Cô Dâu Xung Hỉ Của Tổng Tài Bá Đạo

Chương 10: Dấu răng bị cắn in lại trên vai anh




Chín tuổi Hà Trinh An đã bị đưa đến nông thôn, vốn dĩ cô cũng không nên ôm bất kỳ sự mong đợi nào với cái người gọi là bố cô, Hà Văn Quốc này nữa, quả nhiên là một cuộc điện thoại này cũng không có điều gì là nằm ngoài dự đoán của cô.

Hà Văn Quốc vẫn là Hà Văn Quốc mà cô đã từng được biết, là người một lòng si mê y học, thích nhất hư vinh và mặt mũi, lại còn muốn làm rạng rỡ vinh quang cho cả Y Dược Hà Hải.

Bây giờ thứ có thể đem lại niềm kiêu ngạo lớn nhất cho ông ta chính là cô con gái Hà Yên Yên, còn đứa con gái mới từ nông thôn trở về là cô thì chỉ có thể dùng để xung hỉ trừ vận xui cho nhà người ta, hoặc là bồi ngủ để kiếm chác qua lại.

“Bố, con biết rồi, ngày mai con sẽ đi.”

Thái độ ngoan ngoãn lại nghe lời của cô khiến cho giọng điệu của Hà Văn Quốc cũng mềm mại đi không ít: “Trinh An, con gả qua đó chẳng qua cũng chỉ là để xung hỉ, làm vật giải xui mà thôi, còn cái tên chồng đã mắc bệnh vào thời kỳ cuối đó của con không qua bao lâu nữa cũng sẽ chết, đợi sau khi chuyện của Tổng giám đốc Vương được giải quyết xong, bố sẽ lại tìm cho con một người khác tốt hơn.”

“Vậy thì con cảm ơn bố trước ạ.” Hà Trinh An nói xong thì dứt khoát cúp điện thoại.

Sau khi tắt điện thoại di động, Hà Trinh An nhắm mắt lại, yên lặng nằm ở trong ngực của Lê Minh Dự. Thật ra thì trong lòng của Hà Trinh An rất khó chịu, cô chính là một đứa trẻ mồ côi.

Cô vẫn luôn tưởng tượng đến dáng vẻ của những đứa trẻ bình thường khác, có bố có mẹ, được bố mẹ yêu thương, cưng chiều, có cuộc sống đơn giản mà bình yên, nhưng mà những điều này đối với cô mà nói, vẫn luôn là một thứ hy vọng xa vời.

Cô không có nhà.

Cô chính là một đứa con rơi không có bố yêu, không có mẹ thương.

Có lẽ là vì cảm thấy lạnh, Hà Trinh An lại xích gần đến, co rúc vào trong ngực của Lê Minh Dự, lồng ngực bằng phẳng của anh vừa cường tráng lại vừa ấm áp, có thể che mưa chắn gió cho bất kỳ một người phụ nữ nào.

Đầu của Hà Trinh An tựa vào bên trên lồng ngực phía bên trên trái tim của anh, thình thịch, thình thịch, thình thịch, từng nhịp đập mạnh mẽ lại có lực từ trái tim của anh rung động đến vành tai của cô, len lỏi vào trong lòng, khiến cho cô có được một cảm giác vô cùng an toàn.

Hà Trinh An vốn dĩ đã cho là mình sẽ mất ngủ, nhưng mà ở trong ngực của người đàn ông cô lại có thể ngủ một giấc thẳng đến trời sáng, một đêm ngủ đến say sưa, thơm ngọt.

...

Lê Minh Dự chậm rãi mở mắt ra, bây giờ đã là sáng sớm hôm sau rồi. Ánh nắng ban mai sáng chói xuyên thấu qua từng tầng từng tầng rèm che cửa sổ mà đi vào, vô số hạt vàng sáng vương vãi khắp nơi ở trong không khí.

Trong hai tròng mắt của Lê Minh Dự vẫn còn nhiễm sự lim dim của người vừa mới thức giấc, còn có cả sự ngỡ ngàng trong chốc lát.

Rất nhiều năm rồi, rất nhiều năm không có ngủ đến sáng sớm sau đó tự nhiên tỉnh dậy trong một buổi sớm ban mai, với những ánh nắng đầu ngày đẹp đến như vậy rồi.

Lê Minh Dự nhắm hai mắt, muốn vòng tay đi ôm cô gái ở trong ngực.

Lê Minh Dự biết, một đêm này cô vẫn luôn ngủ ở trong ngực của anh, bởi vì trong lồng ngực của anh vẫn còn vương lại sự mềm mại và hương thơm cơ thể của riêng cô.

Nhưng mà, anh không ôm được bất cứ thứ gì, trong ngực là một khoảng trống không, Hà Trinh An đã không thấy đâu nữa rồi.

Ngay lập tức, Lê Minh Dự hoàn toàn không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, vén chiếc chăn được dệt bằng tơ tằm lên rồi ngồi dậy.

Lúc này cửa phòng sách cũng bị người đẩy ra, Quản gia Phúc mặt đầy vui mừng đi vào: “Cậu chủ, cậu thức dậy rồi sao? Lúc mợ chủ đi đã bảo tôi đừng đến làm phiền cậu chủ, để cho cậu ngủ thêm một lát. Nhiều năm như thế rồi, cậu chủ vậy mà lại có thể ngủ được đến khi tỉnh dậy một cách tự nhiên. Chuyện mà ngay cả là ông Nam Tiềm cũng không có làm được, mợ chủ lại làm được, trên người của vị mợ chủ này rốt cuộc là có sức quyến rũ gì vậy nhỉ?”

Bác Phúc cảm thấy thật sự không thể tin tưởng được, tình trạng thân thể của cậu chủ nhà mình như thế nào, thân làm một quản gia, ông ấy hiểu rất rõ. Tối hôm qua sau khi mợ chủ đi vào bên trong thì ông ấy cũng rất lo lắng, nhưng mà cuối cùng, cậu chủ vậy mà lại ôm mợ chủ ngủ say hết một đêm dài.

Lê Minh Dự liếc mắt nhìn về phía ngoài cửa: “Vậy mợ chủ đâu rồi?”

“Thưa cậu chủ, mợ chủ nói cô ấy ra ngoài xử lý chút chuyện, buổi tối sẽ trở lại.”

“Cô ấy có nói là mình đi nơi nào không?”

“Không có.”

“Tôi biết rồi.”

Lê Minh Dự quay trở lại trong phòng ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa, khi anh vừa mới cởi áo sơ mi trắng trên người xuống, thì ngay lập tức nhìn thấy được, dấu răng nhỏ nhưng sâu ở trên đầu vai của chính mình thông qua hình ảnh phản chiếu trong tấm gương.

Là do cô cắn.

Chỉ cần nhìn dấu răng này thôi cũng có thể tưởng tượng ra được lúc đó cô đã dùng bao nhiêu sức, đến tận bây giờ mà vẫn còn lưu lại dấu vết của cô ở trên người của anh.

Hôm nay Lê Minh Dự không đi tới công ty, mà làm việc ngay ở trong phòng sách trong biệt thự, một thời điểm nào đó vào buổi tối, anh liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay một lượt, đã tám giờ rồi, Hà Trinh An vẫn chưa về.

Lê Minh Dự lấy điện thoại di động ra, cô không gọi điện thoại cho anh, cũng không hề nhắn cho anh một dòng tin nhắn.

Lê Minh Dự cảm thấy trong ngực nổi lên một trận buồn rầu, có chút khó chịu, mà ngay tại lúc này một chuỗi tiếng chuông điện thoại di động du dương vang lên, là một cuộc gọi tới.

Lê Minh Dự phím ấn nhận cuộc gọi: “Alo.”

Giọng nói của Phạm Đình Hổ nhanh chóng truyền tới từ đầu dây phía bên kia: “Anh Hai, đã rất lâu rồi anh không có ra ngoài chơi đấy, bà nội cưới cho anh một cô dâu nhỏ, có phải là anh đã bị người ta làm cho mê mệt rồi không, cho nên mới muốn trải qua cuộc sống của một ông chủ gia đình?”

Chủ gia đình... Cái gì?

Hàng mày kiếm anh hùng khí khái của Lê Minh Dự vừa nghe xong thì bất chợt nhíu lại, không kiên nhẫn nói: “Còn nói nhảm nữa thì tôi sẽ tắt máy.”

“Ấy đừng mà anh Hai, mau ra ngoài chơi đi, em và anh Vỹ Khoan đợi anh ở quán bar 1949.”

...

Quán bar 1949.

Một nơi vắng vẻ trong phòng VIP, Lê Minh Dự ngồi ở trên ghế sô pha dành cho người có vị trí chủ vị, hai ngón tay thon dài trong kẹp một điếu thuốc lá đang cháy dở.

Khói mù lượn lờ mờ ảo xung quanh khuôn mặt anh tuấn của anh, từ ngoài nhìn vào chỉ có thể mơ hồ thấy được giữa hai lông mày của anh đang nhíu chặt lại thành một đường thẳng tắp, bên trên còn được bao phủ bởi một lớp băng mỏng, trong trẻo mà lạnh lẽo.

Phạm Đình Hổ rót rượu cho anh: “Anh Hai, dáng vẻ này của anh là như thế nào vậy, sao lại vừa mới tới đã ngồi hút thuốc lá rồi, em thấy anh lửa nóng trong lòng quá lớn rồi đấy, cần phải dập tắt bớt đi một chút mới được.”

