Anh nhanh chóng đưa Lý phu nhân đi cấp cứu, bản thân chẳng còn tâm trạng để lo chuyện khác nữa, nhưng Cố Mạc đâu hay biết sắp tới là chuỗi ngày đau khổ dằn vặt của anh.
* * *
Bên kia Cố Mạc bận bịu với Lý gia thì tại lễ cưới hôm nay cũng rối rắm không kém. Hiện trượng bây giờ chính là cô dâu đang một mình chống chọi lại với biết bao nhiêu lời dị nghị soi mói từ các khách mời.
Ai cũng đinh ninh rằng chú rể sẽ không tới nhưng chỉ có một mình Ngọc Ân là còn niềm tin anh sẽ đến. Dù nói thế nhưng cô vẫn không giấu nổi sợ hãi trong lòng, chẳng lẽ Cố Mạc thật sự muốn đào hôn sao, nhưng mà lúc trước cô và anh vẫn còn hạnh phúc kia mà.
Lúc này Trần lão gia thật sự tức giận rồi, ông tiến lại kéo Ngọc Ân về phía mình nói:
- Không cần đám cưới gì nữa, chúng ta về nhà
- Anh xui chờ một chút, Cố Mạc chắc bận gì đó đến muộn thôi. Lập Thành, con mau tìm anh còn về đây.
- Dạ
Nghe được lời của Cố phu nhân, Cố Lập Thành nhanh chóng chóng đi tìm Cố Mạc, không dám chậm trễ một giây một phút nào.
Dù Cố phu nhân hạ mình nói như thế nhưng cũng không làm cho Trần lão gia có thể hòa hoãn được nữa. Thấy chồng mình nóng giận đến không kĩm soát được, Trần phu nhân lên tiếng nói thay.
- Gia đình chúng tôi xin phép về trước, có gì thì đợi Cố Mạc về rồi nói sau, chứ không thể nào đợi hoài được. Xin phép anh chị chúng tôi về trước.
- Thành thật xin lỗi anh chị, Ngọc Ân làm phiền anh chị chăm sóc rồi.
- Ừm
Không đợi Cố gia nói gì thêm, Trần lão gia kéo con ra khỏi phòng chờ, trước mặt là các quan khách tham gia buổi tiệc, Trần lão gia nhanh chóng đứng giữ bục nói lớn.
- Buổi lễ hôm nay chính thức bị hủy bỏ, rất mong mọi người thông cảm
Để lại một câu nói, Trần lão gia kéo nhanh Ngọc Ân ra ngoài xe đã chờ sẵn. Dường như Ngọc Ân chẳng còn biết gì nữa cả, mặc cho mọi sự điều khiển của ba mình mà làm theo. Nhìn cô bây giờ chẳng khác nào một cái xác không hồn, không còn cảm xúc của chính mình nữa.
Một nhà Trần gia đi về để lại không ít bàn tán xôn xao khinh khi cô. Còn điều gì tồi tệ hơn khi cô dâu bị bỏ rơi trong chính ngày cưới của mình kia chứ.
Có lẽ cô thật sự đã sai rồi, sai từ cái ngày cô trao trái tim mình cho anh, mặc kệ đúng sai, mặc kệ bao nhiêu tổn thuong chỉ riêng mình cô gánh lấy, dù biết thâm tâm anh chưa từng quên người cũ nhưng vẫn cứ như con thiêu thân mà đâm đầu vào. Hahaha, mọi sự tổn thương ngày hôm nay đều do chính sự ngu ngốc của cô mà thành, có gì phải thất vọng hối tiếc chứ.
* * *
Đã qua 3 tiếng đồng hồ nhưng phòng cấp cứu vẫn sáng đèn. Cố Mạc đứng ngồi không yên, toàn bộ tâm trí của anh bây giờ hoàn toàn đều đặt vào Lý phu nhân. Anh có thể thấy rõ từng động mạch chủ bị khứa đứng đoạn, Lý phu nhân thật sự là muốn tự sát chứ không chỉ đơn giản là uy hiếp anh. Trên đường đưa bà đến bệnh viện máu tuôn không ngừng khó mà có thể cầm lại được. Với anh bây giờ chỉ mong bà mau chóng vượt qua nguy hiểm thì anh có thể nhẹ lòng. .
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Không phụ sự mong mỏi của Cố Mạc cuối cùng thì Lý phu nhân cũng được đưa ra, khuôn mặt bà bây giờ trắng toát không còn một chút huyết sắc.
Nhìn Lý phu nhân nằm ở đó mà khiến anh lòng anh nhẹ đi, chỉ có điều anh luôn thắc mắc, rốt cuộc Lý lão gia đang ở đâu, sao từ lúc anh đến Lý gia tới bây giờ chẳng thấy ông đâu hết.
Lúc này người trên giường từ từ hé mắt, Cố Mạc nhanh chóng lại gần hỏi han:
- Bác gái, bác thấy trong người như thế nào rồi
- Cậu còn lo cho tôi làm gì, chẳng phải tôi chết đi thì cậu sẽ đường đường chính chính bên cạnh cô ta hay sao. Mà làm gì còn có cơ hội nữa, chắc bây giờ cô ta đang oán hận cậu lắm đấy.
Anh biết trong lời nói của bác gái ‘cô ta’ là ai. Làm sao anh không biết được bây giờ trong cô có bao nhiêu là oán hận anh, khi đã bỏ mặc cô giữa ngày hạnh phúc nhất cuộc đời của người con gái. Nhưng anh đã bỏ mặc người mình yêu để đến theo yêu cầu của bà ấy, sao Lý phu nhân có thể nói như thế được chứ.
Điều anh cần làm bây giờ là phải mau chóng giải thích mọi chuyện với cô, nếu không thì thật sự không còn cơ hội nào cho cả hai nữa cả.
- Bác gái, nếu bác đã ổn rồi thì con xin phép đi về trước, một lát nữa con sẽ đến thăm bác sau.
Vừa xoay người rời đi thì bị tiếng nói của Lý phu nhân cản lại
- Nếu bây giờ cậu dám rời khỏi đây thì tôi lập tức chết cho cậu coi
Trước mắt anh là Lý phu nhân đang cầm cây kim truyền nước kề sát cổ mình. Cố Mạc biết, với người bình thường cây kim đó không nguy hiểm đến mạng sống nhưng với Lý phu nhân thì khác, một người kinh nghiệm y học cao như thế đương nhiên biết nơi nào dẫn đến chết người nhanh nhất. Bây giờ thì Cố Mạc thật sự rơi vào tình thế ‘tiến thoái lưỡng nan’ rồi.
Anh nhanh chóng bấm chuống, rất nhanh bác sĩ đã đến băng bó lại vết thương bị rút kiêm ra.
- Rốt cuộc người muốn con phải làm sao đây
- Cậu chỉ cần ở đây trong ba ngày thì có thể về
- Làm sao có thể
- Cố Mạc à, cậu không có quyền lựa chọn
Cố Mạc đờ đẫn ngồi dựa vào ghế mặc kệ Lý phu nhân ngồi cười thích thú trên chiến thắng của mình. Anh bây giờ thật sự muốn đánh chết chính bản thân mình, nếu như anh không làm mất chiếc điện thoại trên đường đến đây thì mọi chuyện có dễ dàng xử lí hơn không. Cố Mạc bây giờ chỉ trách bản thân mình chứ dám trách ai được, chỉ ba ngày anh nhất định sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô.