Hai con ngươi của Lê Minh Dự đột nhiên co rút lại, anh nhanh chóng lấy hộp thuốc ra, dùng bông gòn thấm rượu cồn để xử lý vết thương giúp cho Hà Trinh An: “Lần này hãy nhớ kỹ lấy, đây chính là hậu quả khi phải để cho tôi nhắc lại một câu nói đến ba lần.”
Hà Trinh An nhìn chiếc cằm lạnh lùng lại nghiêm nghị của Lê Minh Dự: “Hậu quả mà anh Lê Minh Dự đây nói chính là bạo lực gia đình?”
Lê Minh Dự giúp cô dán băng cá nhân lên vết thương trên trán, đôi môi mỏng uy nghiêm đến đáng sợ cong lên một ý cười mờ nhạt: “Biết tôi sẽ làm ra hành vi bạo lực gia đình mà cô vẫn còn dám đi vào, lá gan bị béo phì rồi có đúng hay không?”
Hà Trinh An ngước con ngươi trong sáng, xinh đẹp lên nhìn Lê Minh Dự: “Anh Lê Minh Dự này, người khác sợ anh, nhưng mà tôi lại không hề sợ anh.”
Ngón tay thon dài của Lê Minh Dự hơi hơi ngừng lại một lát, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn bởi vì phải dán băng cá nhân mà hiện ra mấy phần điềm đạm, đáng yêu của cô: “Đi ra ngoài đi, để cho tôi một mình đợi ở nơi này.”
Sau khi nói xong, Lê Minh Dự lập tức đưa tay ra đỡ Hà Trinh An đứng dậy.
Nhưng Hà Trinh An lại không hề có ý rời đi, nhưng ngược lại, cô nhanh chóng vươn hai cánh tay nhỏ nhắn của mình ra, sau đó trực tiếp vòng tay qua eo, ôm lấy Lê Minh Dự.
Trong nháy mắt khi bị cô gái nào đó vòng tay ôm tới, vóc người anh tuấn, cao lớn của Lê Minh Dự cũng lập tức trở nên cứng đờ. Thân thể của cô mềm mại giống như không có xương, khuôn mặt nhỏ nhắn dán vào trong lồng ngực tráng kiện của anh, giống như là một con mèo nhỏ bé, mềm mại, ngoan ngoãn, nghe lời, cũng rất thích bám dính lấy anh.
Lê Minh Dự lại ngửi được từ trên người cô một loại mùi hương khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, thứ mùi hương kia chậm rãi dẫn dụ thần kinh căng thẳng của anh.
Lúc này Hà Trinh An ở trong ngực anh lại nhẹ giọng nói: “Lê Minh Dự, không cần phải một người đợi, anh có thể đợi hai người, để cho tôi ở lại cùng với anh.”
Gân xanh dữ tợn trên người của Lê Minh Dự từ từ biến mất, ngay cả một tầng hơi thở tàn ác như nơi địa ngục đáng sợ ở dưới đáy con ngươi kia của anh cũng dần dần tiêu tan, anh nâng tay lên, ôm lấy cô.
Lê Minh Dự đưa gương mặt tuấn tú của anh dán sát lên những sợi tóc mềm mại của Hà Trinh An, cọ cọ mấy cái, mùi thơm ở trên người của cô, khiến cho anh cảm thấy... Giống như đã từng quen biết.
Có lẽ là do cô vừa mới ăn bánh kem dâu tây, cho nên trên người cô vẫn còn vương lại một chút mùi thơm của sữa hòa quyện với mùi hương tươi mát của trái cây.
Hà Trinh An lẳng lặng ôm Lê Minh Dự trong chốc lát, sau đó hai tay nhỏ bé theo dọc theo hông eo hoàn hảo như điêu khắc của anh mà lướt dần lên trên, vỗ nhẹ lên hai bên xương bả vai đang nhô lên trên tấm lưng rộng, phẳng phiu của anh: “Nếu như anh vẫn còn cảm thấy khó chịu thì có thể cắn một cái thử xem.”