Vừa nói Phạm Đình Hổ vừa đẩy một người đẹp đang ngồi ở bên người tới phía anh: “Anh Hai, đây là người đẹp đầu bảng mới tới của 1949, vẫn còn rất sạch sẽ đấy, em đã cố ý để lại riêng cho anh. Anh Đào, có thể đút cho anh Hai uống được ly rượu này hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của em rồi.”

Quán bar 1949 trước giờ vẫn luôn là hang ổ để cho đám đàn ông đến tiêu tiền mua vui, ở bên trong này, thứ không thiết nhất chính là người đẹp, đàn ông muốn tới nơi này tiêu khiển mua vui, một đêm cũng phải ném đi ngàn vàng, đương nhiên, quán bar 1949 này chính là sản nghiệp của nhà họ Phạm.

Bốn dòng họ lớn ở Thành phố Hải Phòng này gồm có Lê Trần Phạm Tô, ngày hôm nay đã có ba nhà tề tựu ở nơi này, mà ba người này cũng là những người đã từng cùng nhau mặc một chiếc quần thủng đáy, chơi với nhau từ nhỏ tới lớn.

Bị đẩy tới bên cạnh người đàn ông, khuôn mặt đang ở độ tuổi thanh xuân thuần khiết và xinh đẹp của Anh Đào đột nhiên đỏ lên. Tối nay, Lê Minh Dự mặc áo đen quần đen đơn giản, người chèo lái con thuyền nhà họ Lê này dù cho là đang trong thời điểm ngồi yên hút thuốc lá cũng có thể toát ra một loại hơi thở dày đặc của một người đàn ông thành thục và thành công từ trong xương tủy khiến cho người ta cảm thấy say mê. Hơn nữa, khuôn mặt đẹp trai không có góc chết nào kia của anh, thậm chí là dù không trả tiền thì Anh Đào vẫn bằng lòng theo anh trải qua đêm dài.

Anh Đào cầm ly rượu lên, mềm mại lại yêu kiều cười nói: “Cậu chủ Minh Dự, uống ly rượu có được không?”

Lê Minh Dự nhanh chóng ngửi thấy được một mùi nước hoa nhân tạo xông vào mũi từ trên người của cô ta, anh thản nhiên đưa mắt liếc nhìn Anh Đào: “Cách xa tôi ra một chút.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp của Anh Đào tái nhợt đi chỉ trong nháy mắt.

Phạm Đình Hổ nhanh chóng đuổi Anh Đào ra ngoài: “Anh Hai, anh đã canh suông không thịt trong nhiều năm như vậy rồi, thật sự là không có hứng thú đối với phụ nữ hay sao? Bà nội cũng đã không cho phép em tiếp tục đến tìm anh ra ngoài chơi nữa rồi, chỉ sợ rằng em với anh “có một chân”, sợ hai chúng ta chơi cong không chơi thẳng đấy.”

Lúc này Trần Vỹ Khoan vẫn luôn ngồi ở một bên đột nhiên mở miệng nói: “Minh Dự, nghe nói cô con gái gả thay mà nhà họ Hà gả đến cho cậu, tên là Hà Trinh An.”

Nghe được cái tên này, Lê Minh Dự bất chợt ngước mắt lên nhìn về phía Trần Vỹ Khoan.

Trần Vỹ Khoan trời sinh vô cùng đẹp trai, anh tuấn, hai con mắt đen sâu thẳm bị một cặp kính gọng vàng lịch sự lại nhã nhặn trên mặt che lấp, anh ta nhấp một ngụm rượu vang trong tay, sau đó nhìn về phía trước, nói: “Nhìn một chút thử xem người kia là ai?”

Lê Minh Dự ngẩng đầu nhìn lên, rất nhanh chóng đã thấy được một bóng người thanh mảnh, mềm mại, là Hà Trinh An.

Bên người của Hà Trinh An còn có một người đàn ông, là cái tên Tổng giám đốc Vương bụng phệ kia.

“Con mẹ nó!” Phạm Đình Hổ đập tay lên bàn: “Anh Hai, cái người phụ nữ Hà Trinh An này sao lại đi tiếp rượu một tên đàn ông già bụng bự thế kia? Cô ta vậy mà lại dám cắm cho anh mấy cái sừng sao!”

Phạm Đình Hổ cầm một chai rượu trên bàn sau đó lập tức đứng dậy xông về phía Hà Trinh An, người thừa kế toàn bộ cơ đồ nhà họ Phạm, cũng chính là bà chủ nhỏ của Thành phố Hải Phòng: “Anh Hai, em đi dạy dỗ bọn họ một trận, xả giận cho anh!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.