Cô Dâu Nhỏ Của Đại Tổng Tài

Chương 33: Nơi Lưu Giữ Hồi Ức




Gần 2h sáng. Cố Mạc lại sờ trán Ngọc Ân lần nữa. Thấy cô đã hạ sốt rồi thì cũng an tâm. Anh đặt đầu Ngọc Ân đang nằm trên tay mình xuống gối, chỉnh tư thế của cô ngay ngắn lại trên giường. Anh từ từ bước xuống để tránh làm cô thức giấc.

Bước chân Cố Mạc nhẹ nhàng không phát ra một chút tiếng động. Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại lúc đó Cố Mạc mới thở phào nhẹ nhõm. Cuộc đời anh chưa bao giờ trãi qua nhiều cảm xúc lo âu như vậy. Ngọc Ân thật là có tài, ở cạnh cô có bao nhiêu là anh trãi đủ hết.

Anh từ từ tiến về phía gian phòng đang đóng kín ở cuối hành lang. Nơi này có vẻ như rất ít người lui tới. Trước giờ anh chưa từng cho ai bước đến đây, dù người làm có muốn vào dọn dẹp thì cũng bị Cố Mạc phũ phàn đuổi đi.

Cố Mạc mở cánh cửa ra. Khung cảnh tối ôm khiến người khác phải sợ hãi nhưng anh lại khác. Nơi này anh đến rất nhiều lần vào ban đêm rồi, có thể nói là rất thân thuộc là đằng khác.

Xung quanh có rất nhiều máy điện tử chơi game tân tiến, chính giữa có một bộ ghế sofa, phía đối diện là một cái máy trình chiếu. Nơi này lại được trang hoàng như một rạp chiếu phim vậy.

Cố Mạc bật công tắc điện lên, từng bước từng bước đi xung quanh căn phòng. Nơi này đã lâu lắm rồi anh không đến, vì mỗi khi tới đây là hình ảnh anh cùng Lý Nhiên vui đùa lại hiện về. Anh trốn tránh sợ bản thân yếu đuối trước sự ra đi của người con gái ấy.

Anh mở công tắc trình chiếu lên. Ngồi vào ghế như xem bộ phim gì đó. Thực chất, đó toàn là khung cảnh anh cùng Lý Nhiên vui đùa. Những kỷ niệm mà cả hai cùng vui chơi bên nhau như tua ngược trong tâm trí anh.

Thước phim lần lượt chuyển cảnh. Đó là sinh nhật lần mười tám tuổi của cô. Lý Nhiên lúc đó háo hức như thế nào mong muốn được nhận quà sinh nhật của anh. Từng biểu cảm vui vẻ, nụ cười ấm áp đó dường như đã khắc sâu đến từng ký ức của anh. Càng nghĩ đến lại càng đau lòng, phải chi không có tai nạn đó thì có lẽ anh và cô bây giờ đã nên duyên vợ chồng chứ không phải âm dương cách biệt như bây giờ.

Sinh nhật năm 19 tuổi của mình, Lý Nhiên ước anh có thể trở thành bạn trai của cô. Anh đồng ý với ước muốn đó, bởi vì Cố Mạc biết, bản thân anh cũng có tình cảm với cô.

Sinh nhật năm 20 tuổi của mình. Lý Nhiên muốn cùng anh sang nước ngoài du lịch. Cố Mạc lúc đó mới vào tập đoàn làm việc, anh cần cố gắng hơn nữa để bản thân có thể gánh vác được cả gia tộc nên mọi thời gian dường như không dành cho cô. Cũng chính là ngày sinh nhật cô, ngày hôm đó Lý Nhiên đã ra đi mãi mãi.

Đó vẫn luôn là điều mà anh không bao giờ tháo gỡ được. Phải chi anh dành thời gian cho cô nhiều một chút thì cũng không đến nông nổi như ngày hôm nay. Phải chi anh chịu quan tâm lo lắng cho cô, không vì công việc mà bỏ bê Lý Nhiên thì có lẽ cả hai vẫn còn hạnh phúc.

Trong căn phòng này đâu đâu cũng là hình bóng của Lý Nhiên. Mọi thứ về cô anh đều cất riêng một chỗ, mỗi khi nhớ đến cô anh lại đến căn phòng này.

Phải nói là từ khi kết hôn với Ngọc Ân là anh chẳng còn đến đây nữa. Anh không muốn cô biết đến nơi bí mật của anh. Cũng không muốn cô phát hiện bản thân không phải là một người đàn ông mạnh mẽ.

Có lẽ từ ngày mai anh phải khóa chặt cửa phòng này lại rồi. Hiện tại Ngọc Ân cũng đang sống ở đây, phòng hờ vẫn chắc chắn hơn, anh không muốn cô biết đến nơi này mà xâm phạm đến quyền riêng tư của anh.

