Phạm Đình Hổ ở bên cạnh nghi ngờ là mình nghe nhầm, trai… trai bao?
Ai chứ?
Anh hai của anh ta á?
Mả mẹ nó!
Đôi mắt hẹp thâm thúy của Lê Minh Dự nhìn lướt qua tấm chi phiếu kia rồi hờ hững rơi vào gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Hà Xuyên Khanh, giọng của anh trầm thấp không hề có chút chập trùng nào, nghe rất hờ hững xa cách: “Có ý gì?”
Ngày đó Hà Xuyên Khanh đã gặp người đàn ông này trong tiệm bánh gato, bây giờ gặp lại lần nữa thì trái tim của cô ta vẫn đập thình thịch. Gương mặt nhỏ của cô ta ửng đỏ tham luyến nhìn gương mặt đẹp trai không tì vết của người đàn ông, muốn bày ra cảm giác vượt trội đối với một tên trai bao: “Tấm chi phiếu này là tôi cho anh, sau này anh đừng đi theo Hà Trinh An nữa, tôi bao nuôi anh.”
Phạm Đình Hổ: “…”
Anh ta đang nhìn thấy cái gì đây? Sinh thời còn có người cầm một tờ chi phiếu đến bao nhiêu anh hai của mình, thế giới này bị hỏng à, thật là khó tin được.
Hai tay Lê Minh Dự đút trong túi quần, khóe môi nhanh chóng cong lên một độ cong lạnh lùng đầy mỉa mai.
Anh cũng không nói lời từ chối hay sỉ nhục gì đó nhưng Hà Xuyên Khanh lại bị chút cười nhạo này làm cho sắc mặt đỏ lên.
Hà Xuyên Khanh cũng không biết mình bị gì, cô ta là cô chủ quý giá của nhà họ Hà, mà anh cùng lắm chỉ là một trên trai bao nhưng mỗi cái giơ tay nhấc chân của anh, dù chỉ là một ánh mắt cũng đều lan tràn cảm giác người trên vạn người khiến cô ta tự có cảm giác xấu hổ.
“Anh… Anh cười cái gì?”
Đôi mày kiếm của Lê Minh Dự hơi nhíu lại: “Không có gì. Có chút tự tin là tốt nhưng vẫn nên trở về soi gương chút đi.”
Nói xong, Lê Minh Dự cất chân dài rời đi.
Tất cả nhiệt tình của Hà Xuyên Khanh đều bị một chậu nước lạnh tạt vào, cô ta lại bị một tên trai bao từ chối?
Bây giờ một tên trai bao cũng có thể kiêu ngạo thế à?
Lê Minh Dự đi được một bước thì bước chân ngừng lại, bởi vì anh nhìn thấy một bóng hình xinh đẹp ở phía trước, Hà Trinh An tới.
Không biết Hà Trinh An đến từ lúc nào, đôi mắt xinh đẹp sáng quắt chớp chớp nhìn qua anh.
Lê Minh Dự nhìn Hà Trinh An, mấy giây sau nhanh chóng rút tay trong túi quần ra: “Tôi không có làm gì cả, cô cũng thấy rồi đó, là cô ta dụ dỗ tôi.”
Một giây trước còn là một người đàn ông lạnh lùng không thể xâm phạm mà một giây đã theo thần đàn ngã xuống dùng giọng điệu vô tội tố cáo với Hà Trinh An, một màn này suýt làm cho Phạm Đình Hổ sợ ngây người, mà Hà Xuyên Khanh bị tổn thương trong lòng lúc này cũng bị đổ một lớp một hôi lạnh.
“Hà Trinh An, lại là chị!” Hà Xuyên Khanh nắm chặt quyền, hận đến mức nghiến răng.
Hà Trinh An đi tới, cơ thể nhỏ nhắn còn ngăn trước mặt Lê Minh Dự: “Hà Xuyên Khanh, tôi còn cảm thấy cô là bản sao cấp thấp của Vũ Ngọc Lan nhưng mà có lẽ Vũ Ngọc Lan nên cảm thấy vui mừng bởi vì cô vẫn được bà ta chân truyền thích cướp đàn ông của người khác!”
“Chị…”
Hà Trinh An không chờ Hà Xuyên Khanh nói chuyện đã rút tấm chi phiếu trong tay cô ta: “Một trăm bảy mươi lăm triệu? Được đấy Hà Xuyên Khanh, sao cô lại có nhiều tiền như thế? Xem ra lần này cô thật sự đã dốc hết vốn liếng rồi, cô rất thích… tên trai bao này của tôi à?”
Một trăm bảy mươi lăm triệu này là tất cả tích lũy của Hà Xuyên Khanh, còn có một phần nhỏ là mượn của bạn bè, bây giờ cô ta thật sự si mê Lê Minh Dự nên dốc hết tất cả.
Hà Trinh An tiếc hận chậc chậc hai tiếng: “Tiếc là hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình rồi. Cô có cho nhiều tiền hơn nữa thì cũng vô dụng, trai bao này của tôi còn chướng mắt cô.”
