Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 8: Vợ của tôi




Vừa nói, Hà Trinh An vừa chỉ chỉ vào Hà Xuyên Khanh, sau đó lại nhìn Lê Minh Dự: “Những lời này là đều là do Hà Xuyên Khanh nói đấy.”

Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh sợ ngây người, thì ra người đàn ông này thật sự là tên mặt trắng mà Hà Trinh An bao nuôi hay sao?

Trời ạ!

Hà Xuyên Khanh cảm thấy trên mặt mình đã bị một ai đó hung hăng tát cho một cái.

Cùng lúc này, ông chủ tiệm bánh ngọt cũng đưa ra một chiếc bánh kem dâu tây, Lê Minh Dự đưa một tay ra nhận lấy: “Đi thôi, về nhà.”

“Được.” Hà Trinh An lập tức đáp lời rồi đi theo, trước khi rời đi cô còn quay người lại, đưa mắt nhìn về phía Hà Xuyên Khanh, giơ bàn tay nhỏ bé lên vẫy vẫy: “Bái bai.”

Hà Xuyên Khanh vô cùng bối rối. Cô ta thật sự không hề nghĩ tới chuyện, Hà Trinh An vậy mà lại bao nuôi được một tên mặt trắng thật.

Lúc này Lại Hà Thanh lại ngây ngốc nói: “Xuyên Khanh, xem ra cậu thật sự phải gọi Hà Trinh An là bà cô rồi.”

Hà Xuyên Khanh ngay lập tức hung hãn lườm Lại Hà Thanh một cái.

Thấy dáng vẻ này của Hà Xuyên Khanh, Lại Hà Thanh ngay tức khắc mở miệng cười: “Xuyên Khanh, ý của tớ chính là, Hà Trinh An bao nuôi được một tên mặt trắng đẹp trai quá đi mất nhỉ, không biết là để bao nuôi được anh ta thì phải tốn mất bao nhiêu tiền đây?”

Trong toàn bộ những diễn biến mới xảy ra vừa rồi, Lê Minh Dự cũng chưa từng liếc mắt nhìn cô ta lấy một lần, thật sự xem như là cô ta không tồn tại vậy, điều này khiến cho một người vốn luôn cho rằng mình xinh đẹp hơn người như Hà Xuyên Khanh cảm thấy vô cùng thất bại và căm giận.

Nhưng mà, những lời nói này của Lại Hà Thanh cũng đã nhanh chóng nhắc nhở cô ta, không phải chỉ là một tên mặt trắng được Hà Trinh An bao nuôi thôi hay sao, cô ta có thể nâng giá hơn Hà Trinh An gấp mấy lần để mà cướp lấy người đàn ông đó.

Vừa nghĩ như thế, cả người Hà Xuyên Khanh lại cảm thấy vui mừng đến mức muốn nhảy nhót.

“Ông chủ tiệm, mau lấy chiếc bánh ngọt mà chúng tôi đã mua đưa ra đây đi, chúng tôi phải đi về rồi.” Hà Xuyên Khanh đi lấy bánh ngọt.

Ông chủ tiệm không có đưa bánh ra mà lại nói: “Xin lỗi hai vị khách này, tiền bánh tôi trả lại cho hai cô, thậm chí chỗ chúng tôi còn có thể bồi thường cho các cô gấp đôi, nhưng mà chiếc bánh ngọt này tôi không giao cho các cô được.”

“Tại sao lại như vậy chứ?” Hà Xuyên Khanh và Lại Hà Thanh đều ngẩn ra.

Ông chủ tiệm bánh ngọt khẽ mỉm cười: “Bởi vì, chiếc bánh ngọt này là để dành cho chó của nhà tôi ăn.”

Cái gì?

Hà Xuyên Khanh đập tay lên bàn, giận dữ quát lên: “Ông chủ tiệm, ông có ý gì vậy? Ông đang sỉ nhục chúng tôi hay sao?”

Ông chủ tiệm: “Chẳng lẽ lời sỉ nhục của tôi các cô còn chưa đủ hiểu hay sao? Các cô đã trêu chọc phải một nhân vật lớn rồi, chiếc bánh ngọt này của tôi cứ coi như là đem về cho chó ăn, cũng không cho các cô ăn!”

...

Chiếc xe sang trọng dừng lại ở Vườn Minh Lan, Lê Minh Dự đưa tấm thẻ đen mạ vàng kia cho Hà Trinh An: “Cái này cho cô.”

Hai hàng mi dày như chiếc quạt lá đan bằng lá cây hương bồ của Hà Trinh An run lên, tại sao anh lại muốn cho cô tấm thẻ này?

“Tôi không cần.” Cô từ chối.

Lê Minh Dự nhếch khóe môi lên: “Cô chắc chắn không thể nào nuôi nổi một tên mặt trắng như tôi, nhưng mà nếu là cô, tôi vẫn có thể nuôi sống được, vợ của tôi.”

Vợ của tôi...

Khi Lê Minh Dự dùng một loại giọng nói vô cùng từ tính đến mức gần như nỉ non để nói ra những lời này khỏi miệng, Hà Trinh An chỉ cảm thấy trong lòng mình đột nhiên rung lên, trái tim ở nơi đó cũng không ngừng nhảy loạn lên, không còn đập theo bất cứ một tiết tấu nào nữa.

Hà Trinh An nhanh chóng đẩy mở cánh cửa xe bên cạnh ghế lái phụ của chính mình, rồi lao xuống xe.

Người đàn ông này thật đúng là yêu nghiệt.

Hà Trinh An cẩn thật cất tấm thẻ đen mạ vàng của anh vào trong túi xách, vừa mới đi vào bên trong phòng khách, bà cụ nhà họ Lê đã đi ra đón với một khuôn mặt tràn đầy ý cười: “Trinh An, cháu đã về rồi đấy à, hôm nay về thăm nhà mẹ có thuận lợi không?”

“Bà nội, mọi chuyện đều rất thuận lợi, trên đường về còn mua cả một chiếc bánh ngọt, chúng ta cùng nhau ăn bánh đi.”

Cặp mắt của bà cụ nhà họ Lê sáng lên, nhanh chóng đi kéo tay cô đi vào trong phòng khách, vui vẻ xoa xoa hai tay vào nhau: “Bánh ngọt ngon, bà nội thích ăn nhất là bánh ngọt đấy.”

Lúc này Lê Minh Dự đi vào, anh không đi vào phòng khách mà trực tiếp đi thẳng lên tầng trên, nhưng mà lúc đang ở trên cầu thang anh lại dừng bước chân lại một chút, thả rơi ánh mắt vào trên người của bà cụ nhà họ Lê: “Bà nội, bà bị cao huyết áp, bánh ngọt chỉ cho phép ăn một miếng thôi là được rồi.”

Bà cụ nhà họ Lê nhét miếng bánh ngọt thứ N vào trong miệng của chính mình, sau đó lại dùng dáng vẻ nghiêm trang để mà nói hươu nói vượn: “Trong lòng của bà nội tự hiểu rõ được điều này, bà nội chỉ ăn một miếng để mà nếm thử hương vị xem như thế nào thôi, đúng là rất ngọt.”

Hà Trinh An bị dáng vẻ này của bà nội nhà họ Lê chọc cho buồn cười, cô ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang đứng trên cầu thang: “Anh có muốn ăn thử bánh ngọt này hay không?”

Lê Minh Dự không thích ăn đồ ngọt, cho nên dứt khoát nói: “Không ăn.”

“Ồ.”

“Chỗ khóe miệng của cô...”

Ánh mắt của Lê Minh Dự rơi xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Trinh An, bởi vì ăn bánh ngọt cho nên khăn che mặt của cô cũng được vén lên một góc, để lộ ra chiếc cằm xinh xắn, còn có nửa đôi môi đỏ mọng của cô nữa.

Môi của Hà Trinh An rất đẹp, có màu như cánh hoa anh đào.

Đã từng có tạp chí tiến hành một cuộc bình chọn, xếp hạng những đôi môi khiến cho đàn ông vừa nhìn đã muốn hôn, căn cứ theo tiêu chuẩn như vậy thì đôi môi kia của cô, chắc chắn sẽ được xếp ở hạng nhất.