Cố Mạc biết bản thân mình ích lỷ đến nhường nào, nhưng nếu một ngày nào đó Ngọc Ân biết được thì sẽ thông cảm và hiểu cho nổi lòng của anh. truyện đam mỹ

Cho dù Ngọc Ân có từ từ xâm chiếm trái tim anh nhưng một góc nào đó Lý Nhiên vẫn luôn luôn tồn tại. Dù cho trong trí nhớ hay trái tim anh đều thế.

Cố Mạc không biết, từ lúc anh bước vào căn phòng này luôn có một bóng dáng nhỏ nhắn dõi theo anh.

Lúc Cố Mạc đi ra khỏi phòng đồng thời Ngọc Ân cũng tỉnh giấc. Có lẽ do ngủ nhiều và mùi hương của anh đã dần biến mất nên cô mới bật tỉnh.

Thói quen này quả thật là đáng sợ. Cô không ngờ bản thân lại lệ thuộc vào Cố Mạc nhiều đến như vậy. Chỉ thiếu chút mùi hương, chút hơi ấm của anh mà cô đã không thể yên lòng mà ngủ tiếp.

Lần theo tiếng động, Ngọc Ân thấy Cố Mạc bước vào trong căn phòng đó.

Lúc dọn vào đây ở cô cũng được mọi người nhắc nhở là không được vào căn phòng đầy cấm kị này.

Vì tò mò nên Ngọc Ân mới hé cửa ra xem. Có lẽ do quá tâm trung nên Cố Mạc không phát hiện mọi bí mật của bản thân cố che dấu đều bị sự lơi là của bản thân mà phơi bày tất cả.

Từng thước phim được trình chiếu như ngàn nhát dao khứa vào tim cô. Nụ cười trên môi cô gái ấy như đóa hoa rực rỡ giữa bầu trời. Chàng trai ánh mắt si tình luôn hướng về cô gái. Cái ánh mắt đó Ngọc Ân đã mơ ước có được biết bao nhiêu. Nhưng thật không ngờ Lý Nhiên dễ dàng có tất cả mọi thứ từ Cố Mạc.

Nếu cô không thấy cảnh này thì sao. Vẫn cứ nghĩ là Cố Mạc sẽ từ từ buông bỏ mối tình cũ mà đến với cô bằng một trái tim chân thành. Nhưng mọi chuyện dường như đã vượt xa những gì cô nghĩ. Có lẽ cô đã sai khi mãi ôm hi vọng về một tương lai tốt đẹp bên cạnh anh.

Dường như Ngọc Ân chợt nhận ra một điều. Chẳng lẽ mọi người trong nhà đều biết Cố Mạc lưu giữ lại những vật dụng cũ của Lý Nhiên, vậy mà chẳng ai nói một lời. Có lẽ họ thật sự yêu thích Lý Nhiên nên mới làm thế, chuyện này cô có thể thông cảm. Vậy còn có ai nghĩ cho cảm xúc của cô không. Khi chồng ngày đêm đều ở bên cạnh mình, nhưng trong thâm tâm lại luôn hướng về một cô gái khác. Làm gì còn đau khổ hơn nữa chứ.

Cô chẳng có một chút quyền hạng gì khi ở bên cạnh anh cả. Lúc anh vui vẻ, thì cô sống thoải mái. Còn lúc anh tức giận thì cuộc sống cô luôn tràn đầy tâm tối. Cái Ngọc Ân cần là cảm xúc thật của bản thân mà không bị bất kì ai ảnh hưởng đến, chứ không phải sống mà trông chờ vào sắc mặt của kẻ khác.

Người đời nói đúng. Không đâu bằng nhà mình. Bây giờ cô mới nhận ra, tuy bà và ba mẹ rất yêu thương cô, nhưng tình cảm đó là có hạn không phải vô hạn. Chỉ có tình yêu thương từ người thân ruột thịt mới là mãi mãi.

Ngọc Ân lén lau nước mắt rồi bước về phòng như chưa có chuyện gì xảy ra. Cô cần phải mạnh mẽ để bản thân phải đối mặt với nhiều chông gai phía trước. Đoạn đường sắp tới có lẽ cô cần phải một mình bước đi rồi.

Xem như bản thân chưa thấy gì. Ngọc Ân nhắm mắt lại ngủ. Được một lúc sau thì Cố Mạc cũng trở về. Anh tiến lại nằm xuống ôm lấy thân ảnh nhỏ nhắn của Ngọc Ân. Hôn lên mái tóc suôn mượt của cô, hít một hơi thật sâu để tận hưởng mùi thơm dịu nhẹ trên người của Ngọc Ân.

Từng cử chỉ của anh Ngọc Ân có thể cảm nhận được. Đâu ai biết được người đàn ông ôm ấp cô lại hai lòng đến thế. Lúc cô bị sốt anh lo lắng quan tâm đến như thế khiến Ngọc Ân cảm động không thôi. Tuy anh làm sai thế nào nhưng việc anh quan tâm cô là không thể chối bỏ được.

Ngọc Ân biết, bản thân đã thua rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.