Bộc lộ cảm xúc ra ngoài một cách hợp lý là rất cần thiết.
“Cắn cô? Cô không sợ đau?”
“Nghĩ hay quá, ý tôi muốn nói là...”
Hà Trinh An khẽ nhón chân lên, sau đó bất ngờ cắn lên trên bờ vai anh tuấn của Lê Minh Dự.
Miếng cắn của cô vừa nhanh lại vừa ác liệt, khiến cho người ta không kịp chuẩn bị, máu tươi nhanh chóng rỉ ra, thấm lên chiếc áo sơ mi trắng trên người anh.
Cô cắn anh đến chảy máu.
Dường như cô muốn cắn mất một miếng thịt trên vai của anh vậy.
Cơn đau ập đến bất ngờ khiến cho bắp thịt trên toàn thân của Lê Minh Dự đồng loạt trở nên căng thẳng, anh ôm cô gái trong ngực đi lùi về sau mấy bước, đến khi bắp chân của Hà Trinh An đập vào bên mép ghế số pha rồi thì chỉ trong một giây kế tiếp, hai người đã song song rơi vào trên mặt ghế sô pha mềm mại.
“Cô Lê, cô đây là đang trả thù sao?” Lê Minh Dự đè ở trên người cô, đau đớn đến mức vui sướng đầm đìa khiến cho khói mù trong đôi mắt hẹp dài của anh dần dần tan đi, khôi phục lại được mấy phần tỉnh táo thường ngày.
Hà Trinh An nhướn hàng chân mày lá liễu tinh xảo lên: “Mới vừa rồi anh đẩy tôi ngã, hiện tại tôi lại cắn anh một cái, chúng ta coi như hòa nhau.”
Hà Trinh An lật người muốn ngồi dậy, nhưng mà Lê Minh Dự lại nhấn bờ vai mượt mà của cô xuống, đè ép cô xuống ghế một lần nữa.
Tư thế lúc này của hai người, có chút mờ ám.
Hà Trinh An chạm phải con ngươi của Lê Minh Dự, trong đáy mắt anh toát ra hai ngọn lửa đỏ vừa âm u vừa sáng rực, hai con ngươi ấy nhìn chằm chằm vào cô, giống như một thú săn đang nhìn chằm chằm vào con mồi khoái khẩu của chính mình.
“Anh Lê Minh Dự, anh làm cái gì vậy?”
“Trên người của cô rất thơm, lần trước cô vẫn chưa trả lời cho tôi biết, rốt cuộc là cô dùng nước hoa của nhãn hiệu nào?”
Hà Trinh An cong môi, cười giỡn nói: “Anh Lê Minh Dự này, tôi đã nói rồi tôi không có dùng nước hoa mà. Anh cứ dây dưa mãi một vấn đề như thế này thật sự khiến cho tôi không thể không nghi ngờ việc anh đang muốn bắt chuyện với tôi, chẳng lẽ là... Anh muốn cua tôi hay sao?”
Lê Minh Dự vẫn luôn biết được con ngươi của Hà Trinh An rất đẹp, nhất là giống như dáng vẻ khi đang tranh luận với nhau bây giờ, sinh động đến mức rung động lòng người, anh khép hờ con ngươi tuấn tú lại, môi mỏng dán lên vết thương ở trên trán của cô, nhẹ nhàng buông lơi xuống một nụ hôn thoáng qua: “Có đau hay không? Mới vừa rồi tôi rất xin lỗi, xin lỗi...”
Một người đàn ông ngông cuồng, quyền thế to lớn ngút trời lại dùng giọng nói khàn nhỏ đến như vậy để mà nỉ non bên tai cô câu nói “Xin lỗi”, Hà Trinh An chỉ còn cảm thấy da đầu mình tê rần.
