệnh muốn nói đến mộng cảnh. Nhưng mà nghĩ lại, hắn ngay cả phép lịch sự cơ bản là thông báo một tiếng trước khi vào chỗ của nàng cũng không, chẳng qua là vì quá mức lo lắng cho nàng? Nghe qua quả thật khiến người ta cảm động, trong lòng nàng cũng thoáng chốc dịu đi.

"Hoa Nguyệt không sao, khiến Tinh Quân lo lắng rồi."

Ti Mệnh mím môi, ánh mắt cố chấp khóa chặt nàng.

Hoa Nguyệt không dám nhìn thẳng vào đôi mắt nóng rực kia, chỉ đành lúng túng xoay người nhìn đóa mẫu đơn cao quý rực đỏ đang nhẹ nhàng lay động trong gió.

Tiếng thở dài khe khẽ vang lên bên tai, Ti Mệnh thấp giọng thì thầm:

"Nếu như ta nói sự thật cho nàng... nàng có còn cố chấp níu chặt người kia?"

Ti Mệnh hỏi xong, không đợi Hoa Nguyệt kịp phản ứng, hắn đã lập tức rời đi. Hoa Nguyệt xoay người, vừa kịp nhìn thấy bóng lưng đầy lạc lỏng của hắn cùng tiếng cười giễu bi ai:

"Thôi thôi, dù có nói cho nàng, cũng chỉ khiến nàng càng thêm đau lòng."

Hoa Nguyệt đứng tại chỗ nhìn theo Ti Mệnh, trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời Ti Mệnh vừa nói. Nàng không hiểu. Thật sự không hiểu. Chuyện nàng và Từ Thanh... phía sau đó còn ẩn giấu điều gì sao? Thứ mà khiến cho Thiên Đế Thiên Hậu kiên quyết bắt nàng phải rời xa y...

Nhánh dây leo phía sau khẽ run rẩy, ánh sáng xanh biếc nhàn nhạt cũng dần tan biến, đóa mẫu đơn bên cạnh lại càng thêm rực rỡ chói mắt. Hoa Nguyệt thở dài, ngồi xổm xuống cạnh mẫu đơn, thấp giọng nghẹn ngào:

"Ta... nhớ huynh ấy." Ngón tay cẩn thận chạm nhẹ vào từng cánh hoa mỏng manh của mẫu đơn, khóe môi khẽ cong thành một nụ cười buồn:"Nếu lâu quá ta không trở về... huynh ấy... sẽ quên ta sao?"

Hoa Nguyệt khẽ thở dài, hai mắt ửng hồng sắp khóc:"Nếu ta có thể diễm lệ như mẫu đơn, có lẽ y sẽ nhớ ta lâu thêm một chút... Đáng tiếc... ta chỉ là một ngọn cỏ... khiến người đau khổ." Nói đến chữ cuối, nước mắt của Hoa Nguyệt đã không nhịn được mà từng giọt từng rơi xuống đóa mẫu đơn xinh đẹp.

Đóa mẫu đơn khẽ run rẩy, cánh hoa mềm mại cọ nhẹ vào tay nàng như đang an ủi. Hoa Nguyệt vươn tay gạt đi nước mắt, sau đó buông thỏng hai tay bên người, trong đầu lại bất giác xuất hiện mặt hồ xanh biếc ở Đông Thiên Cung, mặt hồ phẳng lặng, khiến nàng cảm thấy rất bình yên.

"Hoa Nguyệt muội muội có đó không?"

Tiếng nói trong trẻo đột nhiên vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Hoa Nguyệt. Nàng lau vội nước mắt còn động lại nơi khóe mắt, cố gắng giữ cho giọng mình trở nên bình tĩnh:

"Là Chức Nữ tỷ tỷ sao?"

Thay cho câu trả lời là tiếng cười trong trẻo như tiếng suối chảy qua lòng người. Người đến là một nữ tử thân mặc váy lụa màu tím nhạt, tóc đen dài được búi kiểu cách cầu kỳ, cả người toát lên khí chất dịu dàng nhu mì khiến người ta cảm thấy gần gũi, mà nữ tử này đúng là Chức Nữ trong lời nói của Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt cười cười gật đầu chào Chức Nữ, tay phải khẽ phất nhẹ, dây leo xanh um vẫn ẩn trong tầng mây trắng dưới chân đột nhiên xuất hiện, chậm rãi đan kết với nhau thành một bộ bàn ghế tinh xảo, Hoa Nguyệt vươn tay tạo tư thế mời, Chức Nữ che miệng cười duyên chậm rãi tiến đến kéo Hoa Nguyệt ngồi xuống cạnh mình.

"Chỗ của muội lúc nào cũng đẹp như vậy, hoa hoa cỏ cỏ, nhìn thật thích."

