Cơ Dị

Chương 47: Trái Đất Này Không Còn 337




Hàng mi rung rung, đôi mắt màu nâu nhạt ấy từ từ mở ra.

Bàn chân trắng nõn nhẹ nhàng cựa quậy, ánh chiều tà phía trước cửa sổ đổ xuống dưới đôi chân em.

Thiếu niên tựa như một đóa hoa đang nở rộ, sự xinh đẹp của em dường như không nên tồn tại ở thế gian này.

Mà em vốn cũng không phải là con người ở thế giới này.

Em là một sinh vật cao cấp hơn con người không biết bao nhiêu lần.

Phổ Sầm Tư quên đóng cửa lại, cứ thế đi về phía giường lớn.

Bàn tay trắng trẻo thon dài chậm rãi rơi trên khuôn mặt ấy.

Bọn họ có cùng một nhiệt độ cơ thể, có cùng một vẻ ngoài.

Bọn họ đều giống con người.

Thiếu niên nắm lấy bàn tay của Phổ Sầm Tư, nâng mắt, dịu dàng nhìn hắn.

Em dùng mặt cọ lên lòng bàn tay Phổ Sầm Tư, nhẹ giọng mở miệng: "Hình như Tứ Mộc lại kéo người phụ trách vào thế giới tinh thần rồi."

"Em chưa tỉnh ngủ à?"

Loading...

Phổ Sầm Tư nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tứ Mộc.

"Nơi này không phải là thế giới tinh thần."

Phổ Sầm Tư nói cho em biết.

Lúc đầu, Tứ Mộc chậm chạp ngơ ngác nhìn Phổ Sầm Tư mãi, sau đó niềm vui bất ngờ dần cuồn cuộn dâng lên trong đáy mắt.

Em kích động đứng lên, chân giẫm trên giường lớn mềm mại, hai cánh tay sờ loạn lên người mình.

Tứ Mộc đứng ở trên giường, cao hơn Phổ Sầm Tư một chút.

Em xác nhận xong, giang hai tay ra, vui vẻ bổ nhào lên Phổ Sầm Tư.

Lần đầu tiên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ có cùng một nhiệt độ.

Phổ Sầm Tư một tay ôm eo em, một tay đỡ bắp đùi em, theo quán tính mà lùi về sau hai bước.

"Người phụ trách! Người phụ trách! Anh xem Tứ Mộc này! Anh xem có phải Tứ Mộc đã thành con người rồi không?"

Em vui vẻ kêu loạn lên.

Phổ Sầm Tư ngửa đầu nhìn khuôn mặt trước giờ chỉ có thể nhìn thấy trong thế giới tinh thần.

"Ừ."

Tứ Mộc rũ mắt, cùng chạm trán với Phổ Sầm Tư.

Hơi thở của em cũng có độ ấm.

"Người phụ trách, có phải anh đang không vui không?"

Em dè dặt hỏi, chỉ sợ Phổ Sầm Tư sẽ gật đầu.

"Tứ Mộc."

Phổ Sầm Tư gọi tên em.

"Những chuyện xảy ra với em, đã không thể dùng khoa học để giải thích."

"Đương nhiên là không thể rồi, bởi vì bản chất Tứ Mộc có phải là con người đâu."

Tứ Mộc nghĩ đến chuyện này, trong lòng không hiểu sao vẫn có chút khó chịu.

Một giây sau, Phổ Sầm Tư hơi ngẩng lên, chóp mũi của bọn họ chạm vào nhau.

Bờ môi gần trong gang tấc.

"Em không phải sinh vật của Trái Đất, không thể áp dụng kiến thức của Trái Đất lên em." Phổ Sầm Tư ôm Tứ Mộc thêm chặt: "Thế nhưng giờ bề ngoài của em đã không có gì khác với chúng tôi."

"Từ giờ trở đi, vật thí nghiệm 337 không còn nữa." Môi bọn họ dán vào nhau: "Hiểu không?"

"Vậy..."

Một cái hôn thật khẽ.

"Với bên ngoài, em là quản gia tôi mời tới." Phổ Sầm Tư cười: "Còn giữa chúng ta, em muốn là gì thì sẽ là cái đó."

"Vậy có thể... Là quan hệ... Ở bên nhau không?"

Tứ Mộc sống ở Trái Đất lâu như vậy, mặc dù hầu hết thời gian đều sống ở phòng thí nghiệm, nhưng những ngày sống với Phổ Sầm Tư, em đã học được không ít tri thức liên quan tới Trái Đất.

Em biết có một loại quan hệ gọi là bạn đời, chính là vợ chồng.

Thế nhưng Tứ Mộc ngại không dám nói thẳng ra.

"Người phụ trách..."

"Em vẫn còn gọi tôi như vậy? Đã quên tôi vừa nói gì rồi sao?"

"... Phổ... Tiên sinh..."

"Lạnh nhạt như vậy?"

"... Tiên sinh... Sầm Tư tiên sinh..."

"Vẫn còn lắp bắp như vậy sao?"

Tứ Mộc bĩu môi, bất mãn trừng Phổ Sầm Tư: "Em quen gọi người phụ trách rồi, không đổi được."

Phổ Sầm Tư đặt Tứ Mộc lên giường, ra ngoài lấy dép lê.

Hắn đặt dép lê xuống trước mặt Tứ Mộc: "Ở nhà em muốn gọi sao cũng được, nhưng lúc có người ngoài đừng gọi tôi là người phụ trách."

Tứ Mộc nhét bàn chân nho nhỏ của mình vào trong dép lê: "Vâng, người phụ trách."

Tứ Mộc nhìn chằm chằm đôi dép lê này: "Tại sao dép của Tứ Mộc lại to vậy?"

"Bởi vì hình thể của em nhỏ hơn."

Hiện giờ Tứ Mộc đại khái chỉ cao ngang mặt Phổ Sầm Tư, khoảng một mét bảy, thân hình em không khác lắm với dáng vẻ trong thế giới tinh thần, dáng người hơi gầy, xương cốt cũng mảnh mai.

Phổ Sầm Tư nhớ tới bánh kem dâu hắn vừa mua về, định ra tủ lạnh lấy, đi được tới cửa, hắn bỗng quay đầu, nhìn về phía Tứ Mộc đang ngoan ngoãn ngồi trên giường.

"Đúng rồi."

Tứ Mộc mỉm cười nghiêng đầu: "Sao vậy? Người phụ trách?"

Hôm nay ráng chiều đẹp lạ thường, toàn bộ rơi vào trong mắt Tứ Mộc.

"Sau này, dù gặp phải bất cứ tình huống nào, không có sự cho phép của tôi, em không được sử dụng sức mạnh với bất cứ sinh vật nào."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.