Yêu nghiệt này!
“Chúng ta đã hòa nhau rồi, cho nên cũng không sao cả, Lê Minh Dự, anh buông tôi ra trước đã.” Hà Trinh An đưa tay chống lên vòm ngực của Lê Minh Dự, muốn đẩy anh ra.
Nhưng mà Lê Minh Dự không hề nhúc nhích, mà ngược lại, anh vươn tay ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên.
Ngón tay thon dài của Lê Minh Dự lướt theo gò má của Hà Trinh An, không ngừng qua lại, cuối cùng len vào bên trong mái tóc đen của cô, đôi môi mỏng của anh lại dời xuống từ trên trán của cô...
Hai hàng mi dày như quạt lá đan bằng lá cây hương bồ của Hà Trinh An run lên, hoàn toàn không dám nhúc nhích, anh ấy... Anh ấy muốn làm gì vậy?
Nương theo sự tiến lại gần của anh, hơi thở của hai người cũng dần dần quấn quýt lại với nhau.
Mà ngay tại thời khắc khi Lê Minh Dự đã đến rất gần cô, một cây kim châm dài, thon mảnh của Hà Trinh An nhanh chóng lại lưu loát đâm vào trong một huyệt vị của anh.
Lê Minh Dự nhắm mắt, ngã xuống bên người của Hà Trinh An.
Hà Trinh An nhìn chùm đèn thủy tinh sáng chói đang treo lơ lửng trên đỉnh đầu của chính mình, dùng sức nhắm mắt lại, tình huống mới vừa rồi kẻ ngu cũng biết được anh muốn... Hôn cô.
Cô hỏi anh có phải anh muốn tán tỉnh cô hay không, anh không trả lời, nhưng dường như anh đã dùng hành động để chứng minh điều gì đó rồi.
Hà Trinh An nhanh chóng mở mắt ra, không được!
Bất kể là anh rốt cuộc có ý tứ gì, quan hệ của cô và Lê Minh Dự cũng chỉ là thỏa thuận bình đẳng, đôi bên cùng có lợi mà thôi. Hiện tại cô còn rất nhiều chuyện phải làm, không thể bị anh làm cho mê mẩn được.
Hà Trinh An vừa muốn đứng dậy, thì lại bị một cánh tay tráng kiện, có lực bắt lấy, ôm chặt bả vai của cô.
Hà Trinh An ngẩng đầu, Lê Minh Dự vẫn chưa tỉnh lại.
Lê Minh Dự đang ngủ, chỉ có điều là, cho dù là trong giấc mơ của anh, anh cũng không cho phép cô được rời đi.
Hà Trinh An muốn tránh thoát khỏi anh, nhưng mà ngón tay đang nắm trên bả vai của cô mạnh mẽ mà có lực, còn cô lại sợ sẽ đánh thức anh, khiến cho mọi chuyện thất bại chỉ trong gang tấc, cho nên chỉ có thể nằm xuống trở lại.
Ghế sô pha ở trong phòng khách cũng không phải là quá lớn, hai người ngủ chung một chỗ thì thực sự có chút chật chội, Hà Trinh An chỉ có thể lật nghiêng người mới không chiếm chỗ của anh.
Nằm được khoảng một hồi, tiếng chuông điện thoại di động du dương vang lên, là cuộc gọi tới trong điện thoại của cô.
Hà Trinh An nhanh chóng mò điện thoại di động ra, vốn dĩ cô không muốn nhận cuộc gọi này, nhưng mà người gọi điện thoại đến lại là Hà Văn Quốc.
Là bố của cô.
Hà Trinh An nghiêng người nằm ở trong ngực của Lê Minh Dự, lướt vào biểu tượng nhận nghe điện thoại, cô dùng giọng nói rất nhỏ mà cất lời: “Alo, bố.”