Nói xong Hà Trinh An quay đầu nhìn qua gương mặt đẹp trai của Lê Minh Dự: “Nói cho cô ta biết anh là người đàn ông của ai.”
Lê Minh Dự nhìn đôi mắt lộ ra mấy phần ngang ngược của cô gái, sau đó môi cong lên vẻ cưng chiều, đáp hai chữ: “Trinh An.”
Trinh An…
Hà Trinh An giật mình trong lòng, cô vốn đã nắm toàn cục trong lòng bàn tay nhưng người đàn ông này vừa mới mở miệng đã lập tức đảo khách thành chủ.
Anh dùng một loại giọng từ tính dễ nghe để nói ra hai chữ “Trinh An” thật sự khiến tim của cô đập hụt một nhịp.
Hà Trinh An nhanh chóng thu hồi tầm mắt cảnh cáo nhìn Hà Xuyên Khanh: “Hà Xuyên Khanh, hôm nay coi như xong, lần sau nếu còn để cho tôi nhìn thấy cô đang dụ dỗ đàn ông của tôi thì cô cũng đừng trách tôi không khách sáo với cô.”
Hà Trinh An nắm tay Lê Minh Dự: “Chúng ta đi tôi.”
Phạm Đình Hổ ở bên cạnh: Người chị dâu hai gả thay này ngầu quá đi!
Hà Xuyên Khanh thật sự tức muốn ói máu, cô ta đã sớm nhìn thấy Hà Trinh An nhanh mồm nhanh miệng nhưng không ngờ miệng cô còn độc như vậy.
Lê Minh Dự bị Hà Trinh An dắt đi xa, tay cô gái nho nhỏ mềm mềm không trơn trượt, ngón tay của Lê Minh Dự khẽ động đậy muốn nắm ngược lấy bàn tay nhỏ của cô.
Nhưng Hà Trinh An lại hất tay anh ra, hừ một tiếng: “Anh Lê à, ban đầu tôi vốn chỉ xem trò vui nhưng anh nhất quyết phải kéo tôi vào. Vừa rồi tôi đã diễn đủ một vở kịch hai nữ tranh một nam cho anh xem rồi đó, anh có hài lòng không?”
Lê Minh Dự cong môi: “Sao tôi lại ngửi thấy mùi chua chua nhỉ?”
Mùi chua chua?
Hà Trinh An ngửi một cái, không có mà.
Một giây sau cô đã hiểu ra là anh đang nói cô ghen.
Hà Trinh An đứng bên cạnh liếc anh một cái: “Anh Lê, vừa rồi tôi mới giúp anh, anh còn không biết tốt xấu.”
Lê Minh Dự giơ tay ấn xuống bả vai trơn bóng của cô rồi đẩy cô lên vách tường. “Bộp” một tiếng, một tay anh chống bên người cô chặn cô lại: “Dám nói chuyện thế này với tôi, cô thật sự xem tôi thành trai bao của cô rồi à? Lá gan to lên rồi hả?”
Hà Trinh An lập tức bị anh vây trong ngực, người đàn ông này không nói một lời đã chơi áp tường, đúng là phong phạm của tổng giám đốc bá đạo, cô nào dám coi anh là trai bao chứ?
Giọng của Hà Trinh An nhỏ xuống: “Tôi không có.”
“Còn nói không có? Vừa rồi cô giúp tôi cái gì chứ? Cô Lê, rốt cuộc cô có tính tự giác khi làm vợ của một người không vậy? Chẳng lẽ việc đuổi hết hoa cỏ xung quanh chồng mình không phải là việc thuộc bổn phận của một người vợ chính cung như cô nên làm à?”
“…”
Hà Trinh An không hiểu sao chính mình cảm thấy hình như anh nói rất có lý: “Nhưng mà sao tôi biết anh có ý gì với người ta hay không? Nói đến thì có lẽ người gả cho anh chính là Hà Xuyên Khanh đấy, tôi cùng lắm chỉ là một người gả thay thôi.”
Lê Minh Dự hơi nhíu mày kiếm, gương mặt tuấn tú tiến lên trước: “Còn nói là không ghen à?”
“Tôi không có…”
“Nghe nói con gái khi ghen là phải được dỗ dành, có muốn tôi dỗ dành cô không?”
“Hả?”
Lê Minh Dự cúi đầu, cách khẩu trang khẽ hôn một cái lên môi cô.
Lông mi dài của Hà Trinh An run lên, sao anh…
Cổ họng của Lê Minh Dự nhấp nhô, trầm giọng hỏi cô: “Vẫn ghen à?”
Hà Trinh An bị dọa sợ vội vàng lắc đầu.
Lê Minh Dự cười một tiếng trầm thấp: “Ồ biết rồi, bình dấm chua nhỏ.”
Thế nên Hà Trinh An mới biết mình bị lừa rồi, cô thừa nhận mình ghen trá hình, chưa từng thua đấu khẩu nhưng cô lại bị anh ăn đến gắt gao.
Hà Trinh An khẽ cắn môi đỏ một chút, hạ thấp cơ thể chui ra ngoài từ dưới cánh tay của anh rồi chạy vụt đi.
Lê Minh Dự giơ tay đút vào túi quần, cong môi đi theo.