Bên tai cô vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
Con ngươi của Hà Trinh An co rụt lại, Lê Minh Dự?
Cô ngước mắt nhìn lên, quả nhiên là gương mặt anh tuấn tinh xảo kia của Lê Minh Dự phóng đại vô tuyến trong tầm mắt của cô.
“Sao anh lại tới đây?” Hà Trinh An hoảng sợ không thôi, cô thật sự không ngờ rằng anh lại đột ngột xuất hiện ở đây.
Lê Minh Dự đè cổ tay trắng mảnh khảnh của cô vào vách tường, thân hình cao lớn lấn đến gần một bước ngăn cơ thể nhỏ nhắn mềm mại của cô giữa vách tường và lồng ngực mình: “Nếu như tôi còn không tới thì cỏ trên đỉnh đầu tôi cũng dài luôn rồi.”
“Anh có ý gì hả?” Trong giây lát Hà Trinh An chưa kịp hiểu ra.
Đôi mày kiếm anh khí của Lê Minh Dự hơi nhướng lên: “Giả bộ với tôi à? Tổng giám đốc Vương ngoài kia là ai?”
Hà Trinh An biết là anh đã hiểu lầm nên cô vội vàng nhỏ giọng giải thích: “Tôi và tổng giám đốc Vương kia không có quan hệ gì cả, chỉ đến giải quyết một chút chuyện mà thôi.”
“Ồ, giải quyết chuyện gì mà cần phải đi lên sân khấu múa cột?”
“Tôi…” Hà Trinh An nhéo đôi lông mày thanh tú một cái: “Anh Lê, hôm nay anh nói chuyện hơi quái gở rồi đấy, không phải chúng ta đã có hiệp nghị hòa bình là không hỏi chuyện riêng của nhau à?”
Một giây sau tầm mắt của cô trở nên tối đen, Lê Minh Dự trực tiếp hôn lên môi cô.
Lông mi dài của Hà Trinh An hốt hoảng rung động hai lần, cô nhanh chóng vùng ra: “Anh Lê, anh hơi quá đáng rồi đấy.”
Lê Minh Dự cụp mắt, bá đạo mạnh mẽ giam cầm cô trong lòng mình: “Có phải hiệp nghị hòa bình của chúng ta cũng bao gồm cả việc tôi không thể hôn cô không? Bây giờ tôi hôn cô thì cô làm gì được tôi nào?”
“…”
Anh thế này là đang chơi xỏ lá đúng không?”
“Anh Lê, anh buông tôi ra trước đã.”
Hà Trinh An chống tay lên lồng ngực to lớn của anh rồi dùng sức đẩy anh ra, trong lúc vùng vẫy đột nhiên cô nghe thấy tiếng gõ cửa “cộc cộc”, sau đó là tiếng của tổng giám đốc Vương ở bên ngoài: “Hà Trinh An, cô đang làm gì bên trong vậy? Hình như tôi nghe thấy tiếng động không bình thường.”
Hô hấp của Hà Trinh An trở nên căng thẳng, cô sợ đến mức cả người không dám động đậy: “Tôi… Tôi bất cẩn nên bị ngã một cái, không sao cả.”
“Vậy cô tắm nhanh chút đi, tôi sắp không chờ được nữa rồi.”
“Tôi biết rồi.”
Hà Trinh An vội vàng đáp lời tổng giám đốc Vương bên ngoài. Đúng lúc này cô cũng cảm nhận được đôi môi mỏng của Lê Minh Dự trượt xuống theo khăn che mặt của cô, sau đó chui vào…
Trên môi cô chợt mềm nhũn, anh đã hôn lên.
Lần trước lúc ở trong xe anh cũng vô tình hôn phải cô, chỉ có điều là lúc đó cách một cái khẩu trang, còn bây giờ thì khác, lần này là anh thật sự hôn lên.
Lúc đầu Hà Trinh An khẩn trương đến mức cái đầu nhỏ “ầm” một cái, trong nhát mắt trở nên trống rỗng. Cô như ngửi được hơi thở sạch sẽ mát lạnh trên người của người đàn ông này, anh hút thuốc lá nên vẫn còn quanh quẩn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
Lê Minh Dự không nhắm mắt mà nhìn chằm chằm vào con ngươi xinh đẹp chói mắt của cô gái, con ngươi của cô gái chợt co lại, đôi mắt đen ngập nước trông như nai con bị kinh sợ đi loạn thình thịch, phần thanh thuần đó hoàn toàn không có gì sánh được.
Anh nhớ đến bộ dạng múa cột vừa rồi của cô trên sân khấu, phong thái duyên dáng như liễu yếu đào tơ trong gió của cô đã khiến biết bao nhiêu đàn ông si mê điên đảo, cô chính là Yêu Cơ họa thủy mà trong sách đã nói đến.
Quản gia hỏi rốt cuộc cô có ma lực gì?
Cô gái gặp gỡ trên xe lửa này, cô gái thay gả cho anh, ngay từ đầu anh chỉ giữ thái độ xem chừng nhưng bây giờ trong đầu anh lại chợt lóe lên sự thanh lệ, thông minh, ung dung, chói mắt của cô.
Cô còn có lúc hoạt bát, có khi xảo quyệt giống như một con hồ ly nhỏ.
Nhưng đối với các tình huống thì cô lại sạch sẽ hoàn mỹ như một tờ giấy trắng.