Giọng nói chỉ trích và khiển trách của Hà Văn Quốc nhanh chóng truyền đến: “Trinh An, ngày hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy hả? Vốn dĩ Tổng giám đốc Vương đã đồng ý sẽ đầu tư cho Y Dược Hà Hải rồi, nhưng mà nghe nói con đã làm mất lòng Tổng giám đốc Vương, Tổng giám đốc Vương cũng đã có lời, chuyện đầu tư vẫn có thể xem xét được, chỉ cần con chủ động đi nói xin lỗi với Tổng giám đốc Vương, nếu không thì không cần phải bàn nữa.”
“Bố, ngày hôm nay rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Vũ Ngọc Lan không có nói cho bố biết hay sao? Nếu như con nói việc đầu tư này là dùng thân thể con gái của bố đi ngủ với người ta để đổi lấy, vậy bố có muốn tiếp tục làm nữa hay không?” Hà Trinh An hỏi ngược lại.
Trong nhà họ Hà, sau khi Vũ Ngọc Lan nghe Hà Trinh An nói như vậy xong thì bà ta cũng nhanh chóng cất lời: “Văn Quốc, không sai, đúng là ngày hôm nay em đã muốn đưa Trinh An lên giường của Tổng giám đốc Vương, nhưng mà, Y Dược Hà Hải hiện giờ đang xuất hiện tình trạng dòng vốn lưu thông ngắn và đứt đoạn, cần phải nhanh chóng có được khoản đầu tư để xoay vòng, Trinh An là con gái của nhà họ Hà, vốn dĩ là nên góp một phần công sức.”
Hà Trinh An cười nhạt: “Dì, dì cũng có hai cô con gái, ngoại trừ Hà Xuyên Khanh ra, thì vẫn còn có con gái lớn Hà Yên Yên nữa mà nhỉ? Mọi người đều là con gái của nhà họ Hà, thế sao dì lại không bảo hai người bọn họ chung công góp sức vậy?”
Nhắc tới Hà Yên Yên, cả người Vũ Ngọc Lan đột nhiên cũng trở nên kiêu ngạo và đắc ý hơn.
Nhà họ Hà là dòng dõi của những người đọc sách, có học, là gia tộc lớn có tiếng trong lĩnh vực y dược, từ nhỏ Hà Yên Yên đã có thiên phú đối với mảng y học, là đứa con được Hà Văn Quốc coi trọng và yêu thích nhất.
Không chỉ vậy, Hà Yên Yên còn thừa kế được vẻ đẹp của Vũ Ngọc Lan, điềm đạm ngọt ngào, được ca tụng là con gái nhà gia giáo số một ở Thành phố Hải Phòng, lớn lên vừa xinh đẹp lại vừa có tài, người nào nhìn thấy Vũ Ngọc Lan cũng đều phải khen một câu, bà ta đã sinh được một cô con gái tốt.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất khiến cho những năm này Vũ Ngọc Lan ở nhà họ Hà vẫn luôn nhận được sự cưng chiều không hề giảm bớt.
Khi còn bé Hà Trinh An và Hà Yên Yên là những người bạn thân thiết nhất của nhau, lúc đó Hà Trinh An thông minh hơn người, bất luận là ở phương diện nào cũng đứng trên Hà Yên Yên một cái đầu, nhưng mà, sau đó Hà Trinh An đã bị nhét về vùng nông thôn gần mười năm, đã sớm bị nuôi thành một đứa quê mùa rồi, hiện tại còn có thể lấy cái gì ra mà phân tranh cùng với con gái của bà ta chứ?
“Văn Quốc, anh mau xem Trinh An nói những lời gì đi kìa, sao nó có thể làm nhục Yên Yên của chúng ta như vậy được?”
Quả nhiên, Hà Văn Quốc cũng rất không vui, ông ta trầm giọng nói: “Trinh An, quán bar 1949, buổi tối ngày mai con phải đến gặp Tổng giám đốc Vương đúng giờ!”