Bây giờ, trên khóe môi anh đào của cô lại đang dính một chút kem trắng như tuyết.

Sau khi được anh nhắc nhở như vậy, Hà Trinh An theo bản năng thiếu nữ dùng chiếc lưỡi mềm của chính mình, trực tiếp liếm lấy phần kem thơm ngậy kia vào trong miệng.

Lúc Hà Trinh An ngước lên nhìn anh một lần nữa thì lại bắt gặp hình ảnh Lê Minh Dự lúc này đang đưa tay lên quét qua trên khóe môi gợi cảm của anh, tay còn lại cũng giơ lên, nới lỏng chiếc cà vạt trên cổ áo sơ mi, yết hầu chuyển động lên xuống một lượt, sau đó bước lên lầu, đi vào bên trong phòng sách.

Hai tai trắng như tuyết của Hà Trinh An đột nhiên đỏ rực lên, động tác kéo cà vạt kia của Lê Minh Dự thật sự là quyến rũ đến chí mạng, thật giống như là đang dùng ánh mắt để mô tả những hành động hạn chế độ tuổi vậy.

Hà Trinh An nhanh chóng rút khăn giấy ra, sau đó dùng sức lau môi miệng.

Cùng lúc này, quản gia Phúc dẫn theo một ông già đi lên tầng trên, Hà Trinh An hỏi: “Bà nội, người kia là ai vậy?”

“Ồ, đó là ông Nam Tiềm, một tháng ông ấy sẽ tới nơi này một lần.”

Trong lòng Hà Trinh An vang lên lộp bộp, có thứ gì đó vì bị giật mình mà rơi xuống, ông Nam Tiềm là bậc thầy thôi miên nổi tiếng thế giới, cô lại học y, cho nên cô đương nhiên cũng đã từng được nghe qua danh tiếng của người được gọi là ông Nam Tiềm này.

Ông Nam Tiềm vậy mà lại tới nơi này, nhất định là ông ta tới đây để chữa trị vấn đề chướng ngại giấc ngủ của Lê Minh Dự, xem ra hiện tượng chướng ngại đối với giấc ngủ của anh ấy còn nghiêm trọng hơn nhiều so với tưởng tượng của cô.

...

Hà Trinh An không yên tâm, cho nên cô cũng đi theo tới cửa phòng sách. Đúng lúc này bên trong truyền đến tiếng động lạ, Hà Trinh An kinh ngạc, nhanh chóng đẩy cửa phòng sách ra.

Bên trong phòng sách là một mảnh hỗn độn, toàn bộ các loại sách và tài liệu ở trên bàn đều đã bị hất văng, rơi xuống dưới thảm, chiếc đồng hồ ở trong tay ông Nam Tiềm cũng bị rơi vỡ.

Lê Minh Dự đứng ở trước bàn làm việc, hai bàn tay to lớn của anh chống ở trên bàn, trên mu bàn tay nổi đầy gân xanh, lồng ngực rộng hoàn mỹ cũng điên cuồng phập phồng, một lên một xuống, giống như dã thú đang không ngừng thở hổn hển.

Nghe thấy được tiếng cửa mở, Lê Minh Dự ngẩng đầu lên, khiến cho Hà Trinh An chạm mắt với hai con ngươi đen thâm thúy của anh, hiện giờ, trong hai con ngươi của anh còn nhuộm lên một màu đỏ tươi giống như máu, nhìn qua vô cùng dữ tợn và âm u.

Anh bây giờ, giống như đã biến thành một người khác vậy.

Đối với người này Hà Trinh An đã không còn xa lạ gì, tối hôm qua cũng vừa mới được ra mắt.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, Lê Minh Dự nhếch khóe môi mỏng lên, khiến đôi môi hiện ra một đường vòng cung trắng bệch lại lạnh lẽo, sau đó trầm giọng nói: “Đi ra ngoài!”

Hà Trinh An đứng im không nhúc nhích.

Quản gia nhặt chiếc đồng hồ bị rơi vỡ từ trên mặt đất lên, dẫn ông Nam Tiềm đi ra ngoài, sau đó đóng cửa phòng sách lại.