Lúc Lê Minh Dự hơi si mê, Hà Trinh An đột nhiên há miệng cắn mạnh xuống khóe môi của anh.
Shzzz…
Lúc Lê Minh Dự buông cô ra cũng cảm giác được khóe môi của mình bị cắn rách, anh đã nếm được mùi máu tươi nhàn nhạt.
“Cô là chó con à mà thích cắn người thế?” Lê Minh Dự giơ tay xoa lên khóe môi bị cắn nát của mình một chút.
Hà Trinh An rất tức giận, cô hừ một tiếng: “Ai bảo anh bắt nạt tôi làm gì!”
Nhìn thấy gương mặt của cô gái hiện ra vài phần sinh động vì tức giận, trái tim vốn rầu rĩ khó chịu của Lê Minh Dự đột nhiên trở nên mềm mại hẳn: “Vậy tôi xin lỗi cô, rất xin lỗi cô.”
Hà Trinh An nhìn anh: “Anh Lê à, chúng ta nói cho rõ ràng đi. Anh yên tâm, bây giờ tôi vẫn còn mang thân phận cô Lê nên tuyệt đối sẽ không thể nào làm ra mấy chuyện cắm sừng anh đâu. Nhưng người đàn ông khác thích tôi, có tình cảm với tôi thì đó không phải là lỗi của tôi, vì vậy điều này không thể trở thành lý do khiến anh nghi thần nghi quỷ rồi bắt nạt tôi được.”
Lê Minh Dự cảm thấy mình đang bị răn dạy, anh hơi buồn cười cong môi mỏng: “Theo như cô nói thì tôi vẫn không được ghen à?”
Anh… ghen sao?
Hai chữ này khiến cho Hà Trinh An khựng lại, vậy là đủ loại biểu hiện vừa rồi của anh đều là vì ghen à?
Cô không ngờ anh lại ghen vì cô.
Lúc này, tổng giám đốc Vương ở bên ngoài lại thúc giục: “Hà Trinh An, cô xong chưa vậy? Cô còn không ra thì tôi đi vào đấy, chúng ta tắm uyên ương đi.”
Tổng giám đốc Vương lại cười bỉ ổi.
Lmt đút một tay trong túi quần, chậm rãi híp đôi mắt hẹp thâm thúy, đôi chân dài của anh muốn cất bước đi ra.
Nhìn thấy bộ dạng của anh như muốn đi ra ngoài đánh nhau, Hà Trinh An nhanh chóng kéo anh lại: “Anh Lê, anh làm gì thế?”
Lê Minh Dự cười lạnh: “Tôi còn chưa nghĩ tới việc tắm uyên ương với cô thì tên đó là cái thá gì?”
Gương mặt của Hà Trinh An đỏ lên, nhỏ giọng trấn an nói: “Anh Lê, anh đừng tức giận, chờ lát nữa tôi sẽ trút giận cho anh.”. Truyện hay luôn có tại _ TR Uмtгцуen.м e _
“Người này cứ giao cho tôi đi.”
“Không được! Anh Lê à, trước đó tôi đã từng nói là tôi không muốn ỷ lại người khác khiến mình trở nên nhát gan và yếu đuối, vì vậy tôi muốn tự mình giải quyết chuyện của mình, anh đừng nhúng tay vào.” Hà Trinh An kiên trì nói.
Lê Minh Dự nhìn cô một cái rồi không nói gì nữa.
“Anh chờ tôi ở đây trước nhé, tôi đi ra ngoài.” Hà Trinh An kéo cửa phòng tắm đi ra ngoài.
Tổng giám đốc Vương thật sự đã không chờ được nữa, ngay lúc ông ta định đi vào phòng tắm thì Hà Trinh An đi ra: “Hà Trinh An, sao cô vẫn chưa tắm nữa?”
Hà Trinh An cong môi đỏ: “Đột nhiên tôi không muốn tắm.”
“Được được được, chờ lát nữa cùng tắm. Người đẹp à, mau tới đi.” Tổng giám đốc Vương nhào tới.
Ngoài cửa, Vũ Ngọc Lan vẫn luôn trông coi, vì sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó nên Vũ Ngọc Lan dán lỗ tai lên ván cửa nghe lén.
Trong phòng đột nhiên không có tiếng động.
Mấy giây sau lại vang lên một tiếng “ầm” khác thường.
Xảy ra chuyện gì vậy?
Hà Trinh An đã đồng ý đến chỗ hẹn quá thẳng thắn khiến Vũ Ngọc Lan vẫn cảm thấy trong đó bẫy, bây giờ nghe thấy âm thanh lạ, bà ta vội vàng vặn tay nắm cửa đẩy cửa phòng ra.
“Tổng giám đốc Vương, đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Trong phòng không có người.
Trên giường cũng không có ai.
Vũ Ngọc Lan cảm thấy kỳ quái, đúng lúc bà ta quay người lại thì tổng giám đốc Vương đã cởi áo đột ngột nhào lên, một tay ôm lấy bà ta: “Người đẹp à, mau tới đây bồi ông đây vui vẻ nào.”
Vũ Ngọc Lan bị té nhào lên giường, lúc bà ta choáng váng thì tổng giám đốc Vương đang bộc phát thú tính đã kéo quần áo và cúc áo của bà ta.