Hoa Nguyệt trong lòng có chút bất đắc dĩ, thật ra nơi ở của Chức Nữ cũng chẳng kém gì Đoạn Trường cung của nàng, chẳng qua vì nàng thân là Hoa Tiên Tử nên hoa hoa cỏ cỏ ở đây có phần rạng rỡ sinh động hơn mà thôi.

"Nếu tỷ tỷ không chê thì cứ dọn sang đây ở cùng với muội." Hoa Nguyệt nhướng mày, vui vẻ nhìn Chức Nữ, nàng biết Chức Nữ sẽ không đồng ý.

Đúng như dự đoán của Hoa Nguyệt, Chức Nữ ngay lập tức lắc đầu từ chối:

"Không được, Đoạn Trường cung của muội cách sông Ngân quá xa."

Hoa Nguyệt bật cười, từ lúc trở về Thiên Cung đến giờ, hôm nay là ngày nàng vui vẻ nhất.

Chức Nữ nhìn Hoa Nguyệt, nhăn mặt vươn tay búng lên trán nàng một cái rõ đau. Hoa Nguyệt thế nhưng biết rõ còn cố tình trêu nàng.

Hoa Nguyệt kêu khẽ một tiếng, hơi ngã người về phía sau tránh đi tay của Chức Nữ:

"Chức Nữ tỷ tỷ, tỷ thẹn quá hóa giận à?"

Chức Nữ chống tay lên bàn, hơi nghiêng người nhìn Hoa Nguyệt từ trên xuống dưới rồi lại nhìn từ dưới lên trên:

"Ta nghe người nào đó nói muội đang đau đớn khổ sở mới không ngại xa mà chạy đến đây an ủi tiếp sức cho muội. Nhưng giờ ta thấy, người nào đó nghĩ quá nhiều rồi." Chức Nữ nói xong còn thở dài một hơi, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt vỗn dĩ đang xoa xoa chỗ đau trên trán cũng khựng lại, gương mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệt, không biết là lo lắng hay sợ hãi.

Chức Nữ nhìn vẻ mặt của Hoa Nguyệt, lập tức hoảng sợ nghiêng người về phía trước kéo lấy tay Hoa Nguyệt không ngừng hỏi thăm nàng.

Hoa Nguyệt sững sờ hôi lâu mới lấy lại được bình tĩnh. Người biết chuyện nàng cùng Từ Thanh, ngoài Thiên Hậu, Thiên Đế cùng chiến thần Lạc Hy thì cũng chỉ có Ti Mệnh Tinh Quân, còn thiên binh lúc trước, ngoài chuyện nghe lệnh đưa nàng về Thiên Cung thì không biết rõ sự thật bên trong.

Chức Nữ nhìn Hoa Nguyệt bỗng nhiên nhíu mày không vui, nàng lập tức biết ngay mình đã lỡ lời bèn vội vã nói sang chuyện khác, chẳng qua là, dường như tài ăn nói của nàng đã suy giảm cực độ, trong lúc vô tình, nàng lại lần nữa vạch ra vết thương của Hoa Nguyệt.

"Hoa Nguyệt, một ngày nào đó, muội và người kia cũng sẽ ở bên nhau."

Hoa Nguyệt đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại lắc đầu, ánh mắt bi thương nhìn về phía Chức Nữ:

"Chức Nữ tỷ tỷ, hội Bàn Đào lần đó Thiên Hậu đã tỏ rõ ý của người, muội không còn cơ hội."

Chức Nữ giật mình, hai mắt mở to nhìn Hoa Nguyệt:

"Sao có thể? Thiên Hậu là người thấu tình đạt lý nhất trên Cửu Trùng Thiên này."

Hoa Nguyệt lặng đi. Nàng không rõ tại sao Chức Nữ lại nói ra lời này. Chẳng lẽ khi trước Thiên Hậu chia cắt tỷ ấy và Ngưu Lang là đúng? Chẳng lẽ tỷ ấy lại không giận chút nào? Hay là thời gian quá lâu nên tình cảm chẳng còn sâu đậm nữa? Hoa Nguyệt càng nghĩ, trong lòng lại càng thêm rối rắm khó chịu. Nàng cứ nghĩ Chức Nữ từng trải qua hoàn cảnh như nàng, sẽ có phần nào cảm giác giống nhau, nhưng xem ra... nàng sai rồi.

Nhìn sắc mặt không tốt của Hoa Nguyệt, Chức Nữ lập tức biết người cạnh mình lại nghĩ lung tung nữa rồi, nàng khẽ thở dài bất đắc dĩ:

"Chuyện của ta và chàng ấy xảy ra cách đây cũng khá lâu rồi, lúc đấy muội cũng chưa đắc đạo thành tiên, có lẽ cũng không rõ."

Chức Nữ nhìn Hoa Nguyệt dần dần bị lời nói của mình thu hút, cười khẽ một tiếng mới chậm rãi nói tiếp:

"Muội lúc đó ở nhân gian, chắc đã nghe qua chuyện xưa một năm chỉ được phép gặp một lần của ta và chàng ấy rồi phải không?"

Hoa Nguyệt gật gật đầu:

"Mùng bảy tháng bảy, tỷ và huynh ấy cũng chỉ có thể gặp nhau một ngày đó." Rõ ràng là thiếp có tình, chàng có ý, nhưng Thiên Hậu lại nhẫn tâm chia rẽ, cũng không biết sao Chức Nữ tỷ tỷ lại bảo Thiên Hậu là người thấu tình đạt lý nữa.

Chức Nữ bật cười, vươn tay nhéo nhéo hai má của Hoa Nguyệt:

"Muội quên nơi này một ngày bằng nhân gian một năm rồi à."

Hoa Nguyệt vốn dĩ đang bối rối vì hai má bị Chức Nữ "tập kích" bất ngờ, nhưng khi nghe xong lời này của Chức Nữ, ngay cả ý định nghiêng người né tránh cũng quên mất.

Chức Nữ nhìn bộ dáng ngây người của Hoa Nguyệt, vô cùng tốt bụng giải thích thêm:

"Vì thế ta và chàng ấy ngày nào cũng gặp nhau. Chỉ tội cho "cầu Ô Thước" phải vất vả mỗi ngày. Mà cũng nhờ Thiên Hậu, chàng ấy và con của ta đều thoát khỏi xác phàm, không cần chịu luân hồi chuyển kiếp. Cả nhà ta bây giờ hạnh phúc biết bao."

Hoa Nguyệt đã không thể nói nên lời. Quả nhiên... chuyện lưu truyền trong nhân gian chẳng bao giờ đúng hoàn toàn, một câu chuyện bi thương cảm động khiến bất cứ ai nghe qua cũng không kèm được mà rơi nước mắt, thế nhưng chẳng qua chỉ là một nửa sự thật, thật sự khiến cho người khác khó lòng chấp nhận.

Chức Nữ cùng Hoa Nguyệt trò chuyện thêm khoảng nửa canh giờ thì rời đi, mà nhìn theo dáng vẻ vui tươi hớn hở của Chức Nữ, Hoa Nguyệt có thể dễ dang đoán ra Chức Nữ trở về là muốn đến gặp Ngưu Lang.

Hoa Nguyệt nhìn theo bóng dáng của Chức Nữ khuất sau tầng mây, trong mắt không giấu được sự hâm mộ. Chẳng biết ngày nào tháng nào, nàng mới có thể gặp lại Từ Thanh.

Tuy rằng Chức Nữ đã nói qua Thiên Hậu rất thấu tình đạt lý, việc dứt khoát chia uyên rẽ thúy sẽ không xảy ra, nhưng nàng vẫn không quên lời ngày đó Thiên Hậu đã nói cùng mình, lại càng không quên được lời Ti Mệnh nói trước khi rời khỏi Đoạn Trường cung. Từng câu từng chữ của họ dường như đang che giấu một sự thật nào đó, mà sở dĩ che giấu, chẳng qua cũng vì không muốn nàng thêm đau lòng. Nhưng tại sao họ lại không nghĩ, cứ giấu giấu giếm giếm thế này, chỉ càng làm nàng thêm đau khổ.

Tình yêu của nàng và Từ Thanh ngay từ lúc bắt đầu đã là một nốt nhạc dịu êm không quá trầm cũng chẳng quá bổng, tạo cho người khác có cảm giác gần gũi như đã quen thuộc rất lâu về trước. Rồi thời gian dần trôi, từng nốt nhạc khi cả hai ở cạnh nhau tạo thành một khúc nhạc, vẫn đều đều ấm áp khiến người ta bất giác hãm sâu vào trong đó. Nhưng rồi, sự xuất hiện của Lạc Hy đã phá bỏ tất cả, khúc nhạc này... không phải trở nên cao trào mà là hoàn toàn kết thúc...

Hoa Nguyệt cúi đầu, hai mắt khẽ nhắm. Nàng đang hồi tưởng lại từng phút giây ở cạnh Từ Thanh. Hình ảnh chậm rãi lướt qua, từng cái nhíu mày, từng nụ cười to vui vẻ của y đều hiện rõ mồn một trong đầu nàng. Có lẽ lúc trước, khi thấy nụ cười của y, nàng sẽ vui vẻ mà bất giác cười theo, nhưng bây giờ, chỉ còn tưởng niệm nhung nhớ tràn đầy, ngay cả gượng cười, cũng chẳng đủ sức.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.