Một cánh cửa phòng, ngăn cách ra hai thế giới.

Hà Trinh An nhìn về phía ông Nam Tiềm: “Ông Nam Tiềm, anh ấy như thế nào rồi?”

Ông Nam Tiềm lắc đầu: “Vào thời điểm vừa mới bắt đầu, tôi còn có thể tiến hành thôi miên được cho cậu chủ Minh Dự, để cho cậu ấy một tháng có thể nghỉ ngơi được một ngày, nhưng mà trạng thái tinh thần của cậu ấy có tốc độ chuyển biến xấu thực sự là quá nhanh. Hiện tại cậu chủ Minh Dự vô cùng cảnh giác, phòng tuyến ở trong lòng cũng đã dày đặc đến mức kinh khủng, tôi đã không còn cách nào có thể thôi miên cậu ấy được nữa.”

Hà Trinh An không hề cảm thấy kỳ lạ, Lê Minh Dự là một người đàn ông thành thục, bình tĩnh lại kín đáo, rất ít khi bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài, người đàn ông bình tĩnh như vậy tự khống chế bản thân, thì gần như sẽ đạt đến mức độ biến thái.

Hà Trinh An nhẹ nhàng rũ hai hàng lông mi như cánh bướm xuống, sau đó cô đặt tay lên chốt cửa, tỏ ý muốn đi vào.

“Mợ chủ, không thể được, bây giờ mợ chủ mà đi vào bên trong đó thì sẽ rất nguy hiểm. Chẳng lẽ mợ chủ đã quên chuyện xảy ra tối ngày hôm qua rồi hay sao?” Quản gia Phúc nhanh chóng lên tiếng ngăn cản Hà Trinh An.

Hà Trinh An dùng hai con ngươi trong sáng như nhìn thấu lòng người mà nhìn bác Phúc: “Bác Phúc, chính là bời vì tôi không quên, cho nên tôi mới muốn đi vào, một khi chướng ngại đối với giấc ngủ đã phát triển thành một loại bệnh về tinh thần thì anh ấy sẽ không không chế được trạng thái phiền muộn, nóng nảy ở bên trong cơ thể của chính mình được nữa, đến lúc đó hệ thống thần kinh sẽ phân tách ra nhân cách thứ hai, mà nhân cách phân liệt thứ hai này cũng sẽ hoàn toàn thay thế anh ấy.”

Sắc mặt của bác Phúc đột nhiên trở nên tái nhợt.

Hà Trinh An đẩy cửa đi vào.

...

Bên trong phòng sách, Lê Minh Dự nhìn thấy Hà Trinh An đã đi rồi còn quay trở lại, khói mù giữa hai chân mày không khỏi lại rơi xuống thêm một tầng nữa: “Đi ra ngoài, đừng nên để cho tôi phải nói một lời đến lần thứ ba!”

Hà Trinh An tiến lên, trong con ngươi đen nhỏ tràn ra nụ cười lấp lánh ánh sáng: “Anh Lê Minh Dự, tôi cứ muốn thử một lần xem, khi anh phải nói một lời đến lần thứ ba, thì sẽ như thế nào?”

Lê Minh Dự cảm thấy cả người đều khó chịu, trên trán anh cũng đã nổi đầy gân xanh, thân thể cũng đã dần dần mất đi sự không chế, nhưng anh không muốn làm cô bị thương.

Lê Minh Dự đưa tay lên bắt lấy cánh tay nhỏ bé của Hà Trinh An, từ trong cổ họng của anh dội ra một chữ: “Cút!”

Ngay sau đó, Lê Minh Dự đẩy Hà Trinh An về phía sau.

Hà Trinh An không đứng vững, lúc cả người cô ngã nhào xuống tấm thảm trên mặt đất, cái trán lại đụng phải góc nhọn của bàn uống trà, máu tươi trong nháy mắt tuôn ra trút nước.

Xuy.

Hà Trinh An bị ăn đau mà kêu lên một tiếng, nhanh chóng lấy tay che vết thương lại, máu tươi đỏ chói len qua kẽ ngón tay của cô rồi chảy xuống dưới, thấm vào trên thảm, nở thành từng đóa hoa mai